------------------------ - Lâm Phong, hôm nay con ta đại hôn đã chiêu đãi ngươi, tạm gác ân oán khi xưa nhưng ngươi lại hại Bích Dao, dùng ngôn từ để nhục nhã Tề Viêm con ta, vậy thì chỉ có thể diệt ngươi.
Ánh mắt Đông Hoàng nhìn Lâm Phong, lạnh lùng cất tiếng nói.
- Đông Hoàng!
Lúc Vũ Hoàng đứng lên nhìn Đông Hoàng, cười nhạt:
- Đông Hoàng tiền bối, ân oán của Tề gia và Thiên Đài chúng ta cũng không cần che giấu gì nữa, có thể nói như nước với lửa, ngươi muốn giết Lâm Phong cũng không cần lí do nhưng mong Đông Hoàng không nên quên đi những quy tắc của Vũ Hoàng chúng ta, ngươi thân là tiền bối mà đụng đến đệ tử Thiên Đài ta, Vũ Hoàng ta dám cam đoan Tề gia và Tề quốc có thể sẽ khó lòng tồn tại!
- Nếu như ta phải ra tay giết hắn thì hắn còn sống đến giờ sao, những quy tắc kia ta vẫn sẽ tuân thủ, nhưng Lâm Phong cũng đừng mong có thể rời khỏi Tề quốc, chuyện này nếu Vũ Hoàng ngươi muốn can thiệp, ta nhất định sẽ không khách khí với ngươi nữa.
Đông Hoàng bình tĩnh nói, lời của hắn vừa kết thúc có sáu vị tướng sĩ mặc giáp ngân sắc lộ ra khí tức cường đại trên người, phảng phất như tùy thời cũng có thể xuất thủ. Không ít người cười nhạt trong lòng, Đông Hoàng nói đúng, nếu như hắn đã muốn động , Lâm Phong chết từ lâu rồi mới đúng, chẳng qua ông ta còn đang kiêng kị hai vị Vũ Hoàng của Thiên Đài mà thôi, nếu như ông ta ra tay giết chết đệ tử của Thiên Đài, hai vị Vũ Hoàng kia sao có thể để yên, nhất định sẽ ra tay giết tử tôn Tề gia của hắn, trừ phi có một ngày hắn có thể cùng đẳng cấp với họ, mới có thể bắt nạt đệ tử Thiên Đài một cách đường đường chính chính được, thậm chí có thể giết chết, Thạch Hoàng không hiện thân nhưng Đông Hoàng cũng sẽ không dám làm việc mà không kiêng nể. Trong lòng mọi người lúc này đã nghĩ đến việc lẽ nào Đông Hoàng muốn Thạch Hoàng phải xuất hiện ở Tề quốc?
- Tốt!
Thanh âm của Đông Hoàng lạnh lẽo nhìn sang đám người, nói:
- Giết!
“Ầm!” Một biển khí tức mạnh mẽ bắt đầu lan tràn, trên người sáu vị tướng sĩ kia giờ đây đã dâng trào khí tức kinh khủng.
- Khụ khụ… Nhưng đúng lúc này đoàn quân sĩ đột nhiên ho khan mấy tiếng, người xung quanh chỉ cảm thấy khí tức trên người họ khẽ chậm lại, tất cả sức lực phảng phất như đã biến mất trong nháy mắt, cả người bỗng mềm nhũn cả ca.
- Chuyện gì xảy ra?
Một màn này khiến mọi người đều ngây ra, các vị cường giả kia mới vừa rồi còn tỏa ra khí tức điên cuồng sao bây giờ đột ngột ngừng lại, thậm chí còn đang dần suy yếu hơn, chuyện này đối với cường giả Tôn Vũ tầng là chuyện không thể xảy ra.
- Khí tức của người khác cũng đột nhiên mất rồi!
Đoàn người cau mày, không chỉ có một vị mà cả sáu người đều bị như vậy, cả người họ đã hoàn toàn mất lực.
- Xảy ra chuyện gì?
Đông Hoàng cau mày hơi.
- Bệ hạ, có khả năng chúng ta bị trúng độc!
Một người trong số đó mở miệng nói, lời vừa nói ra khiến cho mọi người cứng đờ, hắn vừa nói gì cơ, trúng độc? Người Vũ đạo có tính kháng độc rất mạnh vì vậy độc thông thường đối với bọn họ không hề hấn gì, thậm chí những người đó còn có thể dùng độc để tu luyện, có người còn dùng đến loại độc đáng sợ để luyện, đây là một năng lực hiếm thấy, nhưng só người dụng độc rất ít thậm chí còn ít hơn cả người biết luyện đan, từ những điều đó mà nói thì đan dược và độc là khắc tinh của nhau. Sau khi Lâm Phong thấy phản ứng của sáu người kia thì nhíu mày, thử điều động khí tức trong người nhưng bây giờ hắn cảm thấy cả người đột nhiên không hề có lực lượng, đây hẳn là một loại ma túy, thân thể sẽ không phải chịu bất kì sự tổn thương nào nhưng cảm thấy không còn sức lực nào, một loại ma túy tinh thần làm mất đi lực lượng của đối phương.
- Không tốt!
Lâm Phong trước đây chỉ biết một đan dược cường đại đối vũ tu sẽ có tác dụng rất lớn, bản thân hắn chưa từng tiếp xúc với độc mà chỉ biết có một số yêu thú có thể phun ra kịch độc khủng bố, hôm nay thế mà lại có độc thâm nhập vào người bọn họ. Sức chiến đấu của mấy người kia trong chốc lát biến mất, thấy tình cảnh như vậy sắc mặt mọi người cũng đại biến, bắt đầu tự mình thử dùng lực lượng, rất nhanh đã nhận ra điều không ổn. Độc này hết sức đáng sợ,vô thanh vô tức, thậm chí với thực lực của bọn họ cũng không thể nhìn ra được, đây rõ ràng là độc vật có lực sát thuơng rất lớn vì vậy đến Vũ Hoàng cũng không nhận ra được.
- Đông Hoàng!
Lúc này toàn bộ ánh mắt của mọi người đều rơi vào người chủ tiệc rượu, mọi người bị hạ độc, Vũ Hoàng cũng không ngoại lệ, vậy thì không thể nghi ngờ gì đây là do tiệc rượu.
- Chư vị, ta cũng giống các ngươi.
Đông Hoàng cảm nhận được những ánh mắt lạnh như băng thì nhìn lại mọi người, nói:
- Có độc sư cường đại trà trộn vào trong chúng ta, thật xảo trá, người này không hề sử dụng độc vật có tính thương tổn cao để tránh bị chúng ta phát hiện mà lại sử dụng loại độc chất vô thanh vô tức này để làm mất lực lượng của chúng ta, dù Vũ Hoàng có muốn điều động lực lượng cũng vô lực!
Ánh mắt mọi người vẫn rất lạnh lùng, nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc ai hạ độc đây, người này lại dám hạ vào ngày long trọng như thế này, , hơn nữa loại độc này rất hiếm thấy chứ nếu không thì không có khả năng khiến cho nagy cả Vũ Hoàng cũng trúng chiêu.
- Rốt cuộc do ai gây nên?
Trong thanh âm Đông Hoàng có xen lẫn luồng sát ý, trong điện rất nhanh xuất hiện bầu không khí không tốt. Đột nhiên lúc đó hư không không còn bất kì tiếng động nào, chỉ cần một tiếng động nho nhỏ có thể lọt vào tai bọn họ. An tĩnh, một sự an tĩnh đáng sợ.
- Độc sư có thể sử dụng loại độc này hẳn tài nghệ của hắn không hề kém so với trình luyện đan của ta!
Thanh âm Đan Hoàng lạnh lùng:
- Nhưng nhiều người trúng độc thế này vẫn chưa chắc không thể hoạt động được, nếu như đối phương thật sự dám động đến chúng ta, hẳn là người của một thế lực đáng sợ!
Vũ Hoàng mặc dù bị độc vậy ảnh hưởng nhưng vẫn còn lực lượng chiến đấu cường hãn, loại độc chất này không hề có tính hủy diệt mà chỉ làm đờ người, chỉ cần Vũ Hoàng ngưng tụ lực lượng pháp tắc của mình, động tâm niệm đã có thể hủy thiên diệt địa như thường. Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều người trở nên trầm ngâm, trong ánh mắt bọn họ đều lộ ra tia phong mang….Nếu như hạ độc thì rõ ràng muốn đối phó với bọn họ rồi. Thời gian chậm rãi trôi qua nhưng vẫn không một ai xuất hiện, không gian rộng lướn này vẫn an tĩnh đến đáng sợ.
- Đan Hoàng, ngươi có thể lấy đan dược để hóa giải loại độc tố này!
Đông Hoàng hướng ánh mắt về phía Đan Hoàng nói nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu:
- Không có cách giải, hơn nữa nếu muốn luyện chế đan dược cũng cần thời gian.
Đoàn người nghe được lời nói tỏ vẻ thất vọng, đám Lâm Phong lúc này cũng đã đáp xuống đất, loại tình huống quỷ dị này làm cho hắn chỉ biết chau mày, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thật quỷ dị!
- Có người đến kìa!
Lúc này mọi người nhìn về phía Thiên Môn, có một nhóm người đang đi lên từng bậc thanh Thiên Môn, hướng về phía này với tốc độ nhanh như chớp đến nỗi thủ vệ Thiên Môn cũng không ngăn cản kịp.
- Tiêu Viêm!
Viêm Hoàng nhìn thấy bóng người, đôi mắt hiện lên vẻ kích động mạnh mẽ.
- Bành Trạch!
Một giọng nói khác cất ra, người nói là vị Vũ Hoàng khác.
- Bạo Phong!
Thiên Ma Hoàng khẽ cau mày, nhìn thấy thân ảnh nơi xa thì vô cùng kinh ngạc, nhưng kích động vẫn là phần lớn. Những người kia đi đến ngày càng gần, Tiêu Viêm đến trước mặt Viêm Hoàng, Bạo Phong thì đến trước Thiên Ma Hoàng. “Phốc” Từng âm thanh da thịt chạm đất truyền đến, hóa ra là những đệ tử này vừa trở về quỳ một chân xuống, cung kính gọi:
- Sư tôn!
- Bạo Phong, ngươi cuối cùng đã trở về… Thiên Ma Hoàng nâng thanh niên kia dậy, sảng khoái cười nói: - Tốt, về là tốt rồi, đã tiến bộ đến tầng chín, cực hạn rồi à?
- Sư tôn, đệ tử không phụ kì vọng của người a!
Trong ánh mắt thanh niên kia lộ ra vẻ lợi hại, tựa hồ hắn đang rất kích động khi nói về tu vi của mình.
- Tốt, tốt.
Vẻ mặt Thiên Ma Hoàng không ngừng cười, vỗ vai thanh niên kia mà cao hứng, không chỉ có hắn mà đến cả Viêm Hoàng vừa nói chuyện cùng Tiêu Viêm cũng như vậy.
- Những yêu nghiệt của Bát Hoang hôm nay đều trở về rồi, hơn nữa còn đến được đỉnh cao, bọn họ đang đánh chủ ý vào ngôi vị Hoàng đế!
Vũ Hoàng quay sang đám Lâm Phong nói nhỏ, lời này khiến Lâm Phong khẽ nghĩ ngợi, những thiên tài nhiều năm trước bước vào Thánh thành Trung Châu bây giờ đã trở về. Nhưng những Vũ Hoàng xung quanh khẽ nhíu mày, dường như bọn họ đều nghĩ như người vừa nói với Lâm Phong.
- Sư tôn, ngươi có thể trợ giúp đệ tử thành Hoàng không?
Lúc này Tiêu Viêm quay sang hỏi Viêm Hoàng.
- Muốn ta giúp ngươi thế nào?
Viêm Hoàng với một vẻ mặt tươi cười sáng chói, Tiêu Viêm là đồ đệ mà hắn yêu thích nhất khi đó, nếu như có thể trợ giúp thằng bé đột phá Vũ Hoàng, sao lại không được chứ.
- Sư tôn, ngươi nhìn lực lượng hiện tại của ta xem.
Tiêu Viêm giơ tay lên nhất thời một cỗ hỏa diễm hướng về phía chân trời, rất nhanh nó hóa thành một ngọn lửa yêu dị cực kì, thiêu đốt hư không, một luồng khí hắn ám hiện lên trong hỏa diễm.
- Pháp tắc lực lượng, ngươi đã nắm pháp tắc lực lượng trong tay!
Trong đôi mắt Viêm Hoàng đã tràn ngập vẻ kích động, đệ tử của hắn tu vi đạt đến cảnh giới Tôn Vũ lại còn nắm trong tay pháp tắc, điều này đã vượt qua sự suy nghĩ của hắn, hắn đã vượt qua cấp Tôn chủ mà đặt một chân vào cảnh giới Vũ Hoàng.
- Chỉ còn việc nắm được thiên địa đại thế thôi!
Ánh mắt Viêm Hoàng lộ lên dáng vẻ suy tư, hắn tựa hồ như đang suy nghĩ làm thế nào có thể giúp đệ tử yêu thích của mình đột phá được.
- Sư tôn, ngươi nhìn thử pháp tắc công kích của ta xem!
Tiêu Viêm vừa cười vừa nói, Viêm Hoàng khẽ gật đầu, sau đó lửa trong tay Tiêu Viêm động bay về phía Viêm Hoàng. Nụ cười tươi rói của Viêm Hoàng vẫn còn đọng lại khóe miệng, hắn dường như không ý thức được chuyện gì sẽ phát sinh nên vẫn còn vui vẻ vô cùng, nhưng khi cỗ pháp tắc công kích kia đến bên người hắn, đôi mắt hắn mới đột ngột mở lớn, đồ đệ cưng của hắn hiện tại đang làm hành động gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT