Đôi mắt Lâm Phong vẫn lộ ra vẻ mờ mịt khó hiểu, hắn thực sự khiến thương thiên nổi giận, pháp tắc không hàng, thương thiên không thừa nhận thực lực của hắn, hơn nữa còn phải hạ thiên uy đối phó hắn.
- Cho dù thế nào thì ta cũng đã thành Hoàng, không phải sao?
Lâm phong đứng lên, ánh mắt nhìn về nơi phương xa, cho dù không thừa nhận thì có sao chứ, hắn đã thành Hoàng trong thế giới của mình, hơn nữa còn có thể tiếp tục tu luyện trở nên mạnh mẽ hơn, tiếp tục lĩnh ngộ các lực lượng khác khiến cho cảnh giới phía trước không còn là trở ngại, thương thiên nếu như tức giận hắn thì hắn cũng giận lại thương thiên. Lâm Phong bây giờ cũng không biết về sau sẽ như thế nào, trời không thừa nhận, thế giới bên ngoài pháp tắc không hàng, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không được thương thiên tán thành thành Hoàng, thậm chí còn tức giận với hắn.
- Thiên uy do hắn đưa tới sao?
Thanh Phượng nhìn về Lâm Phong bên kia, những người khác có lẽ không biết nhưng nàng cách Lâm Phong không xa, chính mắt nhìn thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra, khi Lâm Phong thu hồi pháp tắc thì thiên uy cũng biến mất, những người khác có lẽ sẽ cho rằng lão gia hoả gây ra động tĩnh, nhưng nàng cũng hiểu được tất cả đều có liên quan đến Lâm Phong. Lâm Phong dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Thanh Phượng, thân hình lóe lên đi tới bên cạnh Thanh Phượng, mỉm cười nói:
- Tiền bối vừa nãy là người đã cứu ta, đúng không?
- Ừm.
Thanh Phượng gật đầu, lão gia này nói sẽ cho hắn một ánh rạng đông, có lẽ sẽ thủ đắc vân khai gặp nguyệt minh, thật sự sẽ có ngày nào đó sao!
- Cám ơn các ngươi, thương thiên nổi giận với ta, bỏ mặc ta, không nghĩ tới các ngươi là người xa lạ mà lại cứu ta.
Lâm Phong cười có vẻ có chút chua xót, nhìn vào đôi mắt ấy cảm nhận được một sự bi thương thản nhiên, trên mặt Thanh Phượng lại lộ ra một nụ cười hiếm thấy rạng rỡ như ánh mặt trời:
- Họa hề phúc chỗ ỷ, phúc hề họa chỗ phục, bảy hệ pháp tắc không thể thành Hoàng, ai nói nhất định là chuyện xấu đâu.
- Đối lại câu nói của ngươi, tái ông mất ngựa, yên biết phi phúc, có lẽ ta sẽ đi theo con đường không giống vậy.
Lâm Phong mỉm cười nói, hai người đứng sóng vai nhau, ánh mắt nhìn về nơi phương xa, chung quy có một ngày hắn sẽ quan sát non sông. Lâm Phong im lặng chờ đợi một khắc, lão giả hùng võ trên người mặc trường bài rộng thùng thình lần thứ hai phi xuống nơi đây, hào quang lóe ra, chỉ thấy một bàn cờ vút về phía Lâm Phong, Thiên Diễn Bàn Cờ.
- Đa tạ tiền bối.
Lâm phong nhận lại bàn cơ thiên diễn, vuốt cằm nhìn lão giả.
- Không cần tạ ơn nên ra ngoài làm chuyện chính sự rồi, đi.
Lão nhân túm lấy Lâm Phong, một trận cuồng phong xẹt qua, hai người cuồn cuộn lao đi, hướng về phía yêu giới đi tới.
- Xú lão đầu, vậy mà lại không dẫn theo ta.
Thanh phượng hơi hơi bĩu môi, thân ảnh chớp động đuổi theo, nhưng nàng làm sao có thể đuổi kịp được bước chân lão gia này. Từ trên trời nhìn xuống bên trong cố đô có không ít con sông hồ nước, cũng có rất nhiều hòn đảo đơn độc tiên sơn không ít võ tu bế quan tu luyện trong này. Lúc này, trong một hồ đảo đơn độc, âm thanh lưỡng đạo mang theo cơn lốc cuồn cuộn mà đến, một già một trẻ chính là lão nhân yêu giới và Lâm Phong.
- Mọi người, toàn bộ cút khỏi nơi này cho ta.
Một âm thanh khủng bố từ trên trời vọng lại khiến cho hư không như phát ra một tiếng sét đánh, nước biển cũng rung động như thể bị âm thanh rít gào này tác động tới. Phía trên cự thạch của đảo đơn độc, một vị võ tu đang khổ tu, cuồng mãnh lãng triều đánh mạnh lên người, âm thanh khủng bố lãng oanh trong óc khiến cho hắn phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
- Hỗn đản.
Cường giả võ tu gầm thét trong lòng, cảm nhận được một cỗ kinh khủng uy nghiêm nên cũng không dám nói ra, giận mà không dám nói gì, không chỉ có hắn mà rất nhiều người trên đảo đều giận dữ, nhưng khi bọn hắn cảm nhận được cỗ kinh khủng uy nghiêm kia thì tất cả đồng loạt câm như hến, sắc mặt xám xịt đi khỏi nơi này, rời khỏi đảo, dù cường giả đại Đế cũng không ngoại lệ. Lâm phong nhìn lão nhân bá đạo bên cạnh, trường bào rộng thùng thình tung bay trong gió, khủng bố oai phong tràn ngập giống như hắn chúa tể của cả đất trời, trong lòng sinh ra từng đợt từng đợt gợn sóng, người của yêu giới rất bá đạo, thực lực vô cùng bá đạo, ta đã đến đảo này thì tất cả mọi người phải cút ngay. Một lát sau đám ngươi trên đảo đã giải tán hết, tất cả mọi người đã bị đuổi đi nơi khác.
- Chuyện phía sau giao cho ngươi, hôm nay có thể không hứa cho ngươi một hệ lực lượng pháp tắc được, một hệ lại một hệ đến, nếu không sợ ngươi không chịu nổi kiếp này.
Lão nhân nói với lâm phong:
- Ta sẽ hộ pháp cho ngươi.
Dứt lời, lão nhân biến mất, bảo hộ nơi xa. Sau khi Lâm phong thấy lão nhân biến mất, tâm niệm khẽ nhúc nhích, Thiên Diễn Bàn Cờ phô chiếu trên đại địa, mà cước bộ của Lâm Phong đạp trên bàn cờ, lực lượng thần niệm điên cuồng dũng mãnh vào trong bàn cờ, Lâm Phong cũng không phóng thích lực lượng pháp tắc mà trước hết lấy thần niệm diễn hóa trận, nếu không khi thiên uy giáng xuống nếu không chịu nổi thì xong rồi, hắn không thể không làm việc cẩn thận. Đợi Lâm Phong lấy thần niệm diễn hóa xong trận pháp, lực lượng pháp tắc ma đạo từ trong cơ thể phóng xuất ra, rồi đột nhiên trong hư không bắt đầu hội tụ lốc xoáy ma đạo, pháp tắc lốc xoáy. Thiên địa biến ảo, lưu vân cuồn cuộn chuyển động trong hư không điên cuồng vọt tới nơi Lâm Phong, giờ khắc này, thiên địa biến sắc, lực lượng pháp tắc khủng bố như hội tụ thành ma kiếp để trừng phạt Lâm Phong.
- Thiên uy thật đáng sợ!
Đôi đồng tử Lâm Phong co rút lại, nhìn thấy hư không vạn trượng hóa thành hắc ám, thân thể hắn run lên nhè nhẹ, hư không pháp tắc này so với khi thành Hoàng hội tụ động tĩnh pháp tắc gió lốc phải khủng bố nhiều lắm, đó là thành Hoàng còn đây là kiếp nạn, trong thiên địa pháp tắc ma đạo không để cho pháp tắc của hắn tồn tại. Dưới thiên uy Lâm Phong thậm chí sinh ra ý niệm rút lui trong đầu, nhưng nghĩ đến ngày đó có thể vượt qua tất cả, thân thể hắn lại trạm đắc thẳng tắp lên, ngẩng đầu, chăm chú nhìn thương thiên, trời không để cho hắn thành hoàng, hắn sẽ nghịch loạn thương thiên. Nhưng kiếp vân khủng bố vẫn còn đang hội tụ cuồn cuộn không ngớt, thiên uy đó khiến cho trường bào Lâm Phong phiêu động tung bay trong gió, đồng tử màu đen thâm thuý, không điên ma sao có thể thành Hoàng, qua được một kiếp này, hôm nay cũng không quản được hắn. Hiện tượng lạ của thiên địa, hư không vạn trượng rung động đã hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người bên hồ nước, càng về sau kiếp nạn pháp tắc càng hội tụ đáng sợ, khiến cho tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về bên này, trái tim hơi rung động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thành hoàng? Thành Hoàng dường như cũng không có khủng bố như vậy, hơn nữa thành Hoàng là quán thể pháp tắc nuốt lực lượng pháp tắc của thiên địa, mà trước mắt rõ ràng là thiên uy, thương thiên nổi giận. Đây là kiếp, không thành Hoàng, cũng không xưng đế! Lâm Phong đứng dưới kiếp vân, ngạo thị thương thiên, khó trách phải tiên lên trước cầm Thiên Diễn Bàn Cờ, lấy lực lượng của hắn chống đỡ lại kiếp pháp tắc này, thật không dám tưởng tượng. Xuy xuy. . . . . . Thiên uy phát ra tiếng rống, trong gió lốc hội tụ ma đạo tối đen phun ra nuốt vào không ngớt, cùng với một thanh muộn hưởng và lực lượng pháp tắc ồ ồ theo vòm trời xuyên qua, nhưng cũng không phải muốn quán thể pháp tắc mà muốn trừng phạt Lâm Phong, pháp tắc không phân dung. Lâm Phong trơ mắt nhìn lực lượng pháp tắc khủng bố từ trên trời giáng xuống, cước bộ hung hăng di chuyển trên bàn cờ, trên người hắn bao trùm ma vương giáp khủng bố, sau lưng là hư ảnh ma vương, cuồn cuộn khủng bố nhằm lên trên vòm trời, lao thẳng tới kiếp lực lượng pháp tắc ma đạo đáng sợ kia. Oanh ca! Trong hư không chùm tia sáng lưỡng đạo khủng bố oanh cùng một chỗ, tiếng sấm không ngừng tan biến, ma kiếp đáng sợ lại tiếp tục ầm ầm nện xuống, Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng ma đạo thẳng hướng tận trời, ma quyền đáng sợ điên cuồng oanh tạp nhưng mặc dù trận nói triệt tiêu uy lực đáng sợ nhưng tất cả vẫn không thể ngăn cản bước chân của ma kiếp như trước, oanh trên người Lâm Phong, pháp tắc ma kiếp khủng bố oanh diệt áo giáp trên người hắn, oanh bạo huyết nhục hắn, pháp tắc lưỡng chủng điên cuồng đánh sâu vào. Lâm Phong trực tiếp bị oanh ngã lên trên bàn cờ, cả người huyết nhục mơ hồ, lực lượng sinh mệnh áo nghĩa điên cuồng bao bọc cơ thể, vẫn không thể triệt tiêu được thương thế đáng sợ.
- Vẫn còn.
Trong mắt Lâm Phong nhuốm đầy tơ máu, nhìn chằm chằm hư không phía trước pháp tắc ma kiếp vẫn đang phun ra nuốt vào, pháp tắc không phân dung, cần phải công kích tàn nhẫn như vậy sao, nếu như không có Thiên Diễn Bàn Cờ hắn đã không thể chịu nổi. Lâm Phong giãy dụa đứng lên, thần niệm không quên dẫn động trận, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lực lượng ma kiếp trên hư không lần thứ hai oanh xuống. Không ngoài ý muốn, lúc này đây Lâm Phong bị oanh đắc thảm hại hơn, chỉ cảm thấy cốt cách cả người đều gãy, thống khổ không chịu nổi. Lâm Phong nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy, nhìn thấy lực lượng ma kiếp vẫn đang phun ra nuốt vào hội tụ sắc mặt không khỏi tái nhợt, hắn biết chỉ cần hắn thu hồi lực lượng pháp tắc thì pháp tắc kiếp nạn sẽ biến mất, nhưng hắn há có thể khuất nhục thương thiên như vậy, không thể nghịch loạn thương thiên, về sau làm sao có thể tranh đấu với thương thiên.
- Ngươi áp không thể làm ta suy sụp đâu.
Thần sắc Lâm phong lạnh lẽo, lại một lần đứng lên, bóng lưng đĩnh đạc thẳng tắp, boong boong thiết cốt, thương thiên cũng không thể động vào. Phía trên vòm trời, pháp tắc kiếp nạn ma đạo lần thứ ba oanh sát xuống, xuyên thấu trận nói, bổ áo giáp sau đó oanh trên người Lâm Phong, sau một kích này Lâm Phong vẫn đứng đó, nhưng cả người đã muốn chết lặng, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, hắn vẫn nhìn chằm chằm thương thiên, rốt cục, thiên địa ma kiếp, dần dần tiêu tán, đã qua được kiếp này! Ầm! Lâm Phong ngã xuống hôn mê nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười thản nhiên, kiếp nạn này không giết được hắn, thiên địa không tiếp thu khá vậy không được. Thương tộc, phía trên hư không, một vị lão giả tang thương ngóng nhìn hư không phía xa, bầu trời kia đản sinh ra lực lượng pháp tắc ma đạo đáng sợ, không phải thành Hoàng quán thể pháp tắc, mà là kiếp, kiếp thiên địa không để cho thành Hoàng!
- Thân thể cấm kỵ, thiên địa không cho thành Hoàng, ai khiến cho thương thiên tức giận!
Lão giả thì thào nói nhỏ, trong lòng bốn bề sóng dậy, nhìn bầu trời cố đô, xuất hiện thân thể cấm kỵ sao, là ai! Cô độc Gia cũng có một vị lão nhân giương mắt nhìn hư không, dường như đảo di động kia có pháp tắc ma kiếp vạn trượng.
- Thiên địa không cho thành Hoàng, có cấm kỵ sao, là ai?
Độc cô lão nhân thì thào tự nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT