Sau đó, Tề Vân Kiêu và Tề Vân Thịnh dùng tốc độ cao nhất điên cuồng bay về hướng tiểu viện của Lâm Phong.

Nhưng bọn hắn có nhanh hơn nữa, cũng cần một chút thời gian. Nhưng chỉ cần chớp nhoáng, một trung vị Hoàng đã đủ giết chết một Tôn Vũ cảnh rồi. Lúc này, tiểu viện của Lâm Phong đã bị biến thành tro tàn. Đạo hắc y thân ảnh đó đang quét mắt nhìn khắp nơi, những chỗ đó lại không có hình bóng của Lâm Phong. Nhưng hắn lại nở một nụ cười lạnh, thầm nói.


- Ngươi có trốn dưới đất cũng không thoát.


Cánh tay của người kia run lên, huyễn hóa ra một bàn tay khổng lồ, xé đôi mặt đất. Mà Lâm Phong cũng bị dư uy của một chiêu kia đánh trúng, khiến hắn hung hăng run rẩy một cái. Hắn cũng không ngờ, người kia lại ác như vậy, hắn đã trốn bên trong Tề Thiên Bảo, mà có người giết tới. Khi tên cường giả kia thấy thân thể Lâm Phong biến mất ngay tại chỗ, thần sắc của hắn ta ngưng lại. Sau đó hắn phát hiện Lâm Phong vậy mà dùng Thánh khí để dịch chuyển tới một khu đất cách đây mấy trăm mét. Khoảng cách trăm mét đối với hắn mà nói, không phải cái gì quá xa, nhưng vấn đề là hắn không có thời gian. Khi hắn đang tìm kiếm Lâm Phong, hai người Tề Vân Kiêu đã tới rồi.


- Cút!


Thân thể của hắn hóa thành một đạo ánh sáng, khiến cho cả phiến không gian này đều run rẩy. Cái đạo ánh sáng kia tràn đầy hư không lực lượng, đánh về hướng Tề Vân Kiêu cùng Tề Vân Thịnh. Cùng lúc đó, một luồng đại thế khóa chặt Lâm Phong.


- Ngươi dám?


Tề Vân Kiêu nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức đánh ra một chưởng, phá tan đạo ánh sáng kia. Mà người kia cũng đã bước đến trước mặt Lâm Phong. Lâm Phong đã bị đại thế trói buộc, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể chờ chết. Một màn đó khiến cho sắc mặt hai người Tề Vân Kiêu trở nên trắng bệch.


- Giết!


Trong tay bóng đen kia xuất hiện một thanh hư không kiếm, chém về hướng Lâm Phong. Vào lúc này, trong đôi mắt sắc bén của hắn ta đã lộ ra cười chiến thằng, Lâm Phong chết chắc rồi.


- Phong ngâm!


Khi công kích đáng sợ xuyên thủng người Lâm Phong, nụ cười cường giả kia trở nên cứng ngắc. Một chiêu tuyệt sát của hắn không đánh trúng Lâm Phong. Lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lâm Phong đã xuất hiện sau lưng Tề Vân Kiêu cùng Tề Vân Thịnh. Tai sao dưới đại thế của hắn mà Lâm Phong lại có tốc độ nhanh như vậy, Lâm Phong chắc cũng đã nắm giữ đại thế.


- Vì sao ngươi không sử dụng lực lượng chân chính của ngươ?


Tề Vân Kiêu lạnh lùng mở miệng hỏi? Người này toàn sử dụng công kích không có liên quan đến công pháp, chỉ dùng hư không pháp tắc thuần để công kích, hắn sợ bại lộ thân phận, nên chỉ dùng hư không pháp tắc để không ai có thể nói hắn là người của thế lực nào. Ngay cả Tề Thiên Bảo cũng có rất nhiều cường giả am hiểu hư không pháp tắc. Vào lúc này, đã có không ít người xuất hiện, tất cả họ đều là cường giả của Tề Thiên Bảo. Nhưng bọn hắn chỉ thấy đối phương nở một nụ cười yêu dị. Khi thấy nụ cười đó, Tề Vân Kiêu cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái, phảng phất như có chút không đúng. Hư không pháp tắc hội tụ xung quanh tên cường giả kia, hóa thành từng đạo lợi kiếm. Tuy lực lượng pháp tắc vô cùng đáng sợ, phảng phất như muốn phá hủy thiên địa, những vẫn chỉ là hư không pháp tắc thuần túy. Đối phương vẫn không có sử dụng thần thông dung nhập vào bên trong pháp tắc, nhưng lực lượng của pháp tắc vẫn khiến rất nhiều người cảm nhận được sự uy hiếp.


- Bảo hộ Lâm Phong!


ề Vân Kiêu lạnh lùng mở miệng nói một tiếng. Lập tức có Vũ Hoàng cường giả bảo hộ bên người Lâm Phong. Mà Lâm Phong cũng không ngừng lui về phía sau, tên cường giả kia vô cùng đáng sợ, hắn vẫn nên rời xa thì tốt hơn.


- Ông!


Một đạo lực lượng đáng sợ bay thẳng đến Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong cảm thấy lông tơ đựng ngược lên. Toàn thân bị cái cổ lực lượng đáng sợ kia khóa chặt.


- Cẩn thận!


Có người rống to một tiếng, sau lưng Lâm Phong đang có một vị Tôn Vũ tầng chín đang dùng kiếm đâm về phía hắn, tên Tôn Vũ tầng chín kia đúng là người của Tề Thiên Bảo, nhưng không ngờ hắn lại đột nhiên hạ sát thủ với Lâm Phong.


- Tự tìm cái chết!


Kim Thần Quân nắm chặt nay, đại thế chi lực lập tức bao phủ tên Tôn Vũ tầng chín kia. Một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên, thân thể người nọ bị phá tan thành từng mảnh. Khi thấy cảnh đó, mọi người cảm thấy trong lòng lạnh buốt. Mà khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong, bọn hắn đều cảm thấy có chút lạnh lẽo. Lúc này, trên đại bản doanh của Tề Thiên Bảo lại có một đạo ánh sáng xông về hướng hư không, hóa thành hư ảnh của Vô Cực Thiên Đế cung. Khi hai tòa cung điện hư ảnh đồng thời xuất hiện, bọn chúng dần dần dung hợp. Khi thấy cảnh đia, mọi người đều điên cuồng hắn lên, khiến cho cả bản doanh của Tề Thiên Bảo đều phát sinh đại chiến đáng sợ. Thậm chí, bên ngoài bản doanh cũng Tề Thiên Bảo cũng liên tục có người tràn vào. Do có quá nhiều người, nên người Tề Thiên Bảo ngăn cản không được. Mà những người có tốc độ nhanh nhất, đều là cường giả Vũ Hoàng.


- Tề Thiên Bảo, lúc ban ngày các ngươi còn nói tuyệt đối không có tin tức gì?


Nhưng tại sao bây giờ có hai khối Vô Cực đồng trong bản doanh các ngươi, các ngươi rõ ràng đang nói dối chư vị cường giả ở đây!


- Mau bắt người của Tề Thiên Bảo lại, bọn hắn nhất định biết rõ tình huống này.


Lại có lập tức tiếp lời, khiến cho tình thế càng thêm hỗn loạn.


- Đúng, nhất là Tề Vân Thịnh, người này ỷ mình là người Thanh Đế Sơn nên mới khinh thường thiên hạ anh hùng, mau bắt hắn lại.


Tiếng hô từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn không ngừng, khiến cho sắc mặt của đám người Tề Thiên Bảo vô cùng khó coi. Bọn hắn có thể cảm thấy đây rõ ràng là một âm mưu nhằm vào mình.


- Giết, bắt lại bọn hắn lại hỏi cho rõ ràng!


Những thanh âm điên cuồng không ngừng vang lên, cộng thêm sự xuất hiện của Vô Cực đế cung, khiến cho toàn bộ Tề Thiên Bảo càng ngày càng hỗn loạn. Hoàn toàn đã mất đi khống chế, mà người của Tề Thiên Bảo cũng khó bảo toàn. Mà khi Đông Hoàng và Tề Hoàng nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn bây giờ, họ cũng không biết nên nói gì. Khi thấy sự hỗn loạn lúc này, Lâm Phong cũng đã biết, âm mưu lần này không chỉ có nhằm vào hắn, mà cũng nhằm vào Tề Thiên Bảo. Chi cần̉ giết hắn, Tề Thiên Bảo sẽ gặp họa ngập đầu, nên tình cảnh của hắn cũng vô cùng nguy hiểm.


- Bảo vệ Lâm Phong!


Tề Vân Kiêu lại nhắc nhở một tiếng. Vào lúc này, hắn vẫn rất rất tỉnh táo, những người bầy ra âm mưu lần này rất khó làm gì được Tề Thiên Bảo, tối đa là kiềm chế cường giả của bọn hắn. Nhưng giết chết Lâm Phong thì dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần Lâm Phong chết, Tề Thiên Bảo sẽ phải chịu tội thay. Mà khi Tề Vân Kiêu vừa dứt lời, có một lượng lớn người nhích tới gần Lâm Phong. Đột nhiên có một đạo kiếm quang xuấy hiện, tấn công Lâm Phong. Lâm Phong cũng bắt đầu ra, đại thế hàng lâm trên người đối phương, khiến hắn ta như lâm vào trong vũng bùn, không thể di động. Sau khi khống chế được đối phương, Lâm Phong đánh ra một chưởng trên người hắn, khiến cho thân thể người nọ lập tức vỡ ra, ngũ tạng lục phủ toàn bộ bị chấn nát mất, chậm rãi nằm xuống.


- Đến chỗ chúng ta mau.


Khi Kim Thần Quân vừa nói với Lâm Phong xong, có một đám người vây quanh Lâm Phong lại, một đạo thân ảnh đã tới gần hắn.


- Oanh Tạch.

..! Lâm Phong lại đánh ra một ma chưởng đạo bá, tràn ngập lực lượng thuần túy, khiến cho đầu của người kia bị nổ tung, tử vong trong nháy mắt.


- Ngươi.


. . Khi thấy cảnh đó, đôi mắt Kim Thần Quân có chút cứng đờ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong. Mà Lâm Phong cũng lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:


- Ta không tin người của Tề Thiên Bảo, ai dám tới gần ta, trảm.


Vừa rồi có người Tề Thiên Bảo ra tay với hắn, nên hắn làm sao có thể để sự an toàn của hắn giao phó cho đối hắn. Tối đa chỉ để bọn hắn bảo vệ ngoại vi mà thôi.


- Không biết tốt xấu, loại người này nên chết đi cho rồi!


Tề Hoàng cũng chạy tới, lạnh lùng nói ra. Lâm Phong cũng lạnh lùng nhìn Tề Hoàng một cái, lập tức bước chân hướng Tề Hoàng. Bên người hắn đột nhiên xuất hiện một kiếm quang cổ kinh khủng, một kiếm này nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trong một chớp, đạo kiếm quang kia đã xuất hiện trước mặt, khiến cho sắc mặt Tề Hoàng đại biến. Hắn lập tức hội tụ pháp tắc trước người, nhưng lực lượng pháp tắc được hội tụ trong lúc vội vã đều bị một kiếm kia đánh tan. Khi thấy không thể ngăn được một kiếm kia, Tề Hoàng lấy tay không bắt kiếm. Bàn tay của hắn ẩn chứa lực lượng pháp tắc vô cùng mãnh liệt, cứng rắn nắm đạo kiếm quang kia trong lòng bàn tay. Cùng lúc đó, Lâm Phong đã dùng tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, xuất hiện trước mặt Tề Hoàng. Đôi mắt của Tề Hoàng trở nên cứng đờ, mãnh liệt rút lui. Trong lúc lui lại, hắn cũng không quên dùng đại thế khóa chặc Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong lại có thể nghịch thế mà đi, bỏ qua đại thế của hắn, chém ra thêm một kiếm. Đạo kiếm quang trong tay Tề Hoàng lập tức nổ tung, phá tan pháp tắc đang bao phủ bàn tay Tề Hoàng. Những đạo kiếm quang đáng sợ để lại từng vết máu ở trong lòng bàn tay của hắn.


- Lần trước, ta nhắc nhở người của Dược Vương Tiên Cung.


Nhưng xem ra, ta còn cần phải nhắc nhở ngươi một lần. Khi nói chuyện với ta, phải chú ý một chút! Giọng nói đạm mạc của Lâm Phong khiến cho sắc mặt Tề Hoàng trở nên vô cùng khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play