Sau Hận Trường Thiên, Tư Mã Nam và Cát Thanh Phong không cam lòng làm người về sau, cũng luyện chế thành công, điều này làm cho không ít người đều trong nội tâm âm thầm cảm khái, tuy nói nhất bối trẻ tuổi ai mạnh ai yếu không xác định được, nhưng ít ra trong cấp độ trên 25 tuổi thì bốn người Hận Trường Thiên hẳn là mấy người có thực lực luyện khí mạnh nhất, trong bốn người bọn họ chỉ sợ sẽ có ba người đoạt được tam giáp tịch vị cuộc tranh tài lần này, tắm mình trong vinh quang vô thượng.

Đám người trên khán đài Viêm gia đều nở nụ cười, rất hài lòng vói biểu hiện của Viêm Phong, trò chuyện với mấy người Kiếm Sơn, mà phương hướng khán đài của Mộc phủ, có người sắc mặt lạnh lùng, cũng có người mày nhíu lại, duy chỉ có gia chủ Mộc phủ vẫn mang theo bộ mặt bình yên như cũ vân đạm phong khinh, ai cũng không thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.


- Vòng này thi đấu tốc độ luyện khí, tuy rằng có thể đi có được vị trí 100 tổ đầu tiên sau đó vào vòng thứ ba, nhưng tịch vị mười người đầu tiên, hừ!


Ánh mắt đại bá Mộc Lâm Tuyết quét qua Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết, trong nội tâm hừ lạnh, không có được tịch vịmười người đầu tiên, hắn ngược lại muốn nhìn xem Mộc Lâm Tuyết sẽ làm gì. Càng ngày càng nhiều Hoàng khí cấp hai được luyện chế thành công, toàn bộ không khí cuộc tranh tài luyện khí lập tức càng thêm khẩn trương, chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, âm thanh của lô luyện khí luyện khí thất bại cũng ngày càng nhiều, luyện khí vốn rất dễ dẫn đến sai lầm, nếu không rất dễ dàng khiến cho tài liệu luyện khí dung luyện bị sai gây ra nổ tung, thời gian dần gấp gáp hơn, trong lúc vô hình đã khiến cho mọi người bị một cỗ áp lực to lớn đè nặng, mặc dù một số thanh niên thiên tài luyện khí rất tốt vẫn không tránh được xuất hiện một vài sai lầm. Mà kết cục của sai lầm chính là luyện chế thất bại, luyện chế lại một lần, thời gian càng thêm gấp gáp, áp lực cũng lớn hơn. Bởi vì Viêm Phong đã luyện chế được Hoàng khí cấp hai, bởi vậy ánh mắt hắn tập trung trên người Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết, thời gian dần trôi qua người của Viêm gia và Mộc phủ, còn có hai vị đại sư luyện khí áo bào tím Diễm Kim tháp chú ý Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết. Mộc Lâm Tuyết và Lâm Phong vẫn đang tiến hành đâu vào đấy, cũng không khiến người ta có cảm giác kinh diễm, nhưng bốn bề yên tĩnh, mỗi một bước đều không có nửa điểm sai lầm, hơn nữa lúc này Lâm Phong đã rèn luyện hoàn tất, tiếp sau đó để Mộc Lâm Tuyết hoàn thành nốt phần còn lại.


- Thả lỏng một chút, chúng ta sẽ không có vấn đề gì.


Lâm Phong thấy trên trán Mộc Lâm Tuyết chảy một chút mồ hôi, cười nhẹ nói bên tai nàng, lập tức dùng tay áo giúp Mộc Lâm Tuyết lau mồ hôi trên trán khiến nàng giảm bớt áp lực. Mộc Lâm Tuyết tuy là thiếu nữ thiên tài của Mộc phủ nhưng kinh nghiệm của nàng vẫn không thể so sánh với Lâm Phong, hơn nữa việc này còn liên quan đến vận mạng thi đấu của nàng nên đương nhiên sẽ có chút khẩn trương, không thể nào bình tĩnh lạnh nhạt như Lâm Phong được nhưng sau khi thấy được động tác của Lâm Phong lòng nàng liền có hơi ấm, nở ra nụ cười điềm mỹ với Lâm Phong, cảm giác trong lòng cũng có chút buông lỏng sau đó thở ra một hơi, tiếp tục luyện chế. Lúc này, lối vào tôn quý nhất của khán đài Diễm Kim tháp có một đại sư luyện khí mặc trường bào màu tử kim ngồi ở đó, mà phía sau hắn có ba gã đại sư luyện khí mặc trường bào màu xích kim, ánh mắt một vị đại sư mặc trường bào màu xích kim trong lúc lơ đãng nhìn Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết, tự lẩm bẩm:


- Giải thi đấu luyện khí lần này, Trường Thiên hơi có phong mang, một thân một mình luyện khí, mà Viêm Phong của Viêm gia thì lại không chút nào che giấu nhuệ khí của mình, đoạt hết danh tiếng nhưng cũng có một vài thanh niên khiêm tốn, mặc dù không kinh diễm nhưng lại khiến người ta nhìn không thấu!


Lấy tuổi của hắn và lịch duyệt, đương nhiên hiểu rõ một đạo lý, có chút khiêm tốn nội liễm nhìn như bình thường không có bất kỳ kinh diễm nào lại cho người ta cảm giác nhìn không thấu, loại người này có khả năng sẽ vô cùng lợi hại, đương nhiên cũng có khả năng được đánh giá cao.


- Bên cạnh người luyện khí kia là ai?


Vị đại sư mặc trường bào xích kim hỏi một đại sư bên cạnh, chỉ vào Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết.


- Ngươi nói thiếu nữ xinh đẹp kia a, ta biết rất rõ, nha đầu của Mộc phủ tên Mộc Lâm Tuyết, thiên phú không tồi, được tiểu tử Viêm gia coi trọng muốn ép gả nàng vào Viêm gia nhưng nha đầu kia dường như có chút không muốn.


Một vị đại sư mặc trường bào màu xích kim khác nhàn nhạt cười, bọn hắn không thể biết hết tất cả thanh niên Diễm Kim thành nhưng có một vài người, bọn hắn vẫn sẽ ngẫu nhiên chú ý, Mộc Lâm Tuyết được hắn vừa vặn nhận ra.


- Không phải, ta hỏi tiểu tử bên cạnh nàng kia.


Đại sư mặc trường bào màu xích kim vừa rồi không khỏi cười nói, so với Mộc Lâm Tuyết, hắn đối với Lâm Phong có hứng thú lớn hơn một chút, bởi vì vừa rồi trong lúc tình cờ hắn đã thấy Lâm Phong khắc trận, rất vững vàng, không có một chút sai lầm, mặc dù không cho người khác cảm giác khiếp sợ nhưng có thể khắc ra trận pháp lợi hại mà không có chút sai lầm, điều này đáng giá sự chú ý của bản thân, người như vậy rất khó suy đoán được lực lượng của hắn có bao nhiêu mạnh mẽ, bởi vì hắn không nhìn thấy Lâm Phong để lộ một chút sự khẩn trương nào, thậm chí còn đang an ủi Mộc Lâm Tuyết, loại người nội liễm khiêm tốn không phải trong nội tâm không có sự tự tin cường đại.


- Người thanh niên này ta cũng không biết, nhưng hắn là người hợp tác với Mộc Lâm Tuyết, không biết có phải người của Mộc phủ không, làm sao vậy ngươi coi trọng kẻ này sao?


Ta có thể giúp ngươi đi hỏi một chút. Một vị đại sư luyện khí mặc trường bào xích kim khác cười hỏi.


- Không cần, ta lại quan sát biểu hiện của hắn a, lão gia hỏa, ngươi thì sao, coi trọng ai?



- Ha ha, giữ bí mật.


Đại sư luyện khí kia cởi mở cười nói.


- Đợi đến khi vào trận chung kết thì kẻ nào cũng không trốn được ánh mắt của chúng ta, ngươi giữ bí mật ta cũng có thể nhìn ra được.


Hai người thấp giọng cười trò chuyện, bọn hắn đều đang chăm chú chú ý đám người luyện khí phía dưới, những người này có một nhóm người sẽ trở thành trụ cột Diễm Kim tháp, thậm chí có thể sẽ có người tương lai ngồi vào vị trí của bọn hắn.


- Đã có 56 người luyện chế ra được Hoàng khí cấp hai rồi, giải thi đấu luyện khí lần này quả thật là tàng long ngọa hổ, xem ra ta còn phải kém một chút hỏa hầu, cần phải cố gắng.


Con mắt Mộc Thanh Ảnh bên cạnh Mộc Lâm Tuyết nhìn đám người trong hư không, có 56 tổ người có nghĩa là đã có 56 người luyện chế ra được hoàng khí.


- Thành công!


Nhưng vào lúc này, Mộc Liệt quát to một tiếng, lập tức Hoàng khí phá không, hai người Mộc Liệt và Mộc Vũ ngửa đầu nhìn về phía hư không, trong con ngươi đều lộ ra sự hưng phấn vui vẻ, thành công. Hai người chậm rãi bay lên không, cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra, bọn họ đã bước chân vào trận chung kết cuộc tranh tài luyện khí.


- Tốt lắm.


Phương hướng khán đài Mộc phủ, đại bá Mộc Lâm Tuyết đứng dậy, cao hứng hô lên, Mộc Liệt và Mộc Vũ phối hợp, quả nhiên nếu so với Mộc Lâm Tuyết và Lâm Phong mạnh hơn, về sau xem ai còn có thể đoạt tài nguyên tu luyện của hai đứa con gái hắn đây, sau giải thi đấu luyện khí đến lượt Mộc phủ tập trung bồi dưỡng Mộc Liệt và Mộc Vũ đi. Mộc Lâm Tuyết giờ phút này vẫn rất tỉnh táo, Lâm Phong đứng bên cạnh nàng khiến cho nàng có cảm giác an toàn một loại cảm giác trước kia nàng chưa từng có, không nóng không vội, phảng phất mọi người luyện khí ngoài kia đều không còn liên quan đến nàng nữa, nàng không như nhiều người vì thời gian gấp gáp mà vội vàng, nàng vẫn hết sức vững vàng làm việc của mình, giống như Lâm Phong khi khắc trận, không hề làm sai một bước. Lâm Phong thấy Mộc Lâm Tuyết luyện khí mà trên mặt lại mang theo nụ cười nhè nhẹ, đây chính là một loại cảnh giới thăng hoa, sau giải thi đấu luyện khí lần này thuật luyện khí của Mộc Lâm Tuyết chắc chắn sẽ tăng lên một bậc. Rốt cuộc, khi có sáu mươi ba người luyện chế ra Hoàng khí cấp hai thì kiếm Hoàng khí của Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết cũng phá không, Mộc Lâm Tuyết mỉm cười, thậm chí nàng cũng không ngẩng đầu lên nhìn mà đưa mắt nhìn sang Lâm Phong, lộ ra nụ cười nhu hòa, không có quá nhiều kinh hỉ, phảng phất như chuyện đương nhiên.


- Lâm Phong!


Mộc Lâm Tuyết thấp giọng gọi một câu, Lâm Phong cười nói:


- Ngươi không phải sẽ lại muốn cám ơn ta chứ?

!


- Không phải, ta chỉ đang nghĩ, chyện lấy thân báo đáp có lẽ thật sự có thể cân nhắc.


Mộc Lâm Tuyết nở một nụ cười xinh đẹp khiến cho thần sắc Lâm Phong run lên, lập tức cười khổ ngẩng đầu.


- Hừ.


Thấy Lâm Phong trốn tránh, Mộc Lâm Tuyết u oán hừ nhẹ một tiếng, nhếch miệng, nhìn về phía hư không, hai người bọn họ cũng chậm rãi bay lên không, bước chân vào vòng thứ ba.


- Lâm Tuyết tỷ, chúc mừng a.


Mộc Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn hư không, trong đôi mắt đẹp mang theo vài phần chân thành, giải thi đấu luyện khí lần này mặc dù nàng chỉ đi đến vòng thứ hai đã buông bỏ nhưng trong hoàn cảnh này, tâm tính của nàng phảng phất như có tiến hóa, thay đổi không ít, có lẽ nàng nên ít táo bạo lại một chút, chính thức dụng tâm đi luyện khí, chuyện cũ nàng suy nghĩ rất nhiều lần, đều mượn vào sức lực người khác, nếu không cũng sẽ không bị Mộc Tiêu suýt chút nữa thực hiện được rồi.


- Ngươi có một ngày cũng có thể làm được thôi.


Mộc Lâm Tuyết cười nói với Mộc Thanh Ảnh, Mộc Thanh Ảnh nặng nề gật đầu, sau đó liếc nhìn Lâm Phong, chỉ thấy đôi mắt Lâm Phong vẫn yên bình như cũ, nhìn nàng không chút gợn sóng, nàng không có chút cảm giác trước kia, phảng phất như lúc Lâm Phong gặp nàng có mục đích, thèm thuồng sắc đẹp của nàng, có lẽ tâm cảnh không giống với lúc trước, con mắt thấy dường như cũng đang lặng lẽ biến hóa.


- Trận chung kết rồi, Lâm Tuyết tỷ, ngươi nhất định sẽ có được tịch vị mười người đầu tiên thôi.


Mộc Thanh Ảnh chúc phúc nói.


- Tịch vị mười người đầu tiên?


Mộc Liệt cũng trong hư không hừ lạnh một tiếng, nói:


- Vòng thứ hai bài danh của các ngươi thứ sáu mươi bốn, với thực lực này, còn muốn đặt chân vào tich vị mười người đầu tiên, nói chuyện hoang đường viển vông.


Mộc Lâm Tuyết bình tĩnh quét mắt qua Mộc Liệt, không nói dù chỉ một lời, trong mắt nàng Mộc Liệt và Mộc Vũ cho tới bây giờ cũng không phải mục tiêu của nàng.


- Ha ha, Lâm Tuyết, ngươi phải đang cân nhắc gả vào Viêm gia ta mới đúng.


Âm thanh khiến người ta chán ghét của Viêm Phong truyền đến, đôi mắt Mộc Lâm Tuyết nhìn đối phương, lộ ra một tia trào phúng, vẫn chẳng muốn đáp lại, không luận Viêm Phong như thế nào, bọn họ đều hoàn toàn không để ý, Viêm Phong cũng chỉ có thể thức thời ngậm miệng lại. Khi đã đủ một trăm người bước vào hư không, một vị đại sư luyện khí áo bào tím đứng dậy, cười nói:


- Được rồi, bây giờ người bị loại hãy tự rời khỏi vị trí của mình.


Tiếng nói của hắn vừa dứt, lập tức đại đa số người cúi đầu rời đi, rất nhanh quảng trường rộng lớn như thế cũng chỉ còn lại có trăm người, phảng phất lộ ra sự đặc biệt vắng vẻ khiến người ta ngược lại có chút không quen, đương nhiên vẻ kích động cũng đang chậm rãi kéo lên, trận chung kết cuộc tranh tài luyện khí sắp tới rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play