- Các hạ là Lâm Phong sao, nghe nói bên bờ hồ Hàn Nguyệt có một người chiến tích kinh hoàng, còn muốn nghịch loạn thương thiên thành Hoàng, đáng tiếc thất bại trong gang tấc, nhưng vẫn thành tựu bảy hệ pháp tắc hiếm có.
Một thanh niên khoác áo lông trắng thì thào nói nhỏ, trong thanh âm lộ ra cảm giác đáng tiếc.
- Đáng tiếc chỉ gặp Hoàng kiếp, mà không cách nào thành Hoàng.
Người còn lại mở miệng nói ra, khiến cho Lâm Phong có chút kinh ngạc, những người này đối tin tức ở Vọng Thiên Cổ Đô biết rõ như vậy, xem ra trận chiến ngày xưa bên Hàn Nguyệt hồ, cũng đưa tới một ít chú ý.
- Minh Tử, bằng hữu này của ngươi thật đặc biệt, giết Dương Diễm của Thái Dương Thánh tộc, đến Thánh thành Trung Châu, chỉ sợ sẽ gặp một ít người của Thái Dương Thánh tộc cùng Thương tộc muốn tìm hắn tính sổ, Lâm Phong huynh vẫn nên cẩn thận.
- Không cần tốn sức quan tâm, ở Vọng Thiên Cổ Đô cũng không có chuyện gì thi đi vào Thánh thành Trung Châu lại có thể xảy ra chuyện gì.
Lâm Phong yên bình nói ra.
- Ta nghe nói ngày đó Lâm Phong, đánh chết chúng Hoàng đều dựa vào lực lượng của Thiên Diễn Bàn Cờ, nếu không có Thiên Diễn Bàn Cờ, chỉ sợ hắn cũng không may mắn như thế, không biết chúng ta có thể kiến thức bảo vật cường đại này một phen hay không?
Thanh niên vừa có ngôn từ bất thiện với Đạm Đài lãnh đạm nói ra, khiến cho thần sắc mọi người lóe lên, phụ họa nói ra:
- Không sai, Thiên Diễn bàn cờ là trọng bảo của Thiên Diễn Thánh tộc, chúng ta chưa bao giờ thấy qua, mong Lâm Phong huynh thành toàn.
Ánh mắt nhìn Lâm Phong về phía mấy người đang nói chuyện, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Chư vị cũng không phải những người thường, chắc hẳn trên người đều mang theo bảo vật, không bằng cũng lấy ra nhìn một chút được không!
- Đúng đấy, mọi người đều lấy bảo vật ra tham quan một chút đi.
Đạm Đài cả giận nói, trong đám người này, có mấy người cực kỳ quá phận, Thiên Diễn Bàn Cờ là chí bảo của Lâm Phong, há có thể lấy ra tham quan, thật buồn cười, có phải sau khi tham quan xong bọn hắn sẽ muốn Lâm Phong để cho bọn hắn sử dụng. Thần sắc mấy người vừa nói chuyện trở nên cứng ngắc, thanh niên họ Thương lập tức cười lạnh nói:
- Hai vị tính khí thật lớn, chúng ta ngưỡng mộ bảo vật của Thiên Diễn Thánh tộc, muốn nhìn một chút Thiên Diễn Bàn Cờ cũng có vấn đề sao, hình như các hạ có chút không biết tốt xấu thì phải.
- Chúng ta không biết tốt xấu?
Vậy tại sao ngươi không xuất bảo vật trên người của ngươi ra cho mọi người nhìn. Đạm Đài trừng mắt, cả giận nói.
- Làm càn.
Thanh niên kia quát lạnh một tiếng, nói:
- Các ngươi biết đây là địa phương nào không, để các ngươi đi vào, đều vì nhìn trên mặt mũi của Minh Tử đó.
Đạm Đài đứng dậy, nộ khí cuồn cuộn, nhưng mà Quân Mạc Tích lại lôi kéo hắn ngồi xuống, sắc mặt yên bình, thản nhiên nói:
- Thương Ngu, Ly Cung là địa phương các thanh niên tuấn kiệt nói chuyện luận đạo, ngươi có thể đến thì tại sao mấy vị bằng hữu của ta lại không thể, lại còn phải dựa trên mặt mũi của ta?
- Minh Tử nói như thế, không khỏi có chút cất nhắc mấy vị bằng hữu của ngươi đi, hai vị Vũ Hoàng này tạm thời không nói đến, nhưng Lâm Phong còn chưa bước chân vào Vũ Hoàng, đã không đủ điều kiện tiến nhập Ly Cung, nếu không phải dựa vào mặt mũi của Minh Tử ngươi, hắn có thể đi tới nơi này hay sao.
Thương Ngu đạm mạc mở miệng nói ra.
- Bằng hữu Lâm Phong của ta bên trong cố đô tru sát không ít Vũ Hoàng, Thương Ngu huynh có loại chiến tích này sao?
Quân Mạc Tích hỏi lại một tiếng.
- Vọng Thiên Cổ Đô là Vọng Thiên Cổ Đô, còn nơi này là Thánh thành Trung Châu, huống hồ ngày xưa Lâm Phong chiến đấu dựa vào bảo vật Thiên Diễn Bàn Cờ, làm sao có thể đại biểu thực lực chân thật của hắn, nếu không có bất luận bảo vật gì phụ trợ, chỉ sợ chiến lực của hắn, .
. . Thương Ngu uống một ly rượu, không nói thêm gì nữa nhưng trong lòng tất cả mọi người đều rõ.
- Trong tất cả mọi người ở đây thực lực của Thương Ngu ngươi mới chính yếu nhất, không chịu nổi một kích của mọi người.
Quân Mạc Tích bình tĩnh nói một tiếng, khiến cho ánh mắt Thương Ngu trở nên lạnh lẽo, trong con ngươi hiện lên từng đạo hàn mang, lời nói của Quân Mạc Tích đã không che giấu vũ nhục hắn, nói hắn yếu ớt không chịu nổi một kích? Mọi người nhao nhao bàn luận, vui vẻ nhìn trò hay đang diễn ra, Lâm Phong đến từ Vọng Thiên Cổ Đô, thanh danh không nhỏ, nhưng không biết thực lực chân thật như thế nào.
- Thật náo nhiệt.
Lúc này, có mấy người bên dưới Ly Cung cũng đạp bộ đi đến đỉnh Ly Cung, ngồi một bên cổ đình, mấy người đều có khí tức uy vũ hiên ngang, trên người ẩn chứa một cỗ chiến ý lăng lệ ác liệt, cho người khác một loại cảm giác cường hoành.
- Vũ Văn Hầu, cường giả Chiến Vương học viện, một thân chiến ý vô cùng kinh khủng.
Đám người thấy thanh niên kia đến thì hơi kinh hãi, Vũ Văn Hầu trong Chiến Vương học viện cũng khá nổi danh, bước vào Chiến Vương học viện hai năm, hôm nay đã có một chút thành tựu, thực lực mạnh mẽ, nghe nói lần khảo hạch này của Chiến Vương học viện do hắn đến quyết định.
- Không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ tới ngồi một chút mà thôi.
Vũ Văn Hầu yên bình nói ra, cùng mấy người ngồi trên một cái bàn đá, mỹ nữ lập tức bày tiệc rượu.
- Những người này cũng không tệ lắm, không biết có mấy người có thể đi vào Chiến Vương học viện.
Một người trong đó cười vang nói.
- Đơn Mông, thời điểm khảo hạch ngươi cần phải hạ thủ lưu tình đối với những tiểu tử này.
Người còn lại cười nói với một tráng hán mặc áo đen, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn cái người tên Đơn Mông kia, xem ra khảo hạch lần này của Chiến Vương học viện sẽ xuất hiện người tên Đơn Mông, người này khí tức sôi sục giống như một đầu mãnh thú, chỉ sợ đối phó hắn sẽ không dễ chút nào.
- Thương Ngu, một năm nay ngươi chưa thông qua được khảo hạch lần nào, lần này cố gắng lên, ca ca của ngươi bảo ta chiếu cố cho ngươi một chút đó.
Đơn Mông nhìn Thương Ngu cười nói, khiến cho Thương Ngưu lộ ra thần sắc phiền muộn, nói:
- Ngươi chiếu cố ta, ta sợ phải mất thêm một năm nữa mới có thể tiến nhập Chiến Vương học viện.
- Ha ha, yên tâm đi, lần này ngươi tới Chiến Vương học viện khảo hạch, sẽ không giống mấy lần trước đâu.
Đơn Mông phá lên cười. Mọi người nghe được lời hắn nói thì lập tức hiểu rõ ra, hoá ra Thương Ngu vẫn muốn tham gia khảo hạch Chiến Vương học viện, tham gia khảo hạch các học viện khác chẳng qua tôi luyện một chút mà thôi.
- Ngươi là chủ khảo sao?
Lúc này, Đạm Đài cũng hướng ánh mắt về phía Đơn Mông, hỏi hắn. Khảo hạch của bốn đại học viện do chủ khảo dẫn đầu một đám môn sinh của học viện, ngăn chặn thí sinh muốn bước vào học viện, chỉ cần một đường đánh bại bọn họ, thí sinh có thể tiến vào bên trong học viện, không biết Đơn Mông có phải chủ khảo hay không.
- Hạ vị Hoàng là một trong tứ đại chủ khảo.
Đơn Mông nhìn Đạm Đài, cười nói.
- Ân, lần này bốn vị chủ khảo đều giống như lời người nói, tiến nhập Chiến Vương học viện hẳn không có vấn đề rồi.
Đạm Đài nhếch miệng mỉm cười, tiếng nói của hắn rơi xuống khiến cho ánh mắt mọi người lập tức cứng đờ lại, tất cả mọi người đều im lặng nhìn Đạm Đài. Lâm Phong uống một ngụm rượu, tiếp tục im lặng, Đạm Đài nói chuyện cũng không khỏi quá trực tiếp đi. Quả nhiên, khóe miệng Đơn Mông có chút co quắp xuống, hung hăng quét mắt nhìn Đạm Đài bằng nhất nhãn, nói:
- Ta đây mỏi mắt mong chờ rồi.
- Đợi ta.
Đạm Đài cười nói.
- Quả nhiên bằng hữu của Minh Tử, một người so với một người càng thú vị hơn, đều thích xuất khẩu cuồng ngôn nha.
Thương Ngu liên tục cười lạnh, hắn đã lĩnh giáo qua thực lực của Đơn Mông, người này phi thường lợi hại, nếu độc chiến, đánh bại hắn không có bao nhiêu vấn đề, mà cái tên gia hoả thô bạo kia lại dám nói tứ đại chủ khảo đều giống như Đơn Mông, hắn có thể tiến nhập Chiến Vương học viện, khẩu khí thật lớn.
- Quân Mạc Tích, chúng ta đi thôi, nơi này ai cũng mắt cao hơn đầu, hình như chỉ nhận thân phận địa vị, ở đây cũng không có nhiều ý nghĩa lắm.
Đạm Đài nói thẳng với Quân Mạc Tích.
- Ta có mấy vị bằng hữu tuyệt vời ưa thích đến nơi đây, nhưng hôm nay không nhìn thấy, ngày khác ta lại mời bọn hắn tụ họp lại.
Quân Mạc Tích cười nói, lập tức đứng dậy.
- Mấy người các ngươi cũng muốn tham gia khảo hạch Chiến Vương học viện sao?
Đơn Mông hỏi đám người Đạm Đài.
- Ba người chúng ta đều tham gia khảo hạch Chiến Vương học viện, chờ chúng ta đấy.
Đạm Đài đáp lại.
- Tốt, ta mỏi mắt mong chờ.
Đơn Mông cười lạnh, còn Thương Ngu thì mở miệng nói:
- Thuận tiện nhắc nhở các ngươi một tiếng, học viện khảo hạch chỉ nói chuyện bằng thực lực, không thể dùng bảo vật.
- Đừng để ta gặp được ngươi.
Đạm Đài trừng mắt với Thương Ngu nói:
- Bằng không, lần này ngươi vẫn chỉ đi chơi như cũ.
- Những lời này ta cũng tặng lại cho các ngươi.
Thương Ngu lạnh như băng nói ra. Đám người Quân Mạc Tích rời khỏi Ly Cung liền trở lại trong Minh Vương Cung chờ đợi mấy ngày, trước khi diễn ra khảo hạch của bốn đại học viện ba ngày, Doanh Thành phong vương trong Thiên Thần học viện. Bốn đại học viện tồn tại ở Thánh thành Trung Châu vô số năm, trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng này, xuất hiện vô số nhân vật yêu nghiệt, uy chấn một phương, thậm chí họ đã từng chấn động Thanh Tiêu đại lục. Tất cả các nhân vật thiên tài tự phong vương được học viện tán thành, sẽ có thể tới Phong Vương Tháp của học viện phong Vương, đối với học viện chuyện này cũng là một tràng vinh quang, đương nhiên những người phong Vương đều phải thông qua khảo nghiệm cực kỳ tàn khốc của học viện, bằng không sau khi ngươi phong Vương mà không có thực lực thì đó chính là sự sỉ nhục của học viện. Hôm nay Thiên Thần học viện thông báo với ngoại giới, Doanh Thành bên trong Thiên Thần học viện phong hào Doanh vương trên Phong Vương Tháp của Thiên Thần học viện. Trên Phong Vương Tháp của Thiên Thần học viện lúc này có rất nhiều người, cường giả vô số, Lâm Phong đứng trong đám người, giống như muối bỏ biển.
- Rất nhiều cường giả kinh khủng, nhân vật cấp bậc Đại Đế cũng có.
Ánh mắt Đạm Đài tròn xoe, nhìn chằm chằm vào mấy người trên Phong Vương Tháp, bọn họ đều là những nhân vật cực kỳ khủng bố. Bốn phía Phong Vương Tháp đều có pho tượng, những pho tượng này là những nhân vật kiệt cuất của Thiên Thần học viện, đã từng phong vân một cõi, bọn hắn chính là nhân chứng cho sự hưng suy của học viện.
- Thánh thành Trung Châu có vô số cường giả, thiên tài bối xuất, bốn đại học viện càng là nơi hội tụ vô số tinh anh cường giả, nhưng mà người dám phong Vương của bốn đại học viện cũng rất ít, mấy trăm năm mới ngẫu nhiên xuất hiện một vị, tất cả những lần phong Vương này đều là một tràng thịnh thế, cực kỳ long trọng.
Quân Mạc Tích giải thích, còn Đạm Đài thì vẫn giữ bộ mặt âm trầm như trước, bởi vì người phong Vương hôm nay là người hắn rất ghét.
- Mấy trăm năm mới xuất một vị cường giả dám phong Vương, loại xác suất này quá nhỏ, từ đó có thể thấy được người dám phong Vương có thiên phú khủng bố như nào.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ.
- Nhưng thời thế hiện nay lại khác, trừ Doanh Thành sắp phong vương ra, Chiến Vương học viện cũng có một vị cường giả trẻ tuổi cực kỳ khủng bố, có tiềm lực để phong Vương.
Quân Mạc Tích nói với Lâm Phong.
- Chiến Vương học viện?
- Đúng, người kia ở trong Chiến Vương học viện, tên Cơ Thương, được mọi người gọi chiến Vương Cơ Thương.
Quân Mạc Tích gật đầu nói, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, thiên tài ở Thánh thành Trung Châu xuất hiện lớp lớp, phải chăng ngày sau Lâm Phong hắn cũng sẽ cắm dùi một chỗ nào đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT