Kiếm Sơn, trước một tòa tuyệt phong, giờ phút đại trưởng lão Kiếm Sơn đứng trước sườn đồi dưới tòa tuyệt phong, ánh mắt nhìn lên đỉnh tuyệt phong, chỗ đó như có một bóng mơ hồ đứng đó khiến cho người ta trong lúc lơ đãng nhìn lên.
- Có chuyện gì sao?
Đại trưởng lão đã đứng đó mấy canh giờ, phía trên tuyệt phong rốt cuộc có một giọng nói ngưng tụ bay tới, bình tĩnh mà lạnh nhạt nhưng lại vô cùng rõ ràng bay vào trong tai đại trưởng lão.
- Chưởng môn, hôm nay trong giải thi đấu thử kiếm, ta đã thấy Vô Thiên kiếm ý.
Đại trưởng lão chậm rãi nói, giọng nói cũng không lớn nhưng lại không ngừng thổi lên hướng đỉnh tuyệt phong như hội tụ thành tuyến. Mây mù trên đỉnh tuyệt phong như trì trệ, an tĩnh một lát khiến cho có cảm giác nhàn nhạt đè nép theo vòm trời xuống.
- Người phương nào?
Trên đỉnh tuyệt phong vọng lại mấy chữ.
- Lâm Phong, thân phận không rõ, trong giải thi đấu luyện khí ở Diễm Kim tháp đã đạt được tịch vị quán quân, khống chế nhiều loại lực lượng bí truyền, tu vi vô địch Tôn chủ, từng thí giết võ tu mới vừa vào Vũ Hoàng, am hiểu dung hợp kiếm thuật, tùy tâm sở dục, trong lúc lơ đãng lộ ra kiếm ý Vô Thiên, hắn nói một lần tình cờ được cao nhân chỉ điểm, đi đến này con đường kiếm đạo này.
Mặc dù phía trên đỉnh tuyệt phong chỉ truyền xuống có hai chữ nhưng đại trưởng lão Kiếm Sơn vẫn giải thích vô cùng cặn kẽ, một câu đơn giản khái quát rất nhiều tin tức, đây là tất cả những gì hắn hiểu biết về Lâm Phong.
- Cho người tới Diễm Kim thành điều tra lai lịch của hắn, Diễm Kim tháp tra không ra thì tiếp tục đi thăm dò chỗ sâu hơn.
Phía trên tuyệt phong hơi dừng lại một chút sua đó lại truyền xuống một câu ní nhẹ nhàng, đại trưởng lão Kiếm Sơn hơi khom người, nói:
- Ta lập tức đi làm.
Dứt lời, hắn chậm rãi lui về phía sau, vô cùng cung kính, chưởng môn Kiếm Sơn là cường giả cấp bậc Đại Đế, tuy rằng hắn cũng đã nhập thượng vị Hoàng nhưng Vũ Hoàng và Đại Đế lại là một thiên tiệm, chỉ có thể nhìn lên. Còn lai lịch Lâm Phong chỉ cần Kiếm Sơn hắn dùng lực đi tra, đào kên tất cả, một người không thể xuất hiện mà không có chút tin tức nào được. Lâm Phong đương nhiên không biết Kiếm Sơn sẽ tra lai lịch của hắn, ngày xưa Thiết Kiếm Vũ Hoàng và Vô Thiên Kiếm Hoàng đã từng giao chiến nhưng Lâm Phong lại không biết nguyên do của trận chiến ấy, hắn lúc này đang ở một phiến bình nguyên, có mỹ nhân bên cạnh làm bạn, Mộng Tình và Thu Nguyệt Tâm, các nàng vẫn giống trước kia, xinh đẹp động lòng người. Mỗi lần ba người tương kiến đều chỉ có thể ở trong mộng cảnh của Lâm Phong, giờ phút này có cơ hội đương nhiên muốn Mộng Tình và Thu Nguyệt Tâm đi ra hít thở không khí, hơn nữa tu vi của hai người cũng đều đến Tôn Vũ đỉnh phong rồi, cứ ở mãi trong Ngọc Hoàng cung chỉ sợ khó có thể từ Tôn nhập Hoàng, điểm ấy thật ra khiến Lâm Phong có chút hơi khó, nếu như để Mộng Tình và Thu Nguyệt Tâm ra ngoài một mình rèn luyện, hắn khó có thể an tâm. Còn thiên phú của hai người thì Lâm Phong chưa từng hoài nghi, thân phận của các nàng cũng không hề tầm thường, tất nhiên thành Hoàng .
- Lâm Phong.
Lúc này, đôi mắt dễ thương của Thu Nguyệt Tâm hơi nhíu lại như có tâm sự gì.
- Làm sao vậy?
Lâm Phong hỏi Thu Nguyệt Tâm.
- Ta có cảm giác, hoạt dược càng ngày càng mạnh, ta sợ ta sẽ không áp chế được.
Thu Nguyệt Tâm nói nhỏ, trong lòng nàng sinh ra một tia tâm tình bất an.
- Thần thai!
Trong lòng Lâm Phong thở dài, lực trói buộc của thần thai quá cường đại rồi, phát triển cùng Thu Nguyệt Tâm và Hân Diệp chỉ sợ dần dần sẽ xảy ra vấn đề, hắn không thể nào giúp được Thu Nguyệt Tâm, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân nàng, lấy ý trảm thần.
- Ngươi có thể làm được.
Lâm Phong mỉm cười, kéo tay Thu Nguyệt Tâm, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay của nàng, Thu Nguyệt Tâm mỉm cười nhu hòa với Lâm Phong, nhẹ gật đầu.
- Ở kia có một thôn xóm, Lâm Phong, chúng ta đến đó nghỉ ngơi vài ngày đi.
Lúc này, Mộng Tình chỉ vào một thôn nhỏ nơi xa, mỉm cười nói, Lâm Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn cũng không vội trở về Diễm Kim thành. Thôn xóm hợp với núi non sông ngòi, cây xanh râm mát, phong cảnh cũng không tệ, nhưng người trong thôn tu vi hơi thấp, số lượng người đạt tới Thiên Vũ đều rất ít, Tôn Vũ đã là cường giả đỉnh cấp rồi, số người ở đại thế giới nhiều quá mức bởi vậy đã đản sinh ra vô số cường giả nhưng số lượng võ tu tầng dưới nhiều hơn, bọn hắn không thể nào sinh tồn trong chủ thành cũng chỉ có thể ở trong bình nguyên hoặc chủ thành kiến tạo thôn nhỏ bình thường, thậm chí không dám kiến tạo thành trì miễn cho dẫn tới các cường giả lui tới, yên lặng tồn tại mới có thể sống được lâu dài. Bởi vậy trên đại thế giới, thôn xóm lớn nhỏ thành trấn, cùng với các loại bộ lạc tộc đàn, đều có vô số, chủ thành tuy rằng mênh mông rộng lớn nhưng so sánh với toàn bộ lục địa đại thế giới mà nói vẫn chỉ chiếm một bộ phận nhỏ. Đương nhiên mặc dù chỉ là thôn xóm vẫn xây vô cùng mỹ quan, yên tĩnh tường hòa, lộ ra khí tức yên tĩnh, đặc biệt ưu nhã, nếu như ở kiếp trước thì đây tuyệt đối là phong cảnh thắng địa rồi. Bên cạnh một nhánh sông, ba người ngồi ở đó, thả chân vào trong nước sông, cảm thụ thiên nhiên trong lành, yên tĩnh tường hòa.
- Lâm Phong, ta thích loại khí tức này.
Mộng Tình mỉm cười nói, quay đầu lại, vuốt nhẹ mái tóc dài, nhìn về phía sau, trên hoa cỏ màu xanh an tĩnh có không ít thiếu niên an tĩnh tu luyện cảm ngộ, đối với Vũ Huyền bọn hắn mà nói phải nhanh một chút mói có thể bước vào thiên nhân hợp nhất, lĩnh ngộ ý chí mới có thể vào Thiên Vũ.
- Chúng ta không có đan dược Cố Bản Bồi Nguyên, không có thiên phú như người khác, bởi vậy, muốn sinh tồn được trong cái thế giới này chúng ta phải chịu đựng càng nhiều cực khổ, thừa nhận những ngăn trở mạnh hơn, trải qua mưa gió vô tận, mặc dù chúng ta so với hắn người thành Thiên Vũ muộn hơn, thành tựu Vũ Tôn muộn hơn, thành tựu Vũ Hoàng lại càng muộn hơn thì tính sao, chỉ cần một ngày kia chúng ta có thể thành Hoàng, hà tất phải so sánh thời gian sớm muộn với họ làm gì, các ngươi không thiếu thời gian, chỉ thiếu trải nghiệm và thiếu lòng kiên định.
Lúc này, một vị cường giả Tôn Vũ bao nhiêu năm nói với chúng khiến cho trong mắt Lâm Phong hiện lên nụ cười thản nhiên, những thanh niên trên đồng cỏ này cũng mối chỉ có mười ba mười bốn tuổi còn chưa tiếp xúc võ đạo mà hôm nay hắn cách Vũ Hoàng cũng chỉ còn một bước ngắn, những thiếu niên này khởi bộ còn sớm hơn hắn chỉ cần cố gang chịu đi, nếm trải cực khổ hơn nữa có một chút vận khí đều có cơi hội đặt chân vào con đường võ đạo, người ở đại thế giới có nhiều ưu thế hơn người tiểu thế giới, mặc dù chỉ là những người ở thôn xóm bình thường thôi cũng vậy.
- Tiểu Thần và Diệp Tuyết không biết thế nào rồi?
Lâm Phong thấy tình cảnh này nhớ tới thị trấn nhỏ hồng trần tẩy tâm ngày xưa, trong trấn nhỏ đằng kia cũng gặp được mấy vị bằng hữu.
- Còn có Vô Thương, tiểu gia hỏa Vô Thương năm nay cũng hơn chín tuổi rồi.
Lâm Phong nghĩ tới tiểu gia hỏa Vô Thương, hắn ít hơn Tiểu Thần mấy tuổi, nhưng giờ cũng đã hơn chín tuổi rồi, hắn thật sự muốn về tiểu thế giới xem thế nào.
- Ta cũng muốn có tiểu hài tử.
Mộng Tình thấy một màn trước mắt mỉm cười nhìn Lâm Phong, gương mặt xinh đẹp thánh khiết đỏ bừng, xinh đẹp khuynh thành. Hai tay Lâm Phong vuốt ve đôi gò má Mộng Tình, mỉm cười nói:
- Ngươi không thẹn thùng sao?
- Ta nguyện ý vì ngươi sinh hài tử, về sau mỗi ngày có thể nhìn nó lớn lên.
Sắc mặt Mộng Tình càng đỏ hơn, lập tức an tĩnh nằm trong ngực Lâm Phong, Lâm Phong vươn cánh tay ra ôm Mộng Tình vào lòng, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, mặc dù muốn sinh hài tử hắn cũng phải vì hài tử sáng tạo huyết mạch tốt hơn, bây giờ vẫn chưa được. Thu Nguyệt Tâm cũng an tĩnh gối lên cánh tay Lâm Phong, ôn nhu nói:
- Lâm Phong, ngươi mượn hai bộ y phục cho ta và Mộng Tình rồi đeo mặt nạ lên, về sau hai chúng ta sẽ yên lặng không nói gì, cùng đi bên cạnh ngươi.
- Ách.
. . Lâm Phong cười vuốt vuốt đầu Thu Nguyệt Tâm, nha đầu kia vậy mà có thể nghĩ ra được điều này.
- Ừm, ta cũng đồng ý.
Mộng Tình nháy mắt với Lâm Phong, giọng nói trong vắt lại có vài phần nũng nịu khiến cho toàn thân Lâm Phong đều mềm ra, cười khổ nói:
- Được rồi, vậy cứ dựa theo như các ngươi nói mà làm.
Cường giả Tôn Vũ nhìn mấy người Lâm Phong bọn hắn ở bên cạnh dòng sông, lộ ra thần sắc kính nể, thanh niên kia nhìn như không có bất kỳ tu vi gì nhưng bên người lại có hai vị mỹ nhân tuyệt thế làm bạn, có thể thấy được hắn không phải không có tu vi mà do hắn nhìn không thấu, một thiên tài kinh khủng đi ngang qua thôn xóm bọn hắn.
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Phong đỡ hai nữ đứng dậy, thân thể run lên, lập tức cuồng phong xẹt qua, ba người cùng biến mất khiến cho ánh mắt cường giả Tôn Vũ cứng đờ, tốc độ thật khủng khiếp, trẻ tuổi như vậy lại có tu vi như vậy. Thời gian này ba người Lâm Phong đi qua bình nguyên, đi qua sông núi, du lãm một vài tiểu thành như muốn nhìn hết sự phồn hoa của thế gian này, nếu như đã đi ra một lần rồi thì đương nhiên muốn đi du lịch một phen, đại thế giới trừ một vài chủ thành chủ yếu ra thì còn có vô số tòa thành trì nhỏ, một tháng sau ba người mới trở lại Diễm Kim thành. Mà lúc này, Kiếm Sơn ở tòa tuyệt phong, đại trưởng lão Kiếm Sơn lại một lần nữa đến nơi này, sắc mặt ngưng trọng, một tháng này hắn vận dụng lực lượng lớn điều tra quá khứ Lâm Phong lại cảm giác càng tra càng kinh ngạc.
- Như thế nào rồi?
Phía trên đỉnh tuyệt phong vẫn chỉ có giọng nói truyền đến, nếu như đại trưởng lão lại đến đây một lần nữa thì hiển nhiên đã có được một ít tin tức.
- Ta ở Diễm Kim thành tra được Mộc Dịch ở Mộc phủ, hắn đưa Lâm Phong vào Diễm Kim thành, thông qua người Mộc phủ chúng ta trong lúc bọn hắn lơ đãng trò chuyện với Mộc Dịch, trò chuyện mấy năm nay Mộc Dịch sống như thế nào biết được một manh mối quan trọng, liên quan đến Vô Cực Cung và cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, về sau ta phái cường giả Kiếm Sơn đến Tứ Tượng Vực và khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo đồng thời tìm hiểu, phát hiện Lâm Phong là võ tu ở một tiểu thế giới dường như có thể chất thập tuyệt, nắm giữ mười loại lực lượng bí truyền, hơn nữa khả năng có được trận đạo Vô Cực Thiên Đế truyền thừa, mặt khác ta đã phái người đến tiểu thế giới của Lâm Phong tra xem hắn có tồn tại với đời hay không.
Đại trưởng lão Kiếm Sơn chậm rãi nói, một tháng này hắn đã hao tốn khí lực rất lớn mới điều tra ra được những thứ này, hơn nữa Mộc Dịch cũng hơi có chút phòng bị, không đề cập tới chuyện Lâm Phong chỉ tùy ý nói chuyện về nơi rèn luyện nhưng chỉ sợ Mộc Dịch cũng không biết người trò chuyện cùng hắn lai mang theo mục đích đặc thù, cố ý nhớ kĩ địa điểm hắn nói, lấy tâm kế nhẩm tính mới có thể tiếp tục điều tra manh mối được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT