Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1647 - Lôi Kéo


...

trướctiếp

Người Viêm gia đã không biết nên miêu tả tâm tình giờ khắc này như nào, loại cảm giác từ Thiên Đường trong nháy mắt rơi xuống Địa Ngục, Viêm Phong vừa bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, toàn bộ người Viêm gia bọn hắn đã đều cho rằng thiên tài Viêm gia bọn hắn sắp quật khởi nhưng chỉ trong giây lát đã bị Lâm Phong giết chết.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía gia chủ Viêm gia, cảm thấy lời nói của đối phương có chút buồn cười.


- Người cũng đã giết rồi, ngươi còn hỏi ta có dám hay không?


Lâm Phong dùng ánh mắt trò vui hành hạ nhìn đối phương, ám đạo gia hỏa này có phải còn chưa kịp phản ứng hay không. Ong. Thủ chưởng gia chủ Viêm gia khẽ run, hư không lập tức xuất hiện hỏa diễm Đại Thủ Ấn kinh phủ phóng ra bao phủ Lâm Phong.


- Lực lượng pháp tắc thật mạnh.


Đồng tử Lâm Phong hơi co lại, nhìn chằm chằm đại chưởng ấn hỏa diễm trên không có thể cùng một lúc giết chết mười người, đây chỉ là lực lượng pháp tắc đối phương điều động ngưng tụ mà thành, uy lực rất đáng sợ sau đó pháp tắc thành Hoàng rót vào trong cơ thể có thể điều động pháp tắc hư không, thực lực mạnh mẽ vận dụng lực lượng pháp tắc càng đáng sợ. Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời trực tiếp lấy ra lệnh bài Diễm Kim tháp ban thưởng, đại sư luyện khí cấp chín mặc trường bào tử kim hừ lạnh một tiếng, thủ chưởng khẽ bóp lại lập tức không gian đều vặn vẹo, lực lượng pháp tắc đáng sợ chèn ép pháp tắc chưởng ấn, một tiếng ầm vang lên, pháp tắc chưởng ấn phá toái khắp nơi, hỏa diễm bay múa cuồng loạn.


- Viêm gia đang muốn tự tìm con đường chết đây mà.


Sư tôn Mộc Lâm Tuyết, đại sư luyện khí trường bào xích kim bước chân đạp mạnh, thần sắc lạnh lùng xuất hiện trước mặt đám người Viêm gia gầm lên một tiếng giống như hồi trống cảnh tỉnh khiến đầu óc bọn họ thanh tỉnh một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.


- Vừa rồi các ngươi kiên trì muốn chiến đấu tiếp, để Viêm Phong giết chết Lâm Phong nếu không Viêm Phong cũng không chết, hôm nay Viêm Phong đã chết trong cuộc chiến đấu rất công bằng mà Viêm gia các ngươi lại dám không coi ai ra gì muốn trả thù ngay tại Diễm Kim tháp, các ngươi đang muốn tuyên chiến với Diễm Kim tháp ta sao?


Vị đại sư trường bào xích kim lạnh lùng nói khiến cho sắc mặt gia chủ Viêm gia tái nhợt.


- Viêm gia không dám, vừa nãy vô cùng phẫn nộ nên mới nhất thời xúc động, mong Diễm Kim tháp chớ trách.


Gia chủ Viêm gia cúi đầu nói nhưng đôi mắt khát máu vẫn để lộ ra sát mang.


- Nhớ lại Viêm Phong lấy được tịch vị thứ hai cuộc tranh tài luyện khí lần này cũng có phần không dễ dàng, lần này ta bỏ qua nhưng nếu như có lần sau Viêm gia sẽ bị Diễm Kim thành xóa tên.


Vị đại sư cấp chín mặc trường bào tử kim nhàn nhạt phun ra một câu khiến cho trong lòng đám người Viêm gia hung hang run rẩy, đối phương nói kiên quyết như vậy có thể thấy được nếu như có lần sau Diễm Kim tháp tuyệt đối nói được làm được. Viêm Phong bị Lâm Phong tru sát ngay trước mặt tất cả mọi người nhưng Viêm gia bọn hắn ngay cả cơ hội báo thù cũng không có.


- Ta đã biết.


Gia chủ Viêm gia vẫn cúi đầu nói, thế lực Diễm Kim tháp quá kinh khủng, hắn có quan hệ với rất nhiều đại tông môn nếu như thật sự muốn tiêu diệt Viêm gia hắn, tin tưởng Diễm Kim tháp thậm chí cũng không cần tự mình động thủ mà chỉ cần ra lệnh một tiếng sẽ có rất nhiều thế lực đi xử lý thay hắn chuyện này, diệt trừ Viêm gia.


- Nếu như đã hiểu thì cút đi.


Đại sư trường bào tử kim lạnh lùng nói, người Viêm gia khó chịu đến cực điểm, nhao nhao lui lại phía sau rồi rời đi, bọn hắn vốn nên hưởng thụ vinh quang nhưng hôm nay lại hèn mọn rời đi như vậy tất cả đều vì Lâm Phong. Một vị cường giả Kiếm Tông nhìn đại sư cấp chín trường bào tử kim ánh mắt lóe lên, trong lòng nảy sinh rất nhiều ý nghĩ.


- Những người Diễm Kim tháp này thật cáo già, vừa rồi khi Viêm Phong thành Hoàng, bọn hắn không ngăn cản chiến đấu, tuy nói do hai người Viêm Phong tự ước chiến nhưng chỉ cần một câu của Diễm Kim đã có thể hóa giải, hiển nhiên nếu như Viêm Phong thật sự có thực lực tru sát Lâm Phong thì người Diễm Kim tháp sẽ không ngại, vì Viêm Phong đã đáp ứng gia nhập Diễm Kim tháp, mà Lâm Phong lại không có, chỉ là khách khanh có thể tùy lúc ra vào Diễm Kim thành.


Trong lòng cường giả Kiếm Tông âm thầm nghĩ, hắn nhìn ra đại sư cấp chín này thích Lâm Phong nhưng hắn vẫn suy tính cho lợi ích của Diễm Kim tháp, Viêm Phong nghịch thế bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, tuyệt đối có thể được xưng tụng là nhân vật thiên tài rồi, nếu như hắn có thể tru sát Lâm Phong, Lâm Phong chết cũng chết rồi nhưng không ai nghĩ tới người chết sẽ là Viêm Phong sau khi đã thành Hoàng. Hơn nữa, Lâm Phong lấy thực lực Tôn Vũ nghịch thiên trảm Hoàng, không ai không kinh hãi, Diễm Kim tháp giờ phút này cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền, cường thế xua đuổi Viêm gia, Viêm Phong đã chết, Viêm gia đã không còn giá trị gì, mà giá trị của Lâm Phong lại có liên quan đến Diễm Kim tháp, hắn không chỉ một đại sư trận đạo còn là một người có thể lấy cảnh giới Tôn Vũ trảm Hoàng, tuy Viêm Phong mới chỉ vừa bước vào cảnh giới Vũ Hoàng nhưng cũng đủ làm cho mọi người rung động.


- Được rồi, giải thi đấu ngày hôm nay đã kết thúc, chư vị mời tự nhiên a.


Đại sư trường bào tử kim nói, ra lệnh tiễn khách.


- Hiền chất Lâm Phong, nếu như có cơ hội hãy đến Kiếm Sơn ta một lần, đây là lệnh của Kiếm Sơn ta, về sau nếu như ngươi có chuyện gì, cầm lệnh này thì người của Kiếm Sơn sẽ nguyện ý ra sức giúp ngươi.


Lúc này vị cường giả Kiếm Sơn thân hình lóe lên, xuất hiện trước mặt Lâm Phong đưa cho Lâm Phong một khỏa kiếm ấn. Mọi người thấy màn này thần sắc ngưng tụ, Kiếm Sơn có quan hệ mật thiết với Viêm gia mà giờ đây lại đang ngang nhiên lôi kéo Lâm Phong, nếu như người Viêm gia thấy không biết sẽ cảm thấy thế nào, nhưng người này cũng cho hắn một vài điểm lợi, sẽ không gây ra rắc rối gì cho hắn.


- Đa tạ tiền bối, vừa hay ta có một vị sư huynh đang tu luyện tại Kiếm Sơn, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ tới Kiếm Sơn một lần.


Lâm Phong cười nói với cường giả Kiếm Sơn khiến cho thần sắc đối phương ngưng lại, hỏi:


- Không biết vị nào của Kiếm Sơn là sư huynh ngươi?



- Nhược Tà, mong tiền bối chiếu cố một .

.. hai .... Lâm Phong cười nói khiến cho thần sắc cường giả Kiếm Sơn lại run lên, lập tức cười to nói:


- Được, được, không nghĩ tới ngươi và Nhược Tà lại là sư huynh đệ, không hổ đều là nhân vật thiên tài, hôm nay Nhược Tà đang bế tử quan, không thành Hoàng, không xuất quan, ta nghĩ, có lẽ không bao lâu nữa Nhược Tà sẽ thành Hoàng.



- Tâm trí Nhược Tà vô cùng vững chắc, ta cũng nghĩ giống ngươi không bao lâu nữa hắn có thể bước vào cảnh giới Vũ Hoàng.


Lâm Phong mỉm cười nói.


- Hoàn toàn chính xác, gia hỏa Nhược Tà này ngoan độc với bản thân vô cùng, trong một lần thí luyện của Kiếm Sơn hắn đã từng nghìn vạn dặm truy sát hơn mười tên đạo tặc Tôn Vũ đỉnh phong, thậm chí trong đó còn có vài vi vô địch Tôn chủ, cuối cùng toàn bộ đều bị hắn giết, một tên cũng không tha, ở Kiếm Sơn cũng đã dẫn phát chấn động không nhỏ, hai người sư huynh đệ các ngươi đúng là yêu nghiệt mà.


Cường giả Kiếm Sơn lại lần nữa cười nói, hai người trò chuyện với nhau thật vui khiến cho người bên cạnh có chút không vui. Cường giả Kiếm Sơn phát hiện điều này thì cười, nói với Lâm Phong:


- Được rồi, ta đi trước, có cơ hội ngươi nhất định phải tới Kiếm Sơn làm khách, ngươi và sư huynh đệ Nhược Tà của ngươi cũng nên uống với nhau mấy chén.


Dứt lời, hắn dẫn đoàn cường giả Kiếm Sơn rời đi, trong lòng người khác có chút không hài lòng, Kiếm Sơn lại có tầng quan hệ này vói Lâm Phong ngược lại trở nên thân cận không ít.


- Lâm Phong, đây là ấn ký của tông môn ta, nếu có cơ hội có thể đến Thiên Vực phong ta ngồi chơi một chút.


Lại có vài vị cường giả tiến lên xum xoe, kết giao với nhân vật thiên tài, sẽ chỉ có lợi. Lâm Phong cũng khách sáo nhận lấy đồ bọn hắn đưa tới, còn về sau có đi hay không cũng không sao, dù sao hắn hiểu đây chỉ là những người này đang biểu đạt một loại thái độ lấy lòng mà thôi, hắn vui vẻ cho những cường giả này mặt mũi.


- Lần này phong quang đều bị một mình hắn cướp sạch rồi.


Mấy người Hận Trường Thiên và Cát Thanh Phong đứng với nhau, thấy đám người bên cạnh Lâm Phong đều cười khổ nói, bên cạnh bọn họ lại chẳng có ai, không người nào hỏi thăm, bọn họ đều đi lôi kéo Lâm Phong rồi. Trên mặt Mộc Lâm Tuyết mang theo nụ cười nhu hòa, vui vẻ nhìn một màn trước mắt, mặc dù giờ phút này nàng cũng bị mọi người lãng quên.


- Lâm Tuyết tỷ, Lâm Phong, hắn vì tỷ mới vào Mộc phủ, hắn thích tỷ sao?


Mộc Thanh Ảnh thấp giọng hỏi một câu khiến cho nụ cười của Mộc Lâm Tuyết cứng lại, lập tức chân mày lá liễu nhẹ chau lại, lộ ra thần sắc suy tư, chính nàng cũng không hiểu được. Lắc đầu, Mộc Lâm Tuyết thấp giọng nói:


- Ta không biết tâm tư của hắn.



- Nói như vậy, Lâm Tuyết tỷ thích hắn?


Mộc Thanh Ảnh cười hỏi một tiếng khiến cho mặt Mộc Lâm Tuyết ửng đỏ, không nhìn Mộc Thanh Ảnh, ánh mắt vô cùng e lệ.


- Sống chung thời gian dài như vậy, hơn nữa hắn còn ưu tú như thế, Lâm Tuyết tỷ thích hắn cũng rất bình thường.


Mộc Thanh Ảnh thì thào nói nhỏ, lông mi chớp chớp, không biết trong lòng đang nghĩ gì.


- Tuyết nhi.


Lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói khiến cho người Mộc Lâm Tuyết hơi run lên, quay đầu lại, lập tức nàng thấy Mộc Dịch.


- Phụ thân.


Thần sắc Mộc Lâm Tuyết run rẩy, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước mắt trong lòng không biết là tư vị gì.


- Tuyết nhi, chúc mừng ngươi.


Mộc Dịch nở nụ cười nhu hòa, lựa chọn của hắn là đúng, Lâm Phong đã hoàn thành mọi thứ rất tốt.


- Nếu như lúc trước ngươi đã lựa chọn vứt bỏ tất cả để ra đi, bây giờ vì sao lại quay về?


Giọng nói Mộc Lâm Tuyết đột ngột lạnh xuống, có chút trách cứ Mộc Dịch, khi nàng gian nan nhất thì Mộc Dịch lại rời đi, mặc dù bị Mộc phủ bức bách đi nhưng Mộc Dịch cũng không nên một chút tin tức cũng không có như vậy. Mộc Dịch cười khổ, nói:


- Tuyết nhi, ta biết rõ con trách ta nhưng những năm gần đây ta vẫn luôn không buông bỏ, vẫn luôn cố gắng muốn giúp con.



- Ngươi giúp ta cái gì, bây giờ tất cả đều đã qua, ngươi mới trở về thăm ta sao.


Đôi mắt Mộc Lâm Tuyết ửng đỏ, trong nội tâm có tư vị không đúng.


- Lâm Tuyết, Mộc Dịch thúc, thật sự hắn vẫn luôn giúp ngươi.


Lúc này, Lâm Phong đi đến bên cạnh Mộc Lâm Tuyết ôn nhu nói khiến cho thần sắc Mộc Lâm Tuyết ngưng tụ, nhìn Lâm Phong một chút, Mộc Dịch thúc?


- Lâm Phong, ngươi là.


. .


- Đúng, Mộc Dịch thúc dẫn ta tới Diễm Kim thành để ta giúp ngươi đấy, trước kia ta cũng không biết Diễm Kim thành, cũng không biết giải thi đấu luyện khí gì cả.


Lâm Phong mỉm cười giải thích, nghe được lời này mắt Mộc Lâm Tuyết càng đỏ hơn, lập tức nhìn Mộc Dịch, nàng đã hiểu hết tất cả do phụ thân nàng bảo Lâm Phong vào Mộc phủ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp