Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1572 - Tuyệt Địa Lưu Quang


...

trướctiếp

Trong dòng thời gian dài dằng dẳng, Lâm Phong không tin chưa từng có ai thăm dò Tứ Tượng tuyệt địa cả.

Nơi này chính là đại thế giới, cường giả vô số, dù thật sự có đại năng lặng yên bước chân vào Tứ Tượng tuyệt địa, cũng sẽ không đi khoe khoang. Đối với những vị đại năng kia, hư danh chỉ là phù du, thực lực mới là tất cả. Do đó nên Lâm Phong tin, bất kỳ địa phương nào chỉ cần có bí mật, sẽ có người đặt chân thăm dò. Mà Tứ Tượng tuyệt địa đã tồn tại vô số năm, nên chắc chắn sẽ hấp dẫn vài vị đại năng đến đây. Nhưng thực lực của những vị đại năng đó đến mức nào, thì Lâm Phong cũng không biết được, có lẽ hơn xaVô Cực Thiên Đế cũng không chừng. Đúng lúc này, đang từng đạo thân ảnh phá không đến gần Lâm Phong, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm Lâm Phong. Chính xác hơn là đang nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ Kiếm đang lơ lững trước người hắn.Thanh kiếm này đã tiến nhập tuyệt vực, mà có thể đi ra, quyết không phải binh khí bình thường. Mặc dù nó chỉ vào trong tuyệt vực một lúc, nhưng vẫn khiến người sinh ra ham muốn. Nếu bọn họ có được thanh kiếm này, chẳng phải có thể nhìn cảnh tượng bên trong Tứ Tượng tuyệt địa sao? Khi thấy ánh mắt tham lam của mọi người, Lâm Phong cũng có chút ngưng trọng. Hắn không ngờ, dùng Thiên Cơ Kiếm thăm dò Tứ Tượng tuyệt địa, lại khiến cho những người chung quanh chú ý. Đúng lúc, Lục Nghiêu xuất hiện, kinh thường nói.


- Xem ra thanh kiếm này vẫn còn có một chút tác dụng đấy!


Mặt dù tỏ vẻ kinh thường, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm Thiên Cơ Kiếm của Lâm Phong, nói nhỏ.


- Cái thanh kiếm lộng lẫy mà rực rỡ kia, tuyệt đối không phải đồ trang trí, có hoa không có quả.


Nó có thể đi vào Tứ Tượng tuyệt địa một lần, chắc chắn không bình thường.


- Chư vị, thanh kiếm này của ta cũng chỉ có thể đi vào một lần.


Ở bên trong Tứ Tượng tuyệt địa có một cổ khí tức hủy diệt, nếu như đụng phải, thanh kiếm của ta có thể bị phá hủy trong nháy mắt . Nhưng may mắn ta mới chỉ vừa đi vào, cộng thêm thanh kiếm này đã được ta thiên chuy bách luyện, cùng linh hồn của ta có liên hệ chặt chẽ. Nên mới có thể đi ra, nó căn bản không có khả năng đi vào lần nữa. Sau khi nghe Lâm Phong nói xong, không ít người trở lại bình thường. Lời của Lâm Phong không phải không có lý, kiếm tu có thủ đoạn đặc thù để tôi luyện kiếm, nên bọn hắn có đạt được kiếm của Lâm Phong, cũng không có dùng được.


- Chỉ cần binh khí, người nào chả dùng được.


Tu vi của ngươi không cao, mà có thể lợi dụng thanh kiếm này tiến vào Tứ Tượng tuyệt địa. Nên nếu có một vị cường giả lợi hại hơn tôi luyện thanh kiếm này một phen. Thì chẳng phải có thể có được nhiều tin tức ở bên trong Tứ Tượng tuyệt địa sao. Đúng lúc này, Lục Nghiêu đứng sau lưng Lâm Phong mở miệng nói một tiếng. Mặc dùng thanh âm của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một cỗ lãnh ý. Lâm Phong ngoái đầu nhìn lại, nhìn Lục Nghiêu một cái, lãnh đạm nói.


- Ngươi cho rằng kiếm thuật của mình mạnh hơn ta sao?


Người này đã nhiều lần dùng ngôn ngữ khiêu khích hắn, nhưng hắn cũng lười để ý tới. Nhưng giờ phút này, hắn ta định dùng lời nói hãm hại hắn, khiến cho hắn gặp tình cảnh phi thường bất lợi, đồ không biết tốt xấu. Khi Lục Nghiêu nhìn thấy Lâm Phong quay người nhìn về phía hắn, thì trong con ngươi của hắn hiện lên một đạo kiếm quang. Hắn là đệ tử của Kiếm Sơn, lúc yên tĩnh thì như không tồn tại, lúc động thì lại như một thanh kiếm rít gào trên chín tầng trời, cứng rắn vô đối, không gì không phá. Tu vi của Lâm Phong chỉ là Tôn Vũ tầng tám, mà lại dám thách thức hắn, thì hắn làm sao có thể có ý sợ hãi.


- Hoàn toàn chính xác!


Khi Lục Nghiêu vừa dứt lời, bộ trường bào trên người hắn phấp phới bay lên, trên người của hắn cũng bắt đầu tràn ngập kiếm khí. Khiến cho những người xung quanh cảm thấy hắn như là một thanh kiếm vô cùng sắc bén.


- Phốc phốc!


Ngay lúc đó, Thiên Cơ Kiếm đột nhiên bay ra, xẹt qua không gian, vẻ một một đường vòng cung tuyệt đẹp, lao thẳng về phía hắn. Vì tốc độ của Thiên Cơ Kiếm quá nhanh, cộng thêm việc không kịp đề phòng, nên sắc mặt của Lục Nghiêu trở nên vô cùng khó coi. Nhưng hắn vẫn kịp chém ra một đạo kiếm quang về phía trước. Nhưng đạo kiếm quang kia không ngăn nổi uy thế của Thiên Cơ Kiếm.


- Giết!


Lục Nghiêu nổi giận gầm lên một tiếng, trong mi tâm của hắn bắn ra một đạo kiếm quang rực rỡ, thần niệm kiếm. Khi Thiên Cơ Kiếm va chạm với thần niệm, toàn thân Lục Nghiêu đều run rẩy kịch liệt, phảng phất như thần niệm sắp tán loạn, cả người đều tại lung lay như sắp đổ. Vào lúc này trong đầu của hắn chỉ có một đạo ý nghĩ duy nhất. Lần này thì hắn xong thật rồi, hắn không ngờ Thiên Cơ Kiếm của Lâm Phong lại mạnh như vậy. Một kiếm đã muốn đoạt tính mệnh hắn. Nhưng hắn chưa kịp phát huy thực lực của mình, thì đã bị giết chết, không khỏi có chút quá oan. Nhưng sau một lát, Lục Nghiêu lại phát hiện hắn vẫn còn sống, thần niệm kiếm của hắn sắp tan vỡ, nhưng vẫn còn có thể chữa trị được. Mà Thiên Cơ Kiếm cũng đã trở lại bên cạnh Lâm Phong, không ngừng phát ra những tiếng kiếm khiếu sắc bén vô biên, dường như đang cảnh cáo hắn. Khiến cho sắc mặt của Lục Nghiêu cực kỳ khó coi, thu hồi thần niệm kiếm vào mi tâm. Vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, thân là đệ tử cũng Kiếm Sơn, khi chưa kịp xuất kiếm, đã bị kiếm tu khác giết chết.


- Lục Nghiêu huynh, vừa rồi chỉ do huynh sơ ý, nên mới bị hắn đánh lén đắc thủ.


Nếu như chính thức đối chiến, kiếm thuật của hắn, nhất định không bằng huynh. Khi thấy Lục Nghiêu đại đại, một người thanh niên bên cạnh Lục Nghiêu mở miệng nói. Trong lời nói của hắn dường như một giật dây Lục Nghiêu đấu với Lâm Phong. Mà Lục Nghiêu cũng biết đối phương đang kích hắn, nhưng mà trong lòng của hắn cũng có suy nghĩ như vậy. Nếu như vừa rồi, hắn kịp xuất kiếm, thì nhất định sẽ không bại bởi Lâm Phong.


- Ta dám cam đoan.


Nếu như ngươi muốn ra tay lần nữa, kết quả cũng như vậy mà thôi. Mà lần này, ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu. Sau khi nghe được giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong, sắc mặt Lục Nghiêu lại cứng đờ. Sự tự tin mới tìm lại được lại bắt đầu lung lay, khiến cho thần sắc của hắn càng thêm trắng bệch.


- Lục Nghiêu huynh.


Huynh là kiếm tu, làm sao có thể mất đi tín niệm được. Khi người bên cạnh hắn lên tiếng lần nữa, thần sắc của Lục Nghiêu biến ảo bất định. Nếu như Lâm Phong là Vũ Hoàng thì hắn không có gì để nói, nhưng Lâm Phong chỉ có tu vi Tôn Vũ tầng tám thì hắn không thể lui lại. Nếu như hắn lui lại, trong nội tâm sẽ có tâm kết, khiến cho tu vi của hắn khó mà tịnh tiến. Khi nghe người kia tiếp tục kích động Lục Nghiêu, Lâm Phong liền nhìn chằm chằm vào người đó, lạnh lùng nói.


- Ngươi muốn chết à?


Khi Lâm Phong vừa dứt lời, thì trong mắt hắn liền bắn ra một đạo kiếm quang, đâm thẳng vào mắt người kia. Mà người kia cũng khẽ chau mày, nhìn về phía Lâm Phong. Cùng lúc đó, trên người hắn cũng có một cỗ khí tức cường hoành dâng trào, lạnh lẽo nhìn Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong vẫn bình tĩnh nhìn hắn, trường bào màu trắng nhẹ nhàng phiêu động, toàn thân không có bất kỳ khí tức nào. Thời gian càng trôi qua, khí thế người nọ càng yếu bớt, cuối cùng cũng tiêu tán. Hắn đến đây vì Đế cung, không phải vì kết thù với Lâm Phong. Vừa rồi, hắn chỉ l muốn xúi giục Lục Nghiêu một chút, nhưng không ngờ lại đá trúng miếng sắt.


- Đi!


Người kia quay người, phất tay áo rời đi. Mà Lục Nghiêu cũng quay lại, nhìn Lâm Phong một cái, sau đó cũng rời đi theo. Đợi đến lúc thần niệm của hắn khôi phục, hắn muốn đánh một trận với Lâm Phong. Sau khi thấy bọn hắn tán đi, những người chung quanh cũng lập tức nhao nhao ly khai. Nhưng Lâm Phong vẫn như cũ ở, xoay người nhìn Tứ Tượng tuyệt địa.


- Chúng ta đi!


Vừa dứt lời, Lâm Phong lóe lên, bay về một hướng khác. Hắn muốn lấy Thiên Cơ Kiếm phá vỡ tuyệt địa, vào trong đó ngắm nhìn một phen. Mà Như Tà cùng thiếu nữ đó cũng theo Lâm Phong. Giờ phút này, Lâm Phong trong mắt thiếu nữ càng thêm thần bí. Vừa rồi, nếu như Lâm Phong không thu tay lại, Lục Nghiêu đã bị giết chết trong nháy mắt rồi. ……. Sau một lát, Lâm Phong đã đi đến một nơi cách chỗ cũ hơn mười dặm, nhưng vẫn ở khu vực bên ngoài Tứ Tượng tuyệt địa. Thiên Cơ Kiếm lập tức được Lâm Phong gia trì thêm lực lượng của phong áo nghĩa cùng với không gian áo nghĩa. Mà bên ngoài thân kiếm còn có một từng tia chớp đáng sợ lóe lên.


- Đi vào!


Khi Lâm Phong vừa dứt lời, Thiên Cơ Kiếm bay vào bên trong tuyệt địa. Vì linh hồn của hắn tương liên với kiếm, nên Lâm Phong có thể nhìn rõ ràng tình cảnh bên trong đó. Cả phiến không gian vẫn bị một cơn lốc hư vô tàn phá, tinh không thì tràn đầy những ngôi sao ẩn chứa lực lượng hủy diệt.


- Làm sao ta lại có cảm giác như thật sự bay vào vũ trụ vậy?


Sau khi Lâm Phong điều khiển Thiên Cơ Kiếm trở về, thì hắn lập tức di động, đổi chỗ thăm dò khác. Nhưng kết quả vẫn giống nhau, vô luận Lâm Phong thử ở chỗ nào, hắn đều thấy một cảnh tượng duy nhất. Khi Lâm Phong định đổi chỗ lần nữa, phía trước Thiên Cơ Kiếm có một đạo lưu quang xẹt qua tinh không. Mặc dù Thiên Cơ Kiếm cách chỗ đó rất xa, nhưng vẫn cảm thấy run rẩy. Từ trong đạo lưu quang đó có vô số quang điểm bay ra, hóa thành cái ngôi sao hũy diệt.


- Đó là cái gì, tại sao lại đáng sợ như thế?


Vào lúc này, Lâm Phong vẫn chưa hết run rẩy, nhưng hắn vẫn cố triệu hoán Thiên Cơ Kiếm ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp