Không chỉ có Vũ Hoàng kia động lòng, ngay cả ba vị cường giả khác cũng động lòng.

Vừa nghe thấy Đại Đế cổ kinh, con ngươi bọn hắn cũng lộ ra vẻ tham lam, Đế Kinh có sức hấp dẫn quá mạnh mẽ.


- Được, ta đáp ứng ngươi!


Vũ Hoàng kia rất sảng khoái đáp ứng, thăm dò Lâm Phong một chút, hắn không tin Lâm Phong sẽ thật sự dễ dàng truyền thụ Đế Kinh cho hắn, nếu như Lâm Phong thật sự trao hắn, hắn vẫn đánh chết Lâm Phong như thường để giết người diệt khẩu.


- Ngươi có nên biểu thị thành ý của ngươi trước không nhỉ?


Ánh mắt Lâm Phong đạm mạc nhìn lướt qua ba người còn lại, lập tức sắc mặt của ba người kia đại biến, trong lúc đó sát ý phóng thích ra rơi trên người Lâm Phong, tên tiểu tử kia muốn bọn hắn tự giết lẫn nhau, mà một bộ Đế Kinh hấp dẫn như vậy, đủ để Vũ Hoàng trước mặt bọn hắn nổi sát tâm rồi, người này quá tàn nhẫn!


- Ngươi làm vậy có ý gì?


Trên người Vũ Hoàng am hiểu lực lượng lôi điện ẩn ẩn có lôi mang bùng nổ, như rất phẫn nộ.


- Ta làm sao biết được, sau khi ngươi chiếm được Đế Kinh sẽ không giết ta diệt khẩu, hiện tại, chỉ có ngươi dùng lực lượng lôi điện mà ngươi am hiểu đánh chết bọn hắn, phản bội thế lực bây giờ của ngươi, ta mới dám tin ngươi một ít, sau đó mới truyền thụ Đế Kinh cho ngươi.


Thanh âm của Lâm Phong lạnh lùng mà bình tĩnh, không có một chút dao động nào.


- Để lấy được Đế Kinh, há có thể không trả giá thật nhiều!



- Người này rất thông minh, lấy điều kiện của hắn đưa ra để xem xét, mặc dù ta giết ba người bọn hắn, hắn cũng sẽ đề phòng ta, làm sao có thể truyền thụ Đế Kinh cho ta được?


Đôi mắt người kia nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, nhưng trong lòng không ngừng nghĩ, hắn không động thủ giết người, mà nói thẳng ra:


- Mặc dù ta giết bọn hắn, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ ta giết ngươi diệt khẩu sao?



- Chính vì thế, ta chỉ truyền thụ cho ngươi nửa bộ Đế Kinh trước, rồi sau đó ngươi đi theo chúng ta, chẳng những sẽ không uy hiếp hai người chúng ta, còn có thể tạo được tác dụng bảo vệ, đợi đến lúc sư tôn ta khôi phục một ít thương thế, rồi ta lại truyền thụ cho ngươi nửa bộ Đế Kinh còn lại, như vậy, ta mới tuyệt đối an toàn, đúng không?


Trong con ngươi đen nhánh của Lâm Phong lộ ra một nụ cười thản nhiên, mà lúc này, thần sắc của đối phương lại trì trệ. Tên tiểu tử này muốn để cho mình mưu phản thế lực của mình, rồi đến bảo hộ hắn! Lúc này, lôi điện cuồn cuộn lượn lờ quanh thân Lâm Phong đột nhiên bổ xuống cát vàng.


- Giao Đế Kinh ra đây, ta sẽ thả hai người các ngươi đi, nếu không, chết ngay bây giờ!


Trong lòng bàn tay của người kia nắm giữ lôi mang, sát ý đáng sợ rơi thẳng vào người Lâm Phong. Con ngươi ma đạo của Lâm Phong bình tĩnh dừng trên người đối phương, không thèm để ý tới lực lượng lôi điện kia thản nhiên nói:


- Thời gian của ta không nhiều lắm, trong thời gian 3 tức động thủ, ta ngoại trừ truyền thụ Đế Kinh cho ngươi, còn truyền thụ một bộ Đại Mộng Cổ Kinh cho ngươi nữa.



- Ngươi tự tìm chết!


Người kia quát lạnh một tiếng, một đạo lôi mang sáng chói đánh ra, tiếng vang cuồn cuộn, một cái đầu nổ tung, nhưng mà lại không phải đầu của Lâm Phong, hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích.


- Không.


. . Thấy một đồng bạn tử vong, hai người khác điên cuồng lui về phía sau, thế nhưng Vũ Hoàng một khi đã động thủ, làm sao có thể hạ thủ lưu tình được. Sau đó, một cỗ lực lượng đại thế khủng bố chèn ép lên người hai người kia, lôi quang từ trên bầu trời đánh xuống, sắc mặt hai người kia tái nhợt, muốn tránh cũng không thể tránh được. Từ trước đến nay, lực lượng pháp tắc lôi điện luôn bá đạo mạnh mẽ căn bản không cách nào tránh né được. Hai người ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt tuyệt vọng của bọn họ, ngàn vạn lôi mang nuốt mất thân thể bọn họ, đối mặt Vũ Hoàng, tôn chủ như bọn họ rất nhỏ bé. Lúc này, cường giả Vũ Hoàng mới chậm rãi quay người, tròng mắt lạnh như băng nhìn Lâm Phong nói:


- Như vậy đủ chứ!



- Không điên làm sao làm nghiệp lớn, nơi đây không an toàn, hiện tại, lập tức mang bọn ta rời đi!


Lâm Phong cười nhạt nói, khiến trong mắt Vũ Hoàng bắn ra ánh sáng lôi điện, lạnh như băng nói ra:


- Nửa bộ Đế Kinh!



- Ngươi vì Đế Kinh làm phản, nếu bị phát hiện, chúng ta đều phải chết, ngươi hà tất nhất thời nóng lòng, hai người bọn ta có thể chạy thoát sao?


Lâm Phong quát, khiến Vũ Hoàng nhìn vô cùng khó coi, hắn một mực bị Lâm Phong nắm mũi dắt đi, nhưng những thứ này đều là kết quả của việc hắn tham lam Đế Kinh, do hắn tự mình chọn, vì thế hắn thản nhiên tiếp nhận!


- Mảnh sa mạc này rất lớn, có một ít tộc yêu thú cùng với tòa thành bộ lạc, chờ đến tòa thành bộ lạc gần nhất, nếu như ngươi vẫn không giao ra nửa bộ Cổ Kinh, ta sẽ trực tiếp đánh chết hai người các ngươi không chút lưu tình!


Cường giả Vũ Hoàng kia hừ lạnh một tiếng, sát ý lộ ra ngoài, hắn không thể nào để cho Lâm Phong muốn làm gì thì làm được.


- Yên tâm!


Lâm Phong gật đầu, sau đó lại gật đầu với Vũ Hoàng. Lúc này, Vũ Hoàng một mực bình tĩnh khoanh chân ngồi trong hư không, không nói gì, nhìn Lâm Phong dọn dẹp tốt tất cả, trong lòng của hắn có chút vui mừng, nhưng mà có một nhân vật như vậy ở bên cạnh vẫn có uy hiếp, đối với bọn họ mà nói, rất nguy hiểm.


- Chúng ta đều có thương thế trên người tốc độ rất chậm, ngươi dẫn chúng ta đi về phía trước đi!


Lâm Phong nói với Vũ Hoàng hệ lôi kia. Lần này, đối phương không cự tuyệt Lâm Phong rất sảng khoái mang theo Lâm Phong cùng Vũ Hoàng đi về phía trước, nhìn chằm chằm thân ảnh của hai người, trong lòng của hắn có từng sợi sát cơ, đợi đến lúc đạt được Cổ Kinh hoàn chỉnh, hắn sẽ giết chết hai người bọn họ, nhất là Lâm Phong, tên đó dám một mực dắt mũi hắn đi! Thân ảnh ba người đi về phía trước với tốc độ rất nhanh, đúng như những gì Vũ Hoàng nói, mảnh sa mạc này rất lớn, lớn đến mức lấy tốc độ bay của Vũ Hoàng, cũng phải đi rất lâu rồi mà vẫn nhìn không thấy bất cứ người nào, chỉ có từng mảnh cát vàng. Lâm Phong ngoảnh lại ngắm sa mạc phương xa. Vũ Hoàng này vốn chặn giết hắn, hôm nay lại giúp hắn bỏ chạy, khiến cho hắn cách nguy hiểm càng ngày càng xa, còn những người khác sẽ không biết sẽ gặp tình huống như thế nào, đại sư huynh vẫn bình an chứ, còn có các sư huynh đệ Thiên Đài, bọn họ có gặp phải người chặn giết giữa đường hay không nữa, nếu như gặp lại, thì nên làm cái gì bây giờ? Hôm nay những gì Lâm Phong có thể thay bọn hắn làm tự hồ chỉ có một đường cầu nguyện, trong lòng mãnh liệt chúc phúc, hi vọng tất cả mọi người bình an! Lâm Phong quay đầu nhìn lại, cát vàng lại tạt trên mặt, khiến hắn có chút đau nhức, nhưng Lâm Phong lại giống như không cảm giác được, bên trong con ngươi hiện ra ý chí trước nay chưa từng có, mọi thứ đều đã qua, hắn nhất định phải sống thật tốt, phải trở nên cường đại rồi lĩnh hội phong thái của đại thế giới một phen, còn những người đối phó thế lực của bọn hắn, hắn sẽ mãi ghi trong lòng.


- Lâm Phong, sinh tồn bên trong tiểu thế giới không dễ dàng chút nào, chúng ta chật vật đi ra ngoài, ngươi nhất định phải làm chuyện chưa từng có từ trước đến nay, không nên bị bất cứ chuyện gì ngăn cản bước tiến của ngươi, biết chưa?


Lúc này, Vũ Hoàng mở to mắt, thấy sự tang thương hiện rõ trên khuôn mặt rõ ràng góc cạnh của Lâm Phong, không phù hợp với tuổi của hắn.


- Yên tâm đi sư tôn, ta nhất định sẽ làm như vậy!


Lâm Phong mỉm cười với Vũ Hoàng, hai tay nắm thật chặt, hắn đương nhiên hiểu rõ, lần này có thể bình yên vô sự đi ra khỏi tiểu thế giới gian nan cỡ nào.


- Như vậy được rồi, ta tin tưởng lấy thiên phú của ngươi, một ngày kia nhất định có thể khiến đại thế giới run rẩy!


Vũ Hoàng thấy thần sắc của Lâm Phong, nội tâm cũng cảm thấy an ủi.


- Sư tôn, ngươi cũng giống như vậy, thương thế của ngươi nhất định sẽ khá hơn!


Lâm Phong nhìn thần sắc của Vũ Hoàng, hắn cảm nhận được một cỗ ý chí tuổi xế chiều, hắn không hi vọng sư tôn bởi vì vết thương trên người mà chán chường, hắn tin tưởng tương lai sẽ tốt hơn thôi.


- Ừ.


Vũ Hoàng vô thức gật đầu, mà lúc này, trong mắt của vị Vũ Hoàng hệ lôi bên cạnh bọn họ kia hiện lên một tia lạnh lẽo, tốt, hai người này không khỏi lạc quan quá mức vào tương lai đi! Rốt cuộc Lâm Phong cũng thấy rất nhiều tòa thành bộ lạc đang đứng trong sa mạc vô tận. Bộ lạc Cổ Bảo được xây từ hoàng thổ cứng rắn vô cùng, từ đằng xa hư không nhìn lại, có thể nhìn thấy rõ ràng, một tòa bộ lạc Cổ Bảo giống như tiểu thành Dương Châu, có điều hoàn cảnh nơi này tựa hồ rất ác liệt, trong sa mạc, toàn bộ bộ lạc Cổ Bảo lộ ra vẻ rất cổ xưa, tựa như đã trải qua thời gian dài, nhưng cái sa mạc này là nơi liên kết giữa đại thế giới cùng tiểu thế giới, có lẽ nơi này cách Thánh Thành Trung Châu còn rất xa.


- Nơi đây ở vị trí nào trong toàn bộ đại thế giới thế?


Lâm Phong hỏi Vũ Hoàng hệ lôi một tiếng.


- Mảnh sa mạc nơi xa xôi này là vì tiểu thế giới mà tồn tại, nó là nơi kết nối giữa đại thế giới cùng với rất nhiều tiểu thế giới!


Vũ Hoàng nói với Lâm Phong bằng giọng rất không thoải mái, nhưng vẫn mơ hồ đáp lại một tiếng.


- Nói như vậy không chỉ có chỗ tiểu thế giới của ta bị đặt nơi đây rồi, còn có rất nhiều tiểu thế giới nữa?


Lâm Phong bắt được hàm nghĩa bên trong lời nói của đối phương, hỏi lại.


- Đúng vậy, chúng ta đã đến bộ lạc tòa thành, kế tiếp, ngươi nên thực hiện lời hứa của ngươi rồi!


Vũ Hoàng kia rất không kiên nhẫn nói, lập tức thân thể cuồn cuộn hạ thấp xuống, từng sợi khí tức cường đại xuất hiện trên người Lâm Phong, tựa như muốn nói cho Lâm Phong biết, nếu như Lâm Phong còn không giao một nửa bộ Đế Kinh cho hắn, hắn thật sự sẽ đánh chết Lâm Phong.


- Lại tiến lên một chút nữa đi, đây là biên giới Cổ Bảo, nếu như gặp phải đồng bạn của ngươi tìm đến, vẫn không an toàn.


Lâm Phong nhìn đối phương nói, có điều lại nhìn thấy đối phương hừ lạnh, liền vừa tiếp tục nói:


- Đến bên ngoài tòa Cổ Bảo thứ chín chúng ta sẽ đáp xuống, ta mang nửa bộ phận Đế Kinh thông qua thần niệm truyền lại cho ngươi, bây giờ chúng ta lại tiếp tục đi về phía trước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play