Mục Doãn lại biết rõ bọn hắn đến từ tiểu thế giới.


- Làm sao ngươi biết được?


Lâm Phong cũng không che dấu cái gì, quay ra hỏi Mục Doãn.


- Gần đây, Tề Thiên Bảo có động tĩnh không nhỏ, canh gác thành nghiêm ngặt, đồng thời phái cường giả bắt đầu càn quét từ trong thành trì ra sa mạc, tựa hồ đang truy nã người bên ngoài đến, với lại ngày hôm qua ta nghe được động tĩnh trong sân của các ngươi, cho nên hiếu kỳ đến xem, kết quả lại phát hiện không có người, sau đó bên ngoài loạn lên, rồi các ngươi mới trở về, khi đó ta đã biết rồi, mà người từ bên ngoài đến chỉ có thể là người tiểu thế giới mà thôi, dù sao sa mạc là con đường duy nhất để đi từ tiểu thế giới đến thành trì.


Mục Doãn biết nhiều tin tức hơn so với tưởng tượng của Lâm Phong, điều này làm cho Lâm Phong cảm thấy có một chút mát, may mà Mục Doãn không bán đứng bọn hắn, bằng không mà nói chỉ sợ bọn họ sẽ phải đối mặt cường giả truy nã rồi.


- Cảm ơn!


Lâm Phong thật lòng nói.


- Không cần cám ơn, ta chỉ làm một chút chuyện nằm trong khả năng của mình thôi, kế tiếp các ngươi sẽ gặp một chút nguy hiểm, tối hôm qua đồng bạn của các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, Tề Thiên Bảo rất nhanh sẽ nhận được tin tức đấy.


Mục Doãn nhắc nhở một tiếng, lập tức đôi mắt Lâm Phong lóe lên, mở miệng nói:


- Bây giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, đi đến bộ lạc khác có thể sẽ tốt hơn một chút chứ?


Mục Doãn lắc đầu:


- Mỗi nữ tế ti của bộ lạc đều là người của bọn hắn, ta cũng vậy, ở bộ lạc khác, không biết ngươi có may mắn hay không?


Hiện tại, dám liều lĩnh đi đến bộ lạc khác lại càng dễ khiến người ta chú ý, các ngươi ở chỗ này, ta tận lực giúp đỡ bọn ngươi, còn vừa rồi ta nói chờ thương thế các ngươi tốt hơn một chút rồi dẫn bọn ngươi đi xem Tiên Cung Thiên Bảo, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ý của ta sao? Lâm Phong nhìn Mục Doãn đang trị liệu thương thế cho hắn, trong nội tâm sinh ra ý cảm kích, Mục Doãn muốn đưa bọn họ vào trong thành vì thành trì rộng lớn, lẫn vào trong đó rồi thì mấy người đó muốn tìm thấy bọn hắn càng khó hơn, bọn hắn còn có thể đi đến địa vực khác của đại thế giới, trời cao biển rộng.


- Được rồi, ta đi giúp các ngươi đun một chút linh dược.


Mục Doãn buông tay, Lâm Phong cảm thấy toàn thân thư thái hơn rất nhiều so với vừa rồi, công nhận pháp quyết chữa thương của đối phương rất lợi hại.


- Xem ra vận khí của chúng ta cũng không tệ.


Sau khi Mục Doãn rời đi, Vũ Hoàng cười nói với Lâm Phong, Lâm Phong nhẹ gật đầu, vận khí không tệ, gặp được Mục Doãn tâm địa thiện lương, nếu đổi người khác, có lẽ kết cục sẽ khác cũng không biết chừng.


- Két.

.! Trong lúc đó, cánh cửa lại lần nữa bị đẩy ra, sắc mặt Mục Doãn biến thành mềm lại hô:


- Có người đến.


Thần sắc Lâm Phong cứng đờ, trong con ngươi phóng ra phong mang, tới thật nhanh, tối hôm qua bên ngoài bộ lạc phát sinh động tĩnh, sáng sớm hôm nay liền có người tới, tốc độ quá là nhanh.


- Doãn nhi!


Một đạo thanh âm từ bên ngoài truyền đến, khiến cho sắc mặt của Lâm Phong cùng Vũ Hoàng lập tức thay đổi, sau đó, bọn họ nghe thấy Mục Doãn truyền âm nói:


- Các ngươi sẽ là cha ta cùng huynh trưởng của ta.


Nói xong Mục Doãn bước đi ra ngoài, đóng kỹ cửa lại, đáp:


- Ta ở bên này!


Thanh âm truyền từ bên ngoài sân nhỏ bên cạnh, bên ngoài sân nhỏ mà Mục Doãn ở, Mục Doãn hô một tiếng, bước chân đi tới, lập tức thấy một người thanh niên đẩy cửa sân nhỏ ra, thấy Mục Doãn trong đó, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:


- Doãn nhi, đã lâu không gặp!


Một tên thanh niên tuấn lãng nhìn khác với thanh niên trong bộ lạc Cổ Bảo đi vào, da hắn trắng nõn, nhưng lộ ra vẻ khỏe mạnh.


- Sao ngươi lại tới đây?


Mục Doãn bình tĩnh hỏi một tiếng, nhưng mà sắc mặt người thanh niên kia hơi đổi, ánh mắt nhìn vào trong phòng, bên trong con ngươi hiện lên một tia lạnh lẽo.


- Bên trong có người!


Thần sắc người thanh niên rất lạnh, bước chân hơi đạp, nháy đã liền xuất hiện ngoài cửa, bàn tay mãnh liệt giơ lên, lập tức cửa phòng sụp xuống, bên trong xuất hiện hai đạo thân ảnh. Không gian tựa như ngưng lại một chút, ánh mắt ba người giao nhau trong hư không. Lúc này, trên mặt Mục Doãn lộ ra một tia khẩn trương, nàng lo lắng thanh niên này đã gặp qua đối phương, đoạn thời gian trước, người thanh niên này đã đi tới tiểu thế giới một lần, không biết hắn có nhận ra không nữa? Ánh mắt Lâm Phong hiện lên vẻ kinh ngạc, đúng như những gì Mục Doãn đã dự đoán, hắn đã gặp qua người thanh niên kia, Lâm Phong nhận ra hắn, hơn nữa, người thanh niên kia cũng gặp qua Vũ Hoàng rồi đấy. Lúc trước bọn hắn tiến vào Tề gia, trong đám đệ tử Thánh thành kia, có một thanh niên cường giả tên Tề Vũ Thần, mang theo những đệ tử Thánh thành đến Tề gia, hơn nữa còn muốn để những đệ tử Thánh thành va chạm với đệ tử Thiên Đài, mà thanh niên kia lại chính là Tề Vũ Thần. Không thể không nói, quá trùng hợp, không nghĩ tới người quen đầu tiên hắn gặp phải lại chính là Tề Vũ Thần.


- Doãn nhi, bọn họ là ai?


Giờ phút này, Tề Vũ Thần đánh giá hai đạo thân ảnh trước mắt, một người trung niên sắc mặt vàng vọt mang theo khí tức bệnh trạng, hơn nữa trên người hắn xác thực có bệnh rất nặng, khí tức đều hơi bất ổn, liếc mắt nhìn một cái đã biết trên người có thương thế. Còn có một vị thanh niên, sắc mặt hơi đen, không có một chút khí tức là một người rất bình thường.


- Nguy hiểm thật!


Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, trong một lát ngắn ngủi vừa rồi, hắn lấy mặt nạ ra, ngụy trang cho mình và Vũ Hoàng, cho nên mới không bị bại lộ, nếu không Tề Vũ Thần chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra bọn họ.


- Tề Vũ Thần, ngươi có gì?


Thanh âm Mục Doãn lạnh thêm, mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng, sau đó đi đến bên cạnh Lâm Phong, chỉ thấy nàng hơi kéo tay Lâm Phong, lạnh lùng nói với Tề Vũ Thần.


- Cút đi, đừng quấy rầy cha ta cùng ca ta!


Tề Vũ Thần hơi biến sắc, lão cha, ca?


- Doãn nhi, ngươi biết ta không phải cố ý!


Trong nháy mắt, khuôn mặt lạnh lùng của Tề Vũ Thần biến mất, có chút áy náy nói.


- Không phải cố ý thì như thế nào, đi ra ngoài.


Mục Doãn không chút khách khí nói, Tề Vũ Thần run run mỉm cười:


- Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện, Doãn nhi, lần này ta tới gặp ngươi vì có việc trong người!


Vừa nói chuyện, Tề Vũ Thần vừa lui ra bên ngoài.


- Cha, ca, Doãn nhi làm các ngươi kinh sợ rồi!


Mục Doãn ôn nhu nói với Lâm Phong cùng Vũ Hoàng, khiến cho Tề Vũ Thần bên ngoài càng thêm xấu hổ, sau đó Mục Doãn cũng đi ra ngoài, khiến Lâm Phong thầm than mạo hiểm.


- Doãn nhi, trước kia tại sao ta không nghe ngươi nói qua bá phụ cùng ca ca ngươi?


Tề Vũ Thần nhìn Mục Doãn đi ra hỏi.


- Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi biết?


Mục Doãn hỏi ngược lại một tiếng, khiến cho Tề Vũ Thần run lên, cười khổ nói:


- Doãn nhi, chuyện vừa rồi ta rất xin lỗi.



- Lời xin lỗi của Tề Thiên Bảo thiếu gia, Mục Doãn ta nhận không nổi!


Mục Doãn tiếp tục không cho đối phương sắc mặt, khiến Tề Vũ Thần không dám nói gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác:


- Doãn nhi, động tĩnh bên ngoài bộ lạc ngày hôm qua ngươi cũng biết phải không, ta tới để dò xét việc này đấy.


Gần đây, có người lạ nào đi vào trong bộ lạc không?


- Trong bộ lạc có người lạ tiến vào hay không, ta không biết, nhưng mà ta không gặp được!


Mục Doãn đáp lại.


- Ừ, vậy thì ngươi cẩn thận một chút, ta dẫn người đi xung quanh bộ lạc nhìn một chút!


Tề Vũ Thần thấy Mục Doãn cho hắn sắc mặt, liền rời nơi đây. Mục Doãn đợi đến lúc Tề Vũ Thần cùng với người bên ngoài đi xa, sau đó mới trở lại căn phòng của Lâm Phong. Lúc này, nàng thấy gương mặt mới của Lâm Phong cùng Vũ Hoàng, trong nội tâm không khỏi dâng lên cảm giác kinh ngạc, sau đó cười hỏi Lâm Phong:


- Rốt cuộc đâu mới là khuôn mặt giả?



- Ngươi cảm thấy thế nào?


Lâm Phong lấy mặt nạ xuống, cười nói:


- Tề Vũ Thần ta đã thấy qua, hắn là người nào vậy?



- Một vị thiếu gia của Tề Thiên Bảo nắm giữ huyết mạch trực hệ, địa vị rất cao!


Mục Doãn nói đến Tề Vũ Thần sắc mặt cũng khó coi, có điều Tề Vũ Thần đối với nàng khá lịch sự, nếu không lấy địa vị của đối phương, có thể đơn giản động vào nàng, nhưng mà Tề Vũ Thần vẫn tôn kính nàng đầy đủ.


- Tề Thiên Bảo là thế lực sau lưng của Tề gia sao?


Lâm Phong tự lẩm bẩm. Lúc Tề Vũ Thần xuất hiện ở Tề gia, hơn nữa hắn đã từng nói hắn là nửa chủ nhà, xem ra Tề Thiên Bảo không sai.


- Hắn ái mộ ngươi nhiều đấy.


Lâm Phong cười nói. Trong đôi mắt dễ thương của Mục Doãn lộ nở một nụ cười khổ, không biết có phải đang cảm thán vận mệnh của mình khó liệu hay không nữa?


- Ngươi vẫn nên đổi về gương mặt vừa rồi đi, các ngươi đã tới đây không ít ngày rồi, cũng không có ra ngoài đi lại nhiều, cho nên người biết các ngươi không nhiều lắm, có lẽ bọn họ sẽ không tra được cái gì đâu.


Bây giờ, ta tiếp tục nấu thuốc cho các ngươi, qua một vài hôm nữa ta và các ngươi sẽ đi Tề Thiên Bảo một chuyến! Sau khi Mục Doãn nói xong lui ra khỏi gian phòng, tiếp tục đến nơi nàng hay nấu thuốc. Đúng như những gì Mục Doãn nói, Tề Vũ Thần không tra được cái gì, Lâm Phong ở Tề Thiên Bảo thả ra tin tức đã tới bộ lạc trước, hơn nữa không có ra ngoài đi dạo, cho nên chỉ mấy người chú ý tới hắn, một là Bạch gia gia ở bên cạnh Mục Doãn, hiển nhiên Tề Vũ Thần không có khả năng nghi ngờ người bên cạnh Mục Doãn, điều đó sẽ khiến sắc mặt Mục Doãn rất khó coi. Đám người Tề Vũ Thần tìm không thấy manh mối rời bộ lạc này đi đến nơi khác tìm kiếm, điều này làm cho Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, những ngày tiếp theo lại yên bình, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Mục Doãn, thương thế của Vũ Hoàng và Lâm Phong dần dần trở nên tốt hơn không ít, nhất là Lâm Phong, thương thế của hắn không bằng Vũ Hoàng cho nên rất dễ dàng khôi phục, còn Vũ Hoàng bị thương quá nghiêm trọng, mấy lần trọng thương lực lượng pháp tắc rồi! Thời gian yên bình dần dần trôi qua, trong nháy mắt, Lâm Phong đã đi vào cái thế giới này được hai tháng rồi, thậm chí hôm nay da trên người Lâm Phong đều đã có màu đồng cổ trạch nhè nhẹ, bởi vì mặt trời sa mạc quá lợi hại. Lúc này Lâm Phong ngồi trên mái nhà bằng đất, thân thể nằm ngửa, nhìn xem bầu trời kiều diễm sau rặng mây đỏ, thời gian không trôi qua, không biết những người đi từ tiểu thế giới ra đều như thế nào rồi? Bọn hắn có khỏe không? Nhìn xem mặt trời dần dần đi xuống phía tây, Lâm Phong vẫn không có ý định rời đi, lúc này, một đạo thân ảnh uyển chuyển bước lên mái nhà bằng đất, ngồi bên cạnh Lâm Phong, cười nói:


- Sao vậy, nhớ quê hương à?



- Có lẽ càng nhớ người ở quê hơn.


Lâm Phong cười nói, có đôi khi hắn nhanh chân tới thăm Mộng Tình cùng Nguyệt Tâm, không biết bây giờ các nàng tu luyện đến đâu rồi?


- Ngươi còn có người ở quê hương để nhớ!


Mục Doãn tự giễu mỉm cười, lập tức nói:


- Ngày mai ta muốn xuất phát đi Tề Thiên Bảo, cùng đi chứ?



- Ngày mai sao?


Lâm Phong thì thào nói nhỏ, hai tháng, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi cũng nên đi ra ngoài thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play