Lâm Phong, một người bị thiên vứt bỏ, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng sự thực khi thấy đôi đồng tử lạnh như băng của hắn, trong lòng Thương Khiếu vẫn có chút run rẩy, dù sao đêm hôm đó bên hồ Hàn Nguyệt, sở tác sở vi của Lâm Phong quá mức rung động, nghịch thiên thành tựu bảy hệ pháp tắc trảm sát vô sô cường giả, Dương Diễm của Thái Dương Thánh tộc bị hắn tru sát tại chỗ, không chút lưu tình, tuy nói cuối cùng bởi vì có Hoàng kiếp mà vô vọng thành Hoàng nhưng Lâm Phong vẫn để lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc.

Cái kẻ điên này bị thiên vứt bỏ, vô pháp vô thiên, ai trêu chọc hắn thì hắn cũng dám giết người đó, không cố kỵ điều gì. Lang Tà thấy Lâm Phong quay về, trong mắt lộ ra một nụ cười thản nhiên, Lâm Phong tựa hồ có chút thay đổi nhưng cụ thể là thay đổi cái gì lại không nói rõ được, đã không còn sự bi thương như đêm hôm đó phảng phất như tất cả bi thương đều biến thành lực lượng vậy, nhưng cỗ lực lượng nghịch thiên bi phẫn này vẫn không thể làm cho hắn thành tựu tịch vị Vũ Hoàng, không thể nào đăng lâm Hoàng vị, điều đó có nghĩa tiền đồ của Lâm Phong vô vọng.


- Hoàng kiếp, thật sự có loại lực lượng này sao?


Lang Tà thấy Lâm Phong vẫn không thể thành Hoàng, trong lòng cảm khái, mặc dù hắn không tiếp tục xem, không thành Hoàng chính là không thành Hoàng, ai cũng không thể nào làm việc này thành sự thực được. Y Nhân Lệ cũng ở đây, khi thấy Lâm Phong xuất hiện, đôi mắt lạnh như băng dễ thương của nàng nhịn không được khẽ run rẩy nhìn bóng người khinh cuồng bướng bỉnh kia, hắn lại một lần nữa xuất hiện giống như trước đây, không có thất bại nào có thể đánh bại hắn nhưng hắn vẫn không thể bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, hắn không có duyên với Hoàng.


- Người bị thiên vứt bỏ như ngươi, ta xem ngươi có thể đắc ý đến khi nào?

! Thương Khiếu cất lời nói lạnh như băng lập tức thân thể lui về phía sau, trở về trong cổ đình, Lâm Phong bị thiên vứt bỏ, không thành Hoàng được, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn bỏ qua rất xa, bây giờ hắn không đáng xung đột với Lâm Phong, vạn nhất gia hỏa này liều mạng với mình thì không đáng.


- Thương Khiếu cuối cùng vẫn không dám chọc vào Lâm Phong, tên bị thiên vứt bỏ này là một kẻ điên.


Mọi người thấy một màn này thầm nghĩ trong lòng, Lâm Phong không thể nào thành Hoàng, hôm nay Thiên Diễn bàn cờ lại đang trên người Lang Tà, đám người bây giờ không nhất định phải đi giết Lâm Phong, đương nhiên ngoại trừ người của Lôi tộc và cường giả Thái Dương Thánh tộc. Một vài thanh niên ưu tú của Cổ Thánh tộc đều có chút hăng hái nhìn Lâm Phong, thật thú vị, cái tên bị thiên vứt bỏ lại xuất hiện hơn nữa còn ở cùng với Thanh Phượng, chẳng lẽ lần trước người cứu Lâm Phong thoát khỏi nơi này là cường giả đại năng của Yêu tộc? Lâm Phong, hắn từ khi nào đã bắt đầu nhờ vả chút quan hệ với Yêu tộc rồi. Ánh mắt Lâm Phong bình tĩnh quét qua đám người, chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt đứng bên bờ hồ, hắn quét mắt qua Độc Cô, quét qua Lang Tà, cũng quét qua Y Nhân Lệ, nhưng ánh mắt ấy vô cùng yên bình như không có chút gợn sóng, một màn này lại khiến cho Y Nhân Lệ thầm thở dài trong lòng, một khi mọi sự không thành vì đạo lần này gặp lại cũng thành người qua đường, xem ra nàng và Lâm Phong hôm nay sẽ thành người qua đường, nghĩ vậy, trên gương mặt lãnh diễm lộ ra một nụ cười nhưng nụ cười này lại có vẻ có vài phần bi thương. Thanh Phượng đứng sau lưng Lâm Phong không nói gì, hai người đều bình tĩnh đứng đó, khiến cho rất nhiều người thầm than, hai người này vì sao lại đến? Mặc dù Thanh Phượng ở đây nhưng Thái Dương Thánh tộc và người của Lôi tộc cũng sẽ không bỏ qua cho Lâm Phong đâu. Bên trong hồ Hàn Nguyệt có rất nhiều cổ thuyền chập chờn trên những gợn sóng nước nhưng giờ phút này lại có vẻ như không yên lòng, ánh mắt mọi người dường như đều bị Lâm Phong hấp dẫn.


- Người bị thiên vứt bỏ!


Rốt cuộc, một vài tiếng nói lạnh như băng cuồn cuộn truyền đến, một vài cường giả Lôi tộc xung quanh nghe nói Lâm Phong xuất hiện liền lập tức chạy tới bên này, quả nhiên thấy Lâm Phong đang đứng bên hồ Hàn Nguyệt, một cỗ sát ý khủng bố không khỏi tịch quyển thân thể Lâm Phong, lực lượng pháp tắc trực tiếp chèn ép từ trên xuống như muốn đè sập Lâm Phong còn đang sống sờ sờ. Lâm Phong xoay người lại, nhìn những cường giả của Lôi tộc vừa đến kia, ánh mắt vô cùng yên bình, những người này vội vàng chạy đến nhưng cũng chỉ là một đám hạ vị Hoàng và trung vị Hoàng mà thôi, có thể làm gì được hắn cơ chứ.


- Ngươi vẫn còn dám xuất hiện ở đây?

! Một cường giả trung vị Hoàng lôi điện mạnh mẽ hiện trên người, cả giận nói với Lâm Phong:


- Phải chăng Lôi Vương chùy đang trên người ngươi?



- Trên người của ta, chẳng lẽ ngươi muốn tới đây cướp?


Giọng Lâm Phong lãnh đạm khiến cho sát ý trong con ngươi đám người Lôi tộc càng trở nên lạnh lẽo, nếu như Lôi Vương chùy đang trên người Lâm Phong vậy thì không cần giữ hắn lại, huống hồ đêm hôm đó Lâm Phong đã tru sát vô số cường giả, cướp được rất nhiều bảo vật, bát bảo Thái Dương luân của Đế Vương Thái Dương Thánh tộc bọn hắn không dám muốn, nhưng những bảo vật thì bọn hắn lại dám cướp lại.


- Người này tuy bị thiên vứt bỏ, không thể nào thành Hoàng, nhưng dù sao cũng có thành tựu bảy hệ lực lượng pháp tắc, hơn nữa trên người hắn có rất nhiều trọng bảo, thực lực bản thân cũng không thể không phòng, trước tiên thăm dò hắn một chút đã.


Cường giả trung vị Hoàng thầm nghĩ trong lòng, không định bản thân mình mạo hiểm, nói với cường giả hạ vị hoàng bên cạnh:


- Lần này tên bị thiên vứt bỏ này không có Thiên Diễn bàn cờ hơn nữa còn không thể thành Hoàng vận dụng lực lượng pháp tắc, đi tru sát hắn thôi.


Những hạ vị Hoàng kia trong lòng âm thầm xem thường, gia hỏa này vậy mà lại để bọn hắn ra tay, những cường giả Vũ Hoàng này ai mà không phải cáo già, đêm hôm đó Lâm Phong tru sát vô số Vũ Hoàng, tuy mượn vào năng lực mạnh mẽ của Thiên Diễn bàn cờ nhưng thực lực của Lâm Phong vốn cũng không thể coi thường, bảy hệ lực lượng pháp tắc, hạ vị Hoàng bình thường cũng không động được vào hắn, nhưng bọn hắn có không ít người, nếu liên thủ đánh có thể khiến cho Lâm Phong không còn sức đánh trả. Bảy tám vị cường giả hạ vị Hoàng quay ra nhìn đối phương một chút, lập tức khẽ gật đầu, thân hình lóe lên, tâm niệm vừa động, lập tức trong hư không lôi uy cuồn cuộn, khắp vòm thiên phảng phất như đều hóa thành tử sắc, lôi điện khủng bố giống như nộ long vậy, uy áp vô cùng đáng sợ. Bước chân Lâm Phong chậm rãi bước về phía trước, đứng dưới pháp tắc lôi uy cuồn cuộn, ánh mắt nhìn mọi người ở bốn phía trong hư không, ngạo nghễ đứng, nói:


- Người bị thiên vứt bỏ đang đứng ở đây, ta muốn xem, ai có thể tru sát!



- Một gia hỏa thật ngông cuồng!


Trong lòng mọi người thầm nói, người bị thiên vứt bỏ, độc diện chư Hoàng, ai có thể tru sát. Từng nộ long tử sắc thay đổi cực kỳ đáng sợ, âm thanh oanh két cuồn cuộn vang lên, Lôi Long gào thét đồng thời oanh sát về hướng Lâm Phong, muốn dùng pháp tắc lôi uy này nuốt trôi Lâm Phong.


- Hắn điên rồi!


Đám người chỉ thấy Lâm Phong đứng đó không nhúc nhích, thần sắc không khỏi cứng lại, gia hỏa này chẳng lẽ là cầu không chết được. Oanh! Lôi quang tử sắc khủng bố đã che hết cơ thể Lâm Phong lại, đại địa bị oanh đến vỡ ra thành từng khe hở đáng sợ, Lâm Phong vẫn đứng yên đó, chưa từng lung lay một chút.


- Không có chuyện gì sao?

! Khoé miệng đám người có chút run rẩy, đôi mắt Lâm Phong bình tĩnh như trước, trong đôi mắt đẹp lộ ra ánh sáng thâm thúy, lôi điện chi uy vậy mà lại không thể làm hắn bị lung lay dù chỉ một chút, đây chính là pháp tắc lôi điện vậy mà lại không thể nào tổn thương thân thể hắn dù chỉ một chút?


- Đây rốt cuộc là nhục thể gì?


Mọi người cảm thấy thật hổ thẹn, mặc dù đều là cường giả Vũ Hoàng nhưng Lâm Phong, hắn lấy nhục thể cứng rắn thừa nhận nhiều lực lượng pháp tắc oanh sát như vậy sao?


- Người bị thiên vứt bỏ, không thể nào thành Hoàng?


Lâm Phong, hắn muốn đám Vũ Hoàng phải cảm thấy xấu hổ! Bị thiên vứt bỏ thì sao, ai có thể giết được ta! Lâm Phong hơi ngửa đầu, nhìn lôi điện khủng bố vẫn còn đang nổi lên trong hư không, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng nhàn nhạt, pháp tắc? Đây là lực lượng pháp tắc hạ vị Hoàng có thể điều động sao? Quá yếu, hắn thừa nhận khi thiên phẫn nộ, pháp tắc oanh sát ập xuống, đâu chỉ mạnh hơn thế này 10 lần, dưới sự phẫn nộ của thiên hắn chẳng những không chết mà ngược lại còn rèn luyện trỏ thành một cỗ thân thể Hoàng kiếp chân chính, nhục thể mạnh mẽ, pháp tắc bất diệt, ít nhất lực lượng pháp tắc đám hạ vị Hoàng căn bản không thể uy hiếp được nhục thể của hắn. Ầm ầm! Lại thêm một cỗ pháp tắc lôi điện tử sắc cường hoành cuồn cuộn xuất hiện, Lâm Phong ngửa đầu, hé miệng nuốt lực lượng pháp tắc vào trong cơ thể, toàn thân Lâm Phong đều hóa thành tử sắc, phảng phất tùy thời đều có thể bị nổ tung vậy, nhưng mà hắn vẫn chỉ bình tĩnh đứng đó, không hề di chuyển nửa bước. Lâm Phong thở sâu, nhìn Vũ Hoàng trong hư không, trong mắt lộ ra một nụ cười trào phúng, nói:


- Quá yếu, người bị thiên vứt bỏ cho các ngươi giết mà cũng không giết được sao?


Đám chư hoàng chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, cực kỳ khó coi, quá yếu, người bị thiên vứt bỏ để cho bọn hắn giết mà cũng không giết được, Lâm Phong thậm chí không hề né tránh dù chỉ một chút, hắn đang trắng trợn vũ nhục.


- Trực tiếp giết cho ta.


Sau lưng một vị cường giả trung vị Hoàng nói lời lạnh như băng, người bị thiên vứt bỏ lại có nhục thể mạnh mẽ như thế, xem ra những cường giả hạ vị Hoàng này nhất định phải lấy pháp tắc thần thông mạnh mẽ công kích hắn mới có thể thăm dò được thực lực của hắn như thế nào. Những cường giả Vũ Hoàng kia quay ra nhìn nhau, đều có chút do dự, lưc lượng pháp tắc của nhiều người như vậy cùng đánh ra mà còn không hề lay động được nhục thể Lâm Phong, cùng giết một lúc có thể giết được sao?


- Các ngươi không động thủ, ta động thủ.


Lâm Phong cười lạnh, trong tay xuất hiện một chuôi trường thương màu bạc, mũi thương sắc bén, sát ý phun ra nuốt vào. Ông! Trong lúc đó, trên người Lâm Phong bọc lấy một tầng lực lượng phong pháp tắc, phong ngâm, pháp tắc gió bao trùm không gian, mạnh mẽ vô cùng, trong chớp mắt, trường thương đâm về phía một người chém giết, cường giả kia run lên, thân thể bạo lui, tin tức vẫn vậy, âm thanh xuy xuy nhẹ vang lên, ngân thương phá vỡ xuyên qua đầu đối phương, oanh sát, pháp tắc tiêu tán. Sát hạ vị Hoàng chủ với một kích!


- Tốc độ này.

..! Lâm Phong cảm thấy đầu có chút không đủ dùng, người bị thiên vứt bỏ, nhục thể vô cùng mạnh mẽ, tốc độ đáng sợ, không thành Hoàng nhưng trảm Hoàng lại dễ như giết con chó con lợn vậy. Đôi mắt Lâm Phong chuyển qua, nhìn về phía một người khác, người kia sắc mặt yếu ớt, thân thể lại không tự chủ được lui về phía sau. Tin tức như ảo ảnh, vẫn là hai chủng pháp tắc tăng cường tốc độ quấn quanh thân thể, công kích giống nhau sát phạt, người kia lấy công kích ngăn cản Lâm Phong, đồng thời thân thể lui về phía sau, nhưng lại không thể nào thay đổi kết cục, trường thương màu bạc phá vỡ đâm vào đầu hắn, phương thức tử vong cũng giống người kia như đúc, trào phúng cỡ nào, bá đạo xiết bao!


- Đây là Vũ Hoàng sao?


Lâm Phong thấp giọng nói, phảng phất như quật vào mặt những vị cường giả Lôi tộc kia, Vũ Hoàng từ khi nào lại trở nên yếu ớt như vậy? Không phải là bọn hắn yếu, chỉ vì trước mặt Lâm Phong, bọn hắn không có năng lực phản kháng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play