Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1557 - Khổ Tu


...

trướctiếp

Yêu Dạ Đảo, một cơn lốc xé rách gào thét trong sơn cốc.

Nhưng trong sơn cốc, lại có một đạo thân ảnh lóe qua lóe lại, hoặc bay theo gió mà, hay nghịch phong mà đi, nắm giữ mỗi một sợi gió rung động, giống như có thể mang gió dung nhập vào bản thân.


- Ông!


Lâm Phong lại một lần nữa nghịch phong mà đi, hóa thành một đạo tàn ảnh bỏ qua lực lượng của cơn lốc, giống như cơn lốc vô tận vĩnh viễn sẽ không diễn tấu trên người của hắn. Trong cơn lốc, Lâm Phong nhảy lên rồi lao nhanh, giống như mãi không kết thúc, lúc thì thuận theo gió thổi, lúc thì nghịch phong mà xuống, giống như vĩnh viễn không biết mỏi mệt, cũng sẽ không dừng lại.


- Rốt cuộc cũng điều khiển được gió rồi, không còn đơn thuần lợi dụng gió nữa.


Âm thanh rất nhỏ từ trong sơn cốc truyền ra, thân thể Lâm Phong lập tức phóng lên trời, bản thân giống như hóa thành một cơn lốc, trong cơn lốc trong sơn cốc tung hoành bay lượn, cùng gió ở một chỗ ngâm xướng, di chuyển một chỗ. Hôm nay, bên trong Yêu Dạ Đảo ngây người mấy tháng trời, Lâm Phong đương nhiên cũng biết đây là nơi nào, phù đảo rộng lớn trong hư không trên biển là thế giới của yêu thú, mà ngàn vạn phù đảo xung quanh đều quần tụ lấy yêu thú tộc, mà Yêu Dạ Đảo này là khu vực vương đảo, cư trụ một ít yêu thú lợi hại. Lúc này, hào quang trong mắt Lâm Phong đã thu lại, trong khoảng thời gian này, hắn bị ngược đãi vô cùng thê thảm, Thạch Viên tiền bối hở ra chơi long trời lở đất với hắn, một cái tát chụp về phía hắn, để hắn cảm nhận được cái gì gọi là đại địa trầm trọng, mà Phong yêu tiền bối kia lúc thì dẫn hắn thể nghiệm cái gì gọi là cấp tốc, nắm lấy hắn điên cuồng ngao du trong hư không, để bản thân hắn cảm nhận được gió kình đạo cùng tốc độ gió đáng sợ. Trừ đó ra, còn có yêu thú am hiểu lực lượng khác cũng sẽ chạy đến dạy cho hắn, trong mấy tháng ngắn ngủi này, đối với Lâm Phong như đã qua vài năm vậy, đương nhiên, lực lượng áo nghĩa của hắn cũng đang không ngừng trở nên cường đại, loại cảm giác lực lượng dày đặc này khiến cả người Lâm Phong đều tràn đầy tinh lực, không chỉ trong hiện thực khổ tu, trong lúc nghỉ ngơi, lúc ngủ mơ hắn cũng lợi dụng mộng cảnh để tu luyện, hơn nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến hiệu suất tu luyện.


- Phong đệ, tỷ tỷ lại tới thăm ngươi!


Lúc này, trên không sơn cốc cơn lốc, một nữ tử mặc áo bào đỏ yêu diễm ngồi bên trên, hai đùi trắng nõn thon dài lộ ra trong không khí, cứ như vậy vắt vẻo bên trên vách núi, tràn đầy sức hấp dẫn, trong đôi mắt đẹp của nàng mang theo ý cười yếu ớt, nhưng Lâm Phong lại run run cười khổ, yêu nữ này lại tới nữa a.


- Hồ Nguyệt tỷ!


Chẳng qua hiện nay Lâm Phong cũng đã quen, cho nên thấp giọng hô.


- Phong đệ, hôm nay tỷ tỷ mang ngươi đi một nơi tốt!


Hồ Nguyệt cười cười, lập tức thân thể nàng hóa thành một đạo tàn ảnh áo bào đỏ, cuốn lên người Lâm Phong, lập tức trên trán Lâm Phong xuất hiện hắc tuyến, lại bị nữ nhân ôm vào trong ngực rồi, hơn nữa là đại mỹ nữ, lại cảm giác được da thịt xúc cảm, sau đó nhìn thoáng qua dung nhan xinh đẹp bên cạnh, Lâm Phong có chút dở khóc dở cười. Hồ Nguyệt mang Lâm Phong đi ra Yêu Dạ Đảo, hai người đến trên không biển cả, ngắm nhìn sóng biển phía dưới quay cuồng cùng với phù đảo trùng điệp, không bao lâu sau, Hồ Nguyệt mang Lâm Phong đến một tòa trên không, bước chân vào bên trong, chỗ này hiện lên màu tím, ở trung tâm địa vực yêu đảo, mảnh thiên không giống như đều có màu ám tím, hình như có mưa to gió lớn muốn xuất hiện vậy, cực kỳ đáng sợ.


- Oanh Tạch.

..! Một đạo lôi điện màu đen từ cổ bảo ám tím trong hư không đánh xuống, Lâm Phong chỉ thấy trong nháy mắt một tòa sơn mạch phía dưới tan thành mây khói, hóa thành hư vô, khí tức tràn đầy sự hủy diệt vô tận.


- Lực lượng lôi điện thật đáng sợ.


Trong lòng Lâm Phong âm thầm chấn động. Lúc này, Hồ Nguyệt ôm lấy hắn đi về phía trước, quát với cổ bảo màu tím đen kia:


- Lôi Yêu vương, nhìn thấy bổn tiểu thư còn không mau cút ra đây!


Lại có một đạo lôi điện vạch phá phía chân trời, làm Lâm Phong run lên, tiếng nổ ầm ầm cực lớn làm chấn động phù đảo, sau đó cổ bảo hạ xuống, một đạo yêu ảnh khoác trên người đôi cánh lôi điện ám tím, trong đôi mắt kia tràn ngập lôi mang nhìn về phía bên này nói:


- Hồ Nguyệt, gần đây ta chưa từng đắc tội ngươi mà?



- Lôi Yêu vương, đừng khách khí như vậy, lần này ta mang đệ đệ của ta đến nơi đây để ngươi dạy dỗ hắn một thời gian, lần sau khi ta tới, ta muốn nhìn thấy lôi áo nghĩa của hắn ít nhất phải đạt đến đỉnh phong, ta đi trước đây.


Thân hình Hồ Nguyệt lóe lên, áo bào đỏ biến mất không thấy gì nữa, Lâm Phong nhìn cặp mắt đang phóng tới chỗ hắn của Lôi Yêu vương, thân thể âm thầm run rẩy, trong lòng đem Hồ Nguyệt nguyền rủa một lần, mỹ nhân ác độc, nàng ta mang một mình hắn ném chỗ này, nhìn đôi mắt hung dữ của Lôi Yêu vương kia, chỉ sợ lúc này hắn chỉ có thể chịu đựng.


- Lôi Yêu vương tiền bối!


Lâm Phong thấy đôi mắt song lôi kia cảm thấy hơi nhút nhát, thấp giọng hô một câu, nhưng mà trong lúc này, từng đạo lôi quang xuất hiện trên thân thể hắn, quấn chặt lấy hắn, tiếp đó thân thể Lôi Yêu vương cũng hóa thành một đạo lôi điện bắn qua, lợi trảo trực tiếp chế trụ thân thể hắn, sau đó, Lâm Phong rất không may bị Lôi Yêu vương ném vào bên trong sơn mạch cổ bảo.


- Cho ngươi cảm thụ một chút Ngũ Lôi Luyện Ngục trước.


Thanh âm âm lãnh từ trên không cổ bảo truyền ra, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn cổ bảo màu tím đen cùng với lôi mang vô tận, trợn trắng mắt, để hắn trước cảm thụ một chút Ngũ Lôi Luyện Ngục?


- Oanh Tạch.

..! Năm đạo lôi điện khác màu từ trên cổ bảo đánh xuống, lập tức phía dưới cổ bảo bắt đầu có tiếng kêu thảm thiết. . . Hơn nữa, loại tình huống này một mực giằng co thật lâu. Lúc này, Lâm Phong rất trượng nghĩa lấy Thiên Cơ Kiếm ra, để kiếm cùng hắn cảm thụ thật tốt một phen. Thẳng đến một tháng sau khi Hồ Nguyệt tới đón Lâm Phong, cả người Lâm Phong đã tiều tụy đi rất nhiều, da thịt trên người mơ hồ có màu tím đen.


- Phong đệ càng ngày càng tuấn tú rồi!


Hồ Nguyệt cười hì hì nói, Lâm Phong lại có cảm giác dở khóc dở cười, trong một tháng này, hắn chân chính cảm nhận được cái gì gọi là lôi điện, cái gì gọi là ngũ lôi oanh đỉnh, thất lôi diệt thể, cửu lôi liệt hồn, cả người đều bị Lôi Yêu vương tẩy lễ lần nữa.


- Lại còn dùng ánh mắt như vậy nhìn tỷ tỷ nữa chứ, vốn còn muốn mang ngươi đi một nơi tốt, nhưng ngươi đã oán giận tỷ tỷ này, vậy thì thôi đi.


Hồ Nguyệt nhõng nhẽo cười nói.


- Ách.


. . Con mắt Lâm Phong lóe lóe, sau đó yếu ớt mở miệng nói:


- Ta làm sao sẽ oán trách Hồ Nguyệt tỷ chứ, ta muốn cảm ơn còn không kịp đây này?


Tuy rằng một tháng này rất thống khổ, nhưng nếu như có thể lựa chọn lại một lần nữa, hắn vẫn vô cùng vui lòng đồng ý, cái này gọi là cam tâm tình nguyện, đau đớn nhưng vui vẻ, mỗi một ngày hắn đều có thể cảm nhận được lực lượng thăng hoa.


- Cái này còn tạm được.


Hồ Nguyệt lộ ra vẻ đắc ý, duỗi bàn tay trắng nõn như ngọc ra nói với Lâm Phong nói:


- Đến đây, tỷ tỷ mang ngươi đi!


Lâm Phong đau khổ đi lên trước, nắm tay Hồ Nguyệt, lập tức thân thể hai người lại lần nữa cuồn cuộn bay lên, biến mất trên lôi đảo. Xuân đi thu đến, bên trong Yêu Dạ Đảo lấy vạn vật sinh cùng diệt, hoa nở cùng hoa rơi để tính thời gian, phía trên một tòa vách núi cự nham, Lâm Phong đang nằm nơi đó chìm vào trong mộng cảnh. Trong mộng cảnh, Mộng Tình và Thu Nguyệt Tâm cũng ở đó.


- Mộng Tình, ngươi tu luyện tương đối đặc biệt, không cần ta tạo mộng, ngược lại là Nguyệt Tâm, ngươi cần mộng cảnh gì, ta sẽ giúp ngươi tạo mộng cảnh đó.


Lâm Phong nói với hai nữ tử, hóa ra Mộng Tình và Nguyệt Tâm một mực trong Ngọc Hoàng cung tu luyện, được Lâm Phong dẫn vào trong mơ của hắn, để tạo mộng cho bọn họ. Tính đến hôm nay, hắn đã tu luyện Đại Mộng Cổ Kinh được một đoạn thời gian, chỉ cần đối phương cam tâm tình nguyện không cố ý chống cự, hắn có thể đơn giản dẫn đối phương vào trong mộng cảnh của mình, cũng không cần tạo mộng cho đối phương, nếu như thực lực Lâm Phong mạnh mẽ hơn so với đối phương rất nhiều, hắn có thể trực tiếp mạnh mẽ kéo đối phương vào trong mộng cảnh của chính mình.


- Lâm Phong, ngươi giúp ta tạo mộng cảnh diễn biến bốn mùa cùng với vạn vật sinh trưởng đi.


Thu Nguyệt Tâm mở miệng nói với Lâm Phong.


- Được.


Trong mộng, tạo ra cổ thụ bốn mùa, để tạo ra môi trường cho Thu Nguyệt Tâm sáng tạo tu luyện, sau đó Lâm Phong lại tạo mộng cho bản thân, để rồi ba người bọn họ đều trong mộng của Lâm Phong tu luyện, mà Lâm Phong tu luyện Đại Mộng Cổ cho nên lấy giấc mơ chủ đạo. Lúc này, trên chỗ thạch bích mà Lâm Phong đang nằm, hai đạo thân ảnh mỹ lệ xuất hiện ở đó, một người người mặc áo bào đỏ, rõ ràng là Hồ Nguyệt, cười nói:


- Người này còn rất thích ngủ!



- Doãn nhi muội muội, ngươi chuẩn bị quả tiên cho hắn, hay đưa cho tỷ tỷ ăn đi?


Hồ Nguyệt nhìn Doãn nhi cười nói.


- Hồ Nguyệt tỷ, ngươi muốn ăn thì cầm hai quả đi, còn hai quả còn lại ta sẽ để cho Lâm Phong.


Doãn nhi đưa rổ màu xanh lá cho Hồ Nguyệt, cười nói.


- Được rồi, đồ của Lão hầu tử đối với ta không có tác dụng gì, ngươi để lại cho hắn còn có chút hữu dụng.


Hồ Nguyệt cười cười, hỏi:


- Các ngươi tới Yêu Dạ Đảo đã bao lâu rồi?



- Một năm một tháng rồi!


Doãn nhi đáp lại một tiếng, trong nháy mắt đã qua một năm, hơn một năm qua, tuy rằng một mực bên cạnh yêu thú trong Yêu Dạ Đảo, nhưng nàng lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, sư tôn chỉ cho nàng rất nhiều thứ, nhưng cũng không giống như thế lực Tề Thiên Bảo trói buộc nàng, ở đây nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, thậm chí sư tôn còn mang nàng ra ngoài đi đi lại lại mấy lần.


- Đã một năm rồi sao, nhanh thật đó, có thời gian nên để Phong đệ đệ ra ngoài đi lại một chút?


Hồ Nguyệt cười nói, Yêu Dạ Đảo, vẫn là lần đầu tiên đối với một nhân loại tốt như vậy, nhiều lão yêu cùng nhau dạy bảo hắn tu luyện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp