Cùng lúc đó, Lục Nghiêu đột nhiên xuất hiện bên cạnh ba người Lâm Phong, nhàn nhạt nói:
- Lâm Phong.
Đã qua ba năm, mà tu vi của ngươi vẫn là Tôn Vũ tầng tám ứ. Chẳng lẽ ngươi đã được thành tựu trên trận đạo rồi sao? Sau khi nghe xong, Lâm Phong nhìn Lục Nghiêu một cái, cười lạnh nói:
- Cũng coi như có được chút thành tựu.
- Cũng coi như có ư?
Lục Nghiêu hừ lạnh một tiếng. 3000 đại trận của Vô Cực Thiên Đế không phải người thường có thể nắm giữ. Dù trận đạo đại sư, trong vòng ba năm, cũng khó có khả năng lĩnh ngộ được cái gì. Mà cái tên Lâm Phong này lại dám khoe khoang khoác lác, tự cho mình đã lĩnh ngộ được 3000 đại trận. Lúc trước, hắn đã dùng hơn nửa năm để nghiên cứu trận đạo, mà vẫn không có chút tiến bộ nào, nên mới trực tiếp buông tha, bắt đầu khổ tu võ đạo. Nhờ đó, mà đến hôm nay, hắn cũng đã tiếp cận Vũ Hoàng cảnh, chỉ còn cách một bước. Mà trong ba năm này, kiếm đạo của hắn cũng đã có sự đột phá, nên hắn rất tự tin có thể vượt qua Lâm Phong. Đặc biệt khi thấy tu vi của Lâm Phong không có nửa điểm tiến bộ, hắn càng tự tin hơn. Đối với hắn Lục Nghiêu, truyền thừa trận đạo chỉ là một bảo vật có giá trị rất lớn, chứ không hề giúp ích gì chính tu luyện.
- Lâm Phong, trình độ kiếm đạo của ngươi vô cùng cao, có thể thắng ta chỉ một chiêu.
Nhưng hôm nay, ngươi lại lãng phí thời gian vào trận đạo, không phải lãng phí thiên phú sao. Có rất nhiều Vũ Hoàng đều không nhất định có thể thông hiểu trận đạo, huống hồ chúng ta, ngươi nên quay về kiếm đạo đi thì hơn. Lục Nghiêu bình tĩnh nói ra, phảng phất như đang khuyên nhũ Lâm Phong. Mà khi Lâm Phong thấy vẻ mặt của Lục Nghiêu lúc này, không khỏi nở một nụ cười, nói.
- Nói xong chưa?
Sau khi nghe thấy giọng nói trào phúng của Lâm Phong, Lục Nghiêu liền hừ lạnh một tiếng. Hắn thật muốn biết, sau ba năm, Lâm Phong có thể làm được gì?
- Rồi.
Lục Nghiêu nhẹ gật đầu.
- Nói xong rồi, thì hãy cút đi, cách ta xa một chút.
Sau khi Lâm Phong vừa dứt lời, sắc mặt Lục Nghiêu lập tức trở nên cứng đờ. Hắn không ngờ, sau ba năm không có chút tiến triển, Lâm Phong vẫn dám ngông cuồng như vậy. Lục Nghiêu lập tức đứng dậy, hừ lạnh một tiếng:
- Đợi sau khi trở lại đại thế giới, ta cũng muốn cùng so tài với Lâm huynh một phen.
Cáo từ. Vừa dứt lời, Lục Nghiêu lập tức bay về chỗ cũ, nhưng Lâm Phong vẫn không nhìn hắn. Trong lòng Lâm Phong, Lục Nghiêu và hắn không phải cùng một đẳng cấp, hắn cũng không cần phí thời gian trên người đối phương. Nếu như vài câu nói của Lục Nghiêu cũng có thể làm cho tâm cảnh của Lâm Phong chấn động, Lâm Phong đã không phải Lâm Phong rồi. Vào lúc này, vị sư muội của Lục Nghiêu bên cạnh Nhược Tà, đang nhìn chằm chằm Lâm Phong. So với ba năm trước, Lâm Phong vẫn cường thế như thế, không thay đổi gì mấy. Nàng cũng rất tò mò muốn biết, tại sao Lâm Phong lại có thể tự tin như vậy, dù sao thì Lục Nghiêu cũng đã đến Tôn Vũ Đỉnh Phong.
- Tiểu hữu!
Đúng lúc này, một vị cường giả Vũ Hoàng đột nhiên đi tới bên người Lâm Phong. Vị cường giả Vũ Hoàng kia chính là vị cường giả am hiển trận đạo và cũng đã từng giúp Lâm Phong. Nên Lâm Phong đối với người này vẫn rất có hảo cảm. Vị Vũ Hoàng rất chính khí, nên không phải hạng người gian trá.
- Tiền bối.
Lâm Phong khẽ gật đầu với vị Vũ Hoàng kia. Sau đó vị cường giả Vũ Hoàng lập tức cười nói:
- Tiểu hữu không cần phải kêu tiền bối này, tiền bối nọ là gì?
Cứ gọi ta là Mộc Dịch là được rồi. Lâm Phong khách khí cười nói.
- Kính lão đắc thọ, nên vãn bối vẫn nên xưng hô Mộc Dịch tiền bối cho phải đạo.
- Cũng tốt.
Mấy năm này, tu vi của tiểu hữu không có tiến bộ, nên chắc chắn đã có lĩnh ngộ với trận đạo rồi nhĩ? Quan điểm của Mộc Dịch và Lục Nghiêu không giống nhau. Theo hắn, Lâm Phong nhất định là người sát phát quyết đoán, tâm trí cứng cỏi, tuyệt không phải bình thường hạng người. Nên nếu như hắn chịu tốn ba năm để nghiên cứu trận đạo, thì hắn nhất định sẽ có đạo lý riêng của hắn.
- Hơi có chút thành tựu thội ạ.
Lâm Phong khiêm tốn nói. Hắn làm sao có thể chỉ hơi có chút thành tựu, ngoại trừ Viêm Đế, hắn là người duy nhất chỉ dùng ba năm, mà đã lĩnh ngộ xong một trong 3000 đại trận, đi ra khỏi động phủ. Khiến cho Vô Cực Thiên Đế đem toàn bộ 3000 đại trận truyền thụ cho hắn.
- Nói khoác không biết ngượng!
Cùng lúc đó, khi Lục Nghiêu nghe được lời của Lâm Phong, lập tức lên tiếng trào phúng. Nhưng khi Mộc Dịch nghe vậy, trong mắt lão lại hiện lên một sắc mừng rỡ. Nếu như Lâm Phong thật sự lĩnh ngộ thành công một trong 3000 đại trận, hắn đích thị là thiên tài rồi.
- Tiểu hữu, ta cũng có một chút lý giải với trận đạo, nên sau khi ra ngoài, ta với tiểu hữu hãy trao đổi một ít tâm đắc về trận đạo đi.
Không biết tiểu hữu nghĩ như thế nào? Mộc Dịch lập tức đề nghị với Lâm Phong, trong mắt hắn, Lâm Phong rất bất phàm, nên hắn mới có ý tưởng này. Mà khi Lâm Phong nghe được lời đề nghị của Mộc Dịch, hắn cũng có chút động tâm. Nếu như bên người hắn có một vị cường giả Vũ Hoàng, không hẳn không phải chuyện tốt. Mà hắn cũng không biết tính cách của Mộc Dịch như thế nào? Tuy nói hiện tại Lâm Phong cảm giác đối phương cũng không tệ lắm, nhưng nếu như đến lúc đi cùng hắn, mà đối phương trở mặt, hắn cũng không biết phải làm sao. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, hắn quyết định đồng ý. Dù sao Mộc Dịch cũng không biết hắn có được truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế, mà trừ đối trận đạo, hắn cũng không có thứ gì có thể hấp dẫn một vị Vũ Hoàng cả. Sau khi nghĩ thông, Lâm Phong lập tức gật đầu cười nói:
- Nếu Mộc Dịch tiền bối đã muốn như vậy, vãn bối tất nhiên sẽ không có ý kiến.
- Ha ha, tốt.
Đúng lúc tu vi của ta cũng gặp phải bình cảnh, nên ta đành phải chuyển sang nghiên cứu trận đạo. Hi vọng sau khi trao đổi với tiểu hữu, ta cũng có thể có chút thành tựu a. Sau khi Mộc Dịch thấy Lâm Phong đáp ứng, cao hứng nói. Mà sau khi nghe đoạn đối thoại giữa Mộc Dịch và Lâm Phong, sắc mặt của Lục Nghiêu trở nên vô cùng khó coi. Hắn còn chuẩn bị sẽ đối phó với Lâm Phong sau khi trở về, nhưng bây giờ Lâm Phong lại đi cùng với một vị Vũ Hoàng, kế hoạch của hắn đã đi tong rồi. …… Sau một lúc, khi những luồng khí tức hủy diệt đã yếu bớt, cự tượng đã không còn sợ hãi, trực tiếp lấy cái vòi to lớn của nó hút sạch những luồng khí tức hủy diệt kia. Sau đó không lâu, cự tượng đã đi tới khu vực bên ngoài của Tứ Tượng tuyệt địa.
- Đi thôi, sau khi ra ngoài, lập tức ly khai Tứ Tượng Vực!
Sau khi đáp xuống, Cự tượng lập tức rống to một tiếng. Sau đó, lập tức có từng đạo thân ảnh lóe lên, lao ra khỏi Tứ Tượng tuyệt địa, trở về đại thế giới. Ngay khi đám Lâm Phong lao ra khỏi Tứ Tượng tuyệt địa, phía xa xa có vô số đạo ánh mắt sắc bén liền phóng về phía bọn họ. Trong ba năm, tin tức Vô Cực đế cung trong Tứ Tượng tuyệt địa đã sớm truyền khắp nơi, khiến cho không biết bao nhiêu người lập tức đi nơi này. Nhưng vì gần đây, cự tượng không còn xuất hiện nữa, nên có rất nhiều người đã rời đi.
- Đi ra rồi!
Phía xa xa, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm những người vừa mới đi ra từ trong Tứ Tượng tuyệt địa. Tất cả những người ở đây đều không ngờ bọn hắn có thể trở về bình yên vô sự.
- Ông!
Ngay lúc đó, đột nhiên có vài vị Vũ Hoàng xuất hiện trước mặt đám người vừa mới đi ra Tứ Tượng tuyệt địa. Một người trong đó liền đạm mạc nói:
- Các ngươi đến từ chỗ nào?
Có phải từ trong Đế cung không? Cùng lúc đó, Mộc Dịch lên tiếng.
- Đúng, Đếế cung bên trong Tứ Tượng tuyệt địa, nhưng nó đã bị một vị cường giả Đại Đế hũy diệt rồi.
Khi nghe vậy, thần sắc của những vị Vũ Hoàng đó liền trở nên ngưng trọng, hỏi lại.
- Đế cung đã bị hủy diệt rồi ư?
- Lục Nghiêu, Như Tà, Lâm Tuyết!
Đúng lúc này, đột nhiên có một thanh âm cuồn cuộn vang lên. Sau đó, mọi người lập tức thấy một vị cường giả Vũ Hoàng lưng đeo cổ kiếm xuất hiện, nói với ba người Như Tà.
- Các ngươi đi theo ta.
- Vâng.
Lục Nghiêu lập tức gật đầu, chạy theo vị Vũ Hoàng kia, dưới loại cục diện này, chỉ có đi theo trưởng bối ly khai, mới có thể an toàn. Mà Như Tà cũng khẽ gật đầu với Lâm Phong một cái, rồi lập tức rời đi cùng Lâm Tuyết. Vì có vài vị Vũ Hoàng của Kiếm Sơn ra mặt, nên cũng không có người ngăn cản bọn họ, dù sao ở đây vẫn còn có rất nhiều người, không sợ không hỏi không ra tin tức. Không chỉ có Kiếm Sơn đưa người của mình đi, mà một ít thực lực cường đại khác cũng trực tiếp ra mặt, dắt người của mình ly khai.
- Chúng ta đi thôi.
Sau khi Mộc Dịch thấy những người này có thanh thế rất lớn, nhưng cũng chỉ muốn hỏi một tin tức. Nên lấy thực lực của hắn, mang Lâm Phong ly khai, thì tin cũng sẽ không có ai dám ngăn trở. Mà khi đám người kia thấy hắn mang theo Lâm Phong rời đi, ánh mắt của họ nhìn chằm chằm vào những người còn lại. Ngay lúc này, xa xa đột nhiên có từng luồng khí tức mênh mông cuồn cuộn lao đến. Khiến cho Mộc Dịch phải nhíu mày, lập tức kéo Lâm Phong nhanh chóng ly khai. Mà không chỉ có Mộc Dịch, tất cả mọi người ở đây cũng đều chia nhau ra, cuồn cuộn ly khai.
- Vô Cực Lệnh, tất cả những người đi ra Tứ Tượng tuyệt địa, đều không được đi.
Ngay lúc đó, một thanh âm cuồn cuộn liền vang vọng thiên địa, tựa như có thể trấn áp tất cả. Nhưng Mộc Dịch cùng những vị Vũ Hoàng khác vẫn không định dừng lại, mà còn tăng tốc rời đi, trong hoàn cảnh này, chỉ có kẻ đần mới ở lại, nếu lúc này không đi, thì chờ đến khi nào.
- Mộc Dịch tiền bối, Vô Cực Lệnh đó có liên quan gì đến Vô Cực Thiên Đế không vậy?
- Sau khi Vô Cực Thiên Đế vẫn lạc, đệ tử của hắn đã xây lại Vô Cực Cung, nhưng lạitrong một khu vực khác của Tứ Tượng Vực.
Mà kẻ công kích Vô Cực Thiên Đế, cũng rất có thể là cung chủ hiện nay của Vô Cực Cung. Chắc chắn là hắn đã sự dụng phương pháp đặc thù để thông tri cho người của hắn đến đây. Nhưng đáng tiếc là hắn vẫn chậm hơn chúng ta một bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT