Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1588 - Loạn


...

trướctiếp

Lâm Phong rất bình tĩnh đi về chỗ ở của mình, Mộc Dịch vẫn đang nghiên cứu trận pháp huyễn thuật của hắn, thấy Lâm Phong tới, lập tức kéo Lâm Phong vào trong huyễn trận, nói:

- Lâm Phong, ngươi thử nhìn xem, huyễn trận này còn chỗ nào cần cải thiện không?


Lâm Phong nhìn chung quanh tất cả đều mờ mịt, trận pháp huyễn thuật có thể nhờ trận vân khiến người ta cảm giác không gian thác loạn, rõ ràng chỉ cần một bước ngắn nhưng đứng trong đó lại phảng phất như vô cùng vô tận vậy, vĩnh viễn không đi ra được, hơn nữa còn có thể ngăn cản người thần niệm, nếu như thần niệm có thể xuyên thấu trận đạo thì trận đạo huyễn thuật liền không có bất kỳ tác dụng gì, có thể phá vỡ một cách đơn giản. Mà một số huyễn trận cường đại còn có thể trong đó từ hư vô sát trận làm cho trở thành chân thật sát trận khiến người ta không phân biệt được thật giả, có lẽ lực lượng hủy diệt đang hướng về mình mà ngươi thấy chỉ là thuật mê huyễn mà thôi, cũng có thể là lực lượng sát phạt thật sự, nó có thể phá hủy ngươi, chẳng qua hiện nay Mộc Dịch vẫn chưa có thực lực đó, chỉ có thể bố trí được huyễn trận đơn giản. Lâm Phong phóng thích thần niệm của mình xuyên thấu về phía trước, lại có cảm giác thần niệm cũng chỉ thấy được một màn sương mù như cũ, không tìm thấy đường ra. Ong! Lâm Phong đạp mạnh chân xuống với tốc độ như thiểm điện, muốn lấy tốc độ để phá tan khu vực huyễn cảnh này nhưng lại phát hiện, cước bộ của hắn sau khi đi một vòng lại trở về xa xa. Trong đôi mắt Mộc Dịch lộ ra ý cười, nói:


- Ta bố trí phạm vi ảo cảnh cũng không lớn nhưng vẫn có thể có hiệu quả như vậy đã không tệ rồi, nếu như một ngày nào đó ta có thể thu hẹp phạm vi lại nhỏ hơn nữa rồi bố trí ra trận đạo mạnh nhất, đó mới lợi hại.



- Sẽ có một ngày như vậy!


Lâm Phong cười nói, thu hẹp phạm vi lại có thể khiến người ta không ra được, đây cũng là chỗ lợi hại của trận đạo.


- Mộc Dịch tiền bối, ta chuẩn bị khắc một vài trận phá diệt trong sân, ta không muốn bị người khác quấy rối, ta muốn tự mình làm.


Lâm Phong cười nói, Mộc Dịch khẽ gật đầu, nói:


- Được, vừa vặn ta cũng muốn tham khảo!


Lâm Phong cũng không có cự tuyệt, hắn định làm trong sân, kể cả ngay trước mắt trong huyễn trận phá diệt lực lượng trận đạo, không cần phải gạt Mộc Dịch. Thủ chưởng run lên, chưởng ấn của Lâm Phong rơi trên mặt đất, lập tức từng đạo văn lộ du tẩu lên, mỗi một bút đều vô cùng rõ ràng, lực run lên phảng phất như buộc vòng quanh vô số đạo khoa tay múa chân.


- Lợi hại!


Trong mắt Mộc Dịch hiện lên một tia phong mang, trong nội tâm thầm than, Lâm Phong lĩnh ngộ trận đạo quả nhiên mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, nhất là đối với trận đạo cơ sở trận vân hắn có thể khống chế vô cùng thuần thục, một chưởng ấn xuống đã tạo thành từng cái văn lộ, đi khắp mặt đất.


- Trận đạo thật sự lợi hại thì sẽ không cần dùng tay, trực tiếp dùng chân đạp đã có thể rồi, ta vẫn còn cần phải nhờ đến cảm giác của tay, nắm chắc độ mạnh yếu, mà theo ghi lại trong trí nhớ Vô Cực Thiên Đế, trận đạo chung cực cảnh giới, thần niệm khẽ động thành trận đạo, nhất niệm vạn vật pháp, đáng sợ đến mức nào.


Lâm Phong cười nói, Mộc Dịch con ngươi thâm thúy nhẹ gật đầu, Lâm Phong nói có lý, cảnh giới của bọn hắn còn kém quá xa. Hai canh giờ sau, trong sân Lâm Phong đã tạo ra một đại trận đạo phá diệt, mà trong huyễn trận thì lại có không ít trạn đạo phá diệt nhỏ, cảnh này khiến Mộc Dịch trong nội tâm sợ hãi thán phục, không cần phải nói tới những đại sư trận đạo kia, hắn giờ mới hiểu được năng lực khắc trận của hắn vẫn còn chênh lệch cực lớn với Lâm Phong, xem ra lần này đi theo Lâm Phong để xác minh trận đạo là một lựa chọn chính xác. Lâm Phong sau khi khắc xong trận đạo phá diệt thì trở về phòng của mình khắc trận phù, lúc này những tài liệu hắn mua đều là thượng đẳng, chuẩn bị khắc một số trận phù lợi hại hơn còn Mộc Dịch thì bên ngoài tiếp tục hoàn thiện huyễn trận của hắn. Mà lúc này, bên ngoài viện của Lâm Phong đã có không ít người đi tới đi lui, lúc thì đưa ánh mắt về phía bên này giống như đối với chỗ ở của Lâm Phong vô cùng chú ý, cũng ngay lúc này, xa xa có không ít người đi về đây, người cầm đầu là một vị lão giả lộ ra khí thế uy nghiêm mà thanh niên bên cạnh hắn thì khoác trường bào hoàng kim, hắn rõ ràng là Chu Thiên Mục. Sau lưng lão giả và Chu Thiên Mục cũng có rất nhiều cường giả, tu vi đều là cảnh giới Tôn Vũ tầng tám, chín đi cùng nhau có cảm giác như một cỗ lực lượng vô hình lan rộng.


- Thiếu gia!


Đám người đang đi lại bên ngoài sân nhỏ của Lâm Phong thấy Chu Thiên Mục tới, lập tức nhao nhao đi lên phía trước, thần sắc Chu Thiên Mục lạnh lùng, nói:


- Hắn ở đâu?



- Giữa sân dường như có bố trí huyễn cảnh nên không thấy rõ tình huống bên trong, nhưng sau khi hắn đi vào vẫn chưa đi ra.


Người kia chỉ vào sân nhỏ nơi Lâm Phong tiến vào nói, Chu Thiên Mục khẽ gật đầu, hàng quang trong con ngươi càng lớn, lão nhân bên cạnh hắn chính là một vị cường giả vô địch cấp bậc Tôn Chủ, bởi vì thiên phú của hắn có hạn, nếu như không phụ trợ sẽ không cách nào thành Hoàng, bởi vậy Đại Chu Tiên Cung cũng không phải quá xem trọng hắn, muốn tùy ý điều động cường giả Vũ Hoàng cũng không đơn giản như vậy, chỉ có thể nhờ một vị vô địch Tôn Chủ theo hắn đến đây, nhưng vị vô địch Tôn Chủ đã nắm trong tay nghìn lần đại thế lực, đủ để cho tên khốn kia chết không có chỗ chôn.


- Đi.


Bước chân Chu Thiên Mục hướng về phía trước, đi đến trước huyễn trận, vừa định mở miệng đã thấy lão giả kia khoát tay áo nói:


- Thiên Mục, ngươi nói hắn đã biết rõ ngươi là người Đại Chu Tiên Cung mà vẫn ra tay với ngươi, ta vẫn nên xem trước một chút hắn là người phương nào.



- Tại hạ Địch Tu của Đại Chu Tiên Cung, đến đây tiếp kiến các hạ!


Giọng nói của vô địch Tôn Chủ cuồn cuộn, quanh quẩn trong sân không ngừng nghỉ, Mộc Dịch nhíu mày, tiếp kiến hắn? Nhưng lúc này lại thấy Lâm Phong từ trong phòng đi ra, nghe được giọng nói này trong con ngươi lộ ra một tia cười lạnh, Mộc Dịch đã nói bố trí chi pháp của huyễn trận này cho hắn, bởi vậy hắn cũng có thể dùng thần niệm đơn giản xuyên thấu huyễn trận, nhìn rõ ràng đám người bên ngoài. Tiếp kiến cần nhiều người đến như vậy sao?


- Cút!


Lâm Phong phun ra một chữ, giọng nói như thủy triều khuếch tán ra bên ngoài, Địch Tu và bọn người Chu Thiên Mục bên ngoài thần sắc cứng đờ, gia hỏa thật kiêu ngạo.


- Địch Tu, người này vô cùng kiêu căng, không coi ai ra gì nên chúng ta không cần khách khí với hắn, trực tiếp vào giết là được.


Chu Thiên Mục không cẩn thận như Địch Tu, ở địa vực này, không có người nào ngoài Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo có thể đối phó với Đại Chu Tiên Cung hắn.


- Các hạ nếu như không ra gặp, đừng trách tự ta đi vào.


Địch Tu lại lần nữa hô lên một tiếng, nhưng lúc này bên trong lại không có bất kỳ hồi âm nào khiến cho hắn cảm giác nhận lấy vũ nhục vậy. Hừ lạnh một tiếng, bước chân Địch Thanh hướng về bên trong đi tới, Thánh khí hoàng kim lan rộng, cuồn cuộn không ngừng nghỉ, nhưng khi cước bộ của hắn chui vào sương mù đột nhiên cảm giác mình dường như đi tới một không gian khác.


- Trận pháp?


Thần sắc Địch Tu ngưng lại, bước chân giậm mạnh, thân thể bay lên trên không nhưng chỉ thấy thân thể hắn không ngừng bay lên lại vẫn như cũ còn ở khu vực này, phảng phất như vĩnh viễn không cách nào ra ngoài vậy. Không chỉ có Địch Tu, bọn người Chu Thiên Mục lúc này cũng đều bước chân vào trong huyễn trận, thần niệm bị ngăn cản, muốn lao ra khỏi huyễn cảnh lại phát hiện dường như là một nơi vô biên vô hạn, căn bản không thoát ra được.


- Trận phù, chẳng lẽ có một vị đại sư trận pháp?


Địch Tu nhíu chặt hai hàng chân mày lại, Chu Thiên Mục nói trận phù thì chỗ này hẳn là nơi người mặt vàng kia khắc ra, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói ở khu vực này lại có đại sư trận đạo lợi hại như vậy.


- Có gan thì đường đường chính chính đi ra chiến đấu đi!


Chu Thiên Mục sau một khoảng thời gian, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, rống lên một tiếng.


- Ngươi thật không biết sống chết.


Một âm thanh lạnh như băng truyền tới, lập tức chỉ nghe thấy một tiếng vang ầm ầm truyền ra, dưới chân của hắn phảng phất như có từng đạo văn lộ phát sáng lên, lực lượng kinh khủng từ đó lan tràn ra.


- Cẩn thận!


Địch Tu dường như cảm nhận được cái gì, sắc mặt đại biến, khí tức hoàng kim trên người Chu Thiên Mục điên cuồng bùng nổ nhưng vừa gặp một đạo hủy diệt quang thúc phóng thẳng lên trời, trong khoảnh khắc đó nuốt sống một chân của hắn, nếu không phải hắn đã dời xuống phía dưới thì nửa người đều hóa thành hư vô rồi.


- Trận đạo!


Thần sắc Địch Tu cứng ngắc, chỉ thấy Chu Thiên Mục ngồi dưới đất đang gào khóc thảm thiết, vô cùng thê thảm, một cái chân của hắn đã không còn, chỉ sợ phải trả cái giá không nhỏ mới có thể phục hồi lại như cũ, hơn nữa điều kiện tiên quyết nếu có thể ra được bên ngoài.


- Đi, chúng ta về.


Chu Thiên Mục điên cuồng hét lên một tiếng, lập tức thân thể phóng về phía trước nhưng giờ phút này đối với hắn mà nói, không thể nào xác định được phương hướng nên căn bản không ra được. Địch Tu thấy Chu Thiên Mục điên cuồng tán loạn, thần sắc cứng ngắc, quát vào trong không gian huyễn cảnh:


- Các hạ, thứ cho chúng ta lỗ mãng, xin hãy thả chúng ta rời đi.



- Ta cho các ngươi cút, các ngươi lại tự mình đi tới, nếu như vào được vậy thì hãy ngoan ngoãn ở lại đó đi.


Lâm Phong bình tĩnh nói, lập tức chỉ nghe két.. Một tiếng vang nhỏ, phảng phất như có người đi vào trong phòng, sắc mặt Địch Tu yếu ớt, rất khó coi.


- Ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.


Sắc mặt Chu Thiên Mục dữ tợn, lập tức lấy ra một khỏa ấn ký sau đó bóp nát, loại ấn ký này chỉ có khi gặp phải tình huống sinh tử gặp nguy cơ mới có thể dùng, một khi hắn bóp nát thì sẽ có cường giả Vũ Hoàng chạy đến cứu hắn. Lúc này, bên ngoài trận đạo có rất nhiều người phía xa nhìn xem, nghe được bên trong không ngừng truyền ra âm thanh khiến thần sắc của bọn hắn đều cứng lại.


- Đi, trở về báo cáo lại cho Kim Thần Quân tình huống nơi này.


Ở hướng khác, có người hô một tiếng, lập tức lặng lẽ thối lui. Đồng thời, những nơi khác cũng có người lặng lẽ thối lui, chuẩn bị trở về bẩm báo cho thế lực gia tộc, một vị đại sư trận đạo đáng giá được coi trọng, ở khu vực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo cường giả am hiểu trận đạo có thể nói vô cùng hiếm thấy. Mà nơi đóng quân của Đại Chu Tiên Cung, cùng lúc đó có một đạo hoàng kim thánh khí xông lên hư không, lập tức một đám người mặc trường bào kim sắc bước ra, trong đôi mắt thần mang như điện, vô cùng sắc bén, lại có người dám đối với đệ tử hậu bối Đại Chu Tiên Cung hắn động sát cơ??!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp