-- Đông Hoàng thấy ánh mắt Tề Hoàng bên cạnh lóe lên không nghỉ, không khỏi hỏi: - Ngươi có ý gì không?


Trong lòng Tề Hoàng vẫn đang nhảy nhót, hắn bị chính suy nghĩ của mình làm run sợ, Lâm Phong đã nắm trong tay trận đạo đáng sợ như vậy sao, hắn phát triển không khỏi quá mức đáng sợ đi, ba năm trước đây Lâm Phong va chạm đơn giản một lần với hắn mà ba năm này, hắn đã tìm được Vô Cực đế cung, nghiên tu trận đạo?


- Phụ thân, ta nghĩ Mộc Ân do một người biến thành.


Tề Hoàng chậm rãi nói, lời của hắn vừa dứt lập tức ánh mắt toàn bộ những người chung quanh đều rơi trên người của hắn.


- Là người phương nào?


Tề Vân Kiêu lập tức đi tới phía đối diện Tề Hoàng, hỏi.


- Lâm Phong.


Khi Tề Hoàng vừa nói ra hai chữ này khiến cho hư không chung quanh trong nháy mắt trở nên an tĩnh, trong lòng Tề Vân Kiêu có chút nhảy lên, hắn đương nhiên nhớ rõ ngày xưa có một thanh niên bướng bỉnh cương quyết ở Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo tranh đoạt tiểu thế giới quyền chưởng khống khuất nhục các đại thế lực thanh niên yêu nghiệt, sau đó theo Thần Vũ Vũ Hoàng rời khỏi nơi này, hai năm sau một lần nữa xuất hiện thì dẫn theo Yêu Dạ Lệnh về, càng trở nên vô cùng khinh cuồng, cường thế vào Tề Thiên Bảo, một lần kia cũng làm hại Tề Thiên Bảo hắn gà chó không yên.


- Lâm Phong.


Trong con ngươi vị Vũ Hoàng râu bạc trắng hiện lên một tia sắc bén đến cực độ, người kia từng tuyên bố muốn bước lên vị trí thanh niên Tôn Vũ Dược Vương Tiên Cung. Thánh khí hoàng kim trên người Chu Thiên Khiếu cuồn cuộn gào thét, hắn nghĩ đến việc Lâm Phong bắt hắn phải quỳ xuống đất để nói chuyện, ngày xưa hắn từng lấy lực lượng Vũ Hoàng trấn áp đối phương, nói Lâm Phong không xứng nói chuyện võ đạo, nếu như không có chúng Vũ Hoàng bảo vệ thì lúc ấy hắn đã đánh chết Lâm Phong rồi, nếu như vị Mộc Ân kia đúng là Lâm Phong, vậy hoàn toàn có thể lý giải việc Mộc Ân bắt hắn quỳ xuống đất, chà đạp tôn nghiêm của hắn.


- Ngươi có chứng cớ gì nói đó là Lâm Phong?


Bọn người Tề Vân Kiêu mặc dù kinh hãi không thôi nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo, ánh mắt của bọn hắn đều nhìn về phía Tề Hoàng, chờ đối phương trả lời.


- Lâm Phong hắn có thuật dịch dung lợi hại khiến người khác không tìm thấy diện mạo thật của hắn, còn có, Lâm Phong và Tề Thiên Bảo, Dược Vương Tiên Cung, Đại Chu Tiên Cung đều có cừu hận, đại nhân ngươi còn nhớ lúc mấy vị đệ tử Dược Vương Tiên Cung tới bái phỏng Mộc Ân không, Mộc Ân đã bắt bọn hắn quỳ xuống, sư tôn Lâm Phong khi tới Dược Vương Tiên Cung đã từng bị cường giả Dược Vương Tiên Cung ra lệnh cưỡng chế quỳ xuống.


Tề Hoàng vừa nói nhìn vừa nhìn vị Vũ Hoàng râu bạc trắng, vừa nói như vậy vị Vũ Hoàng râu bạc trắng đã tin tưởng vài phần, thực sự có thể là Lâm Phong, cá tính có chút giống bọn hắn.


- Hơn nữa lúc trước tu vi của Lâm Phong đúng là Tôn Vũ bát trọng, hơn ba năm chưa từng tiến bộ thì có thể dung trận pháp của hắn để giải thích rằng trong ba năm này hắn khổ tu trận đạo, cuối cùng, khi chúng ta theo Mê Thần Quân đại nhân đi tới Yêu Vân Phong, Mộc Ân đã lập tức biết rõ chúng ta muốn làm gì, trực tiếp lấy trận pháp để đào tẩu, bởi vì Mộc Ân là Lâm Phong, hắn có biết Mê Thần Quân.


Tề Hoàng chậm rãi nói, Tề Vân Kiêu cũng cơ hồ đã tin tưởng Mộc Ân là Lâm Phong thật, nhưng còn có một vài chỗ khó hiểu.


- Lâm Phong trong thời gian ba năm mà hắn có thể tu luyện trận đạo tới mức mạnh như thế sao?


Tề Vân Kiêu nhìn Tề Hoàng nói.


- Đại nhân, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện nhiều năm trước, khi đó Lâm Phong vẫn ở cảnh giới Thiên Vũ.


Tề Hoàng dường như nghĩ tới điều gì, nhìn Tề Vân Kiêu, chậm rãi nói:


- Đã từng, khi Vận Mệnh Thần Điện xuất hiện ở tiểu thế giới, dự ngôn giả đối các đại bước vào người Vận Mệnh Thần Điện tiến hành dự ngôn, có chút coi trọng Lâm Phong hơn nữa còn nói với hắn về vận mệnh của hắn do chính hắn quyết định, thiên phú của Lâm Phong có thể thấy rõ.



- Nói như vậy, tám chín phần mười là hắn và càng không thể giữ lại.


Trong thần sắc của Tề Vân Kiêu sát ý càng lớn.


- Nếu như Lâm Phong, các ngươi có biện pháp gì hay không?


Tề Vân Kiêu nói với bọn Đông Hoàng, Tề Hoàng, những người này theo Lâm Phong đến từ tiểu thế giới nên có lẽ quen thuộc nhất đối với Lâm Phong, không biết có thể có biện pháp tìm ra Lâm Phong hay không. Đông Hoàng và Tề Hoàng nghe được câu hỏi của Tề Vân Kiêu thì lộ ra thần sắc suy tư, muốn tìm ra một người trong chủ thành mênh mông, rộng lớn căn bản không có khả năng.


- Không kể, chỉ có để tự hắn đi ra mà thôi.


Trong con ngươi Tề Hoàng hiện lên một tia hàn mang, muốn tìm ra hắn tra rất khó, trừ phi là Lâm Phong chủ động đi ra.


- Tự mình đi ra?


Tề Vân Kiêu cau mày nói:


- Hắn còn không có ngốc đến mức tự đi tìm cái chết a.



- Có lẽ có một cái biện pháp có thể thử một lần.


Thần sắc Tề Hoàng lạnh lùng, mở miệng nói:


- Trong Tề Thiên Bảo ta, Mê Thần Quân đã khống chế ba vị huynh đệ của Lâm Phong, còn có một vị là bạn thân của hắn, nếu như chúng ta dùng bọn hắn để uy hiếp hắn, có lẽ có thể hắn sẽ xuất hiện.



- Ta không cho rằng Lâm Phong sẽ vì mấy vị sư huynh đệ của mình mà tự đi tìm cái chết.


Tề Vân Kiêu nói, người luyện võ đạo đối với sinh mệnh của đúng là cực kỳ quý trọng, trước sinh mệnh của mình và người khác, thậm chí có thể bán đứng sinh mệnh người khác chứ càng không cần phải nói đến việc xuất hiện, hắn không tin Lâm Phong sẽ ngu muội như thế.


- Đại nhân, có thể thử xem, chúng ta có thể cho Lâm Phong thời gian mấy ngày, nếu hắn không xuất hiện vậy để cho mấy vị sư huynh đệ của hắn tàn sát lẫn nhau, mỗi ngày giết một người, nếu như đã chết hai người mà hắn còn chưa xuất hiện vậy có nghĩa hắn sẽ không ra ngoài thì khi đó chúng ta giữ lại hai người cũng có một chút thiên phú không giết, có thể tiếp tục cho chúng ta sở dụng.


Tề Thiên Hành đi ra từ sau lưng Tề Hoàng, lạnh lùng nói một tiếng, Tề Thiên Bảo ít đi mấy người bọn hắn không quan tâm, bọn hắn là người của Tề gia trong Bát Hoang nên lại càng muốn giết đệ tử Thiên Đài, bọn hắn hận không thể toàn bộ đều chết hết. Tề Vân Kiêu nghe được lời đề nghị của hai người khẽ gật đầu, nói:


- Tốt, đã như vậy thì chúng ta thử xem, bây giờ hãy truyền tin tức, 3 ngày sau nếu Lâm Phong không đến nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo ta thì để mấy vị sư huynh của hắn tự tàn sát lẫn nhau, một ngày giết một người.



- Vâng, đại nhân, chúng ta sẽ đi truyền tin tức.


Trong con ngươi bọn người Tề Hoàng mang theo lãnh mang sắc bén, Lâm Phong, xem xem lần này ngươi có đi ra hay không.


- Lâm Phong, nếu như ngươi đi ra ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.


Thần sắc Chu Thiên Khiếu rét lạnh, hắn vậy mà lại phải quỳ xuống trước mặt Lâm Phong, vô cùng nhục nhã. Lúc này Lâm Phong đang trong quán trọ an tĩnh khắc chế trận phù, hôm nay nguy cơ tứ phía, hắn nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt, phải chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, hắn căn bản không biết Tề Hoàng lại chuẩn bị kế sách cay độc như vậy. Mộc Dịch không ở cùng Lâm Phong mà lựa chọn ở bên cạnh hắn, trong một gian sân nhỏ nhưng cũng không đứng yên trong sân mà đi đi lại lại để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, với thực lực của hắn muốn rời khỏi nơi này không khó, dù sao đối tượng chủ yếu mà nhóm thế lực Tề Thiên Bảo nhắm tới là Lâm Phong chứ không phải hắn, nhưng nếu như hắn cứ thế mà đi thì tâm hắn khó có thể bình an, dù sao từ khi kết bạn với Lâm Phong đến nay, hai người ở cùng nhau vẫn vô cùng vui vẻ, khoái trá, Lâm Phong đối với những địch nhân kia rất lạnh lùng nhưng đối với hắn thì vẫn luôn khách khí, hơn nữa còn chia sẻ kinh nghiệm về trận đạo cho hắn rất nhiệt tình. Mấy canh giờ sau, Mộc Dịch trở lại ở quán trọ nhưng lại không có được tin tức tốt, dường như có âm mưu nhằm vào Lâm Phong, không nghĩ tới sư huynh đệ của Lâm Phong vậy mà lại ở Tề Thiên Bảo, khó trách Lâm Phong vẫn luôn trăm phương ngàn kế đối phó với bọn chúng. Đi tới sân nhỏ nơi Lâm Phong ở, ánh mắt Mộc Dịch lóe lên, hắn cảm thấy việc này nhất định phải nói cho Lâm Phong còn quyết định như thế nào thì ở Lâm Phong. Nghĩ vậy, Mộc Dịch đi tới gõ cửa phòng Lâm Phong.


- Vào đi.


Lâm Phong ngưng khắc trận phù, nhìn thấy Mộc Dịch đến thì cười, nói:


- Mộc Dịch tiền bối, sao ngươi lại tới đây?


Hắn và Mộc Dịch có ước định, tận lực độc lai độc vãng, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.


- Lâm Phong, ngươi có phải có sư huynh đệ bị nhốt ở Tề Thiên Bảo hay không?


Mộc Dịch hỏi Lâm Phong, câu hỏi này khiến thần sắc Lâm Phong ngưng tụ, gật đầu nói:


- Mộc Dịch tiền bối, sao ngươi lại biết được chuyện này?



- Tề Thiên Bảo đã tung ra tin tức, nếu như ba ngày sau ngươi không tự mình đến nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo thì bọn hắn sẽ cho mấy vị sư huynh đệ của ngươi tự tàn sát lẫn nhau, mỗi ngày giết một nhân tài cho đến khi mấy vị sư huynh đệ của ngươi chỉ còn lại một người cuối cùng.


Mộc Dịch chậm rãi nói, ám đạo Tề Thiên Bảo thủ đoạn ngoan độc, cho dù Lâm Phong đối phó với bọn hắn như nào, Mộc Dịch cũng đều không cảm thấy quá đáng, dùng thủ đoạn ác độc như vậy, mặc dù đến cuối cùng Lâm Phong lựa chọn không tự mình đi ra, chỉ sợ sau lần này trong long Lâm Phong cũng hội sẽ có bóng mờ. Nghe được lười nói của Mộc Dịch, thân thể Lâm Phong run rẩy, trong con ngươi hiện lên ma mang đen kịt, thậm chí trên người hắn cũng có một cỗ hàn ý đáng sợ không thể ngăn chặn phun ra nuốt vào.


- Tề Thiên Bảo.


Tiếng vang răng rắc truyền ra, hai tay Lâm Phong nắm chặt, con mắt lạnh buốt, sát ý lưu chuyển mãnh liệt trong con ngươi.


- Tề Hoàng, Đông Hoàng.


Lâm Phong cắn răng nói, hai người bọn họ có chút quen thuộc mình, có khả năng chủ ý ác độc lần này hiển nhiên do bọn chúng đề xuất. Thấy phản ứng của Lâm Phong như vậy Mộc Dịch liền biết hành động lần này của Tề Thiên Bảo quả nhiên đã xúc động đến chỗ đau trong Lâm Phong, không khỏi thấp giọng hỏi:


- Lâm Phong, ngươi định làm gì?


Giờ phút này Lâm Phong đang trong cục diện khó khăn, đi hay là không đi. Đi, hắn biết nếu mình muốn trốn thoát khó như lên trời; không đi, sư huynh đệ của hắn chỉ sợ khó tránh khỏi kiếp nạn. Hơn nữa, cho dù sau này Lâm Phong có thể bình yên rời khỏi đây, ai có thể cam đoan bọn hắn lần sau không dung thủ đoạn này để bức bách Lâm Phong đi ra? Lâm Phong bình phục quyết tâm cảnh, tự giễu mỉm cười, nói với Mộc Dịch:


- Mộc Dịch tiền bối, ngươi cho rằng ta nên đi, còn có thể thoát ra được không?



- Khó.


Mộc Dịch lắc đầu.


- Mộc Dịch tiền bối, ngươi về đi a, ta muốn tiếp tục khắc chế trận phù.


Lâm Phong lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Mộc Dịch khẽ gật đầu, lập tức đi ra khỏi phòng, nói:


- Lâm Phong, tĩnh tâm, đừng để bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, với thiên phú của ngươi, trong tương lai tất có ngày lăng vân, tới khi đó báo thù có thể hoành tảo Tề Thiên Bảo.


Nói xong, Mộc Dịch ra khỏi gian phòng, để lại một mình Lâm Phong trong phòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play