------------------------ Bên trên cửu trọng thiên, trong sương mù ảo cảnh, Lâm Phong đang ở đó cùng bóng dáng của mình va chạm, từng quyền không ngừng oanh được sát mà ra, tụ thiên địa đại thế dùng cho chính mình.

- Oanh!

Một âm thanh bạo tạc vang lên, Lâm Phong bị oanh bay ra ngoài, toàn thân đều là mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm lên ảo ảnh của chính mình trước mắt.

- Không sử dụng công kích dung hợp lực lượng bí truyền, mình không có bất cứ cơ hội nào để chiến thắng ảo ảnh có thể hội tụ gấp trăm lần lực lượng của bản thân, đợi đến lúc mình có thể bằng vào việc tụ thiên địa đại thế chiến thắng ảo ảnh đó, thì đó cũng là lúc mình đối với lực lượng thiên địa có cảm ngộ rất đáng sợ, sư tôn đã từng nói qua, cảm ngộ thiên địa đại thế, mang nó hoàn toàn dung hợp với bản thân, ngưng tụ ra thiên địa pháp tắc, mình sẽ bước vào Hoàng.

Nội tâm Lâm Phong âm thầm nghĩ, mỗi một tầng trời đều có một chỗ như vậy, vừa mới bắt đầu Lâm Phong còn tưởng rằng sau này nơi đây sẽ là bảo địa tu luyện, nhưng trên thực tế nó không có cái gì, kỳ thật nó chỉ là một cái mồi để Vũ Hoàng khích lệ mọi người mà thôi, khiến bọn hắn không ngừng đánh bại chính mình, đi tìm hiểu thế, lĩnh ngộ thiên địa, vì tương lai thành Hoàng đánh xuống trụ cột.

- Thành hoàng rất khó, sau khi đánh bại ảo ảnh có lực lượng gấp trăm lần đại thế, còn có ảo ảnh hội tụ gấp nghìn lần đại thế nữa, khó có thể tưởng tượng được Vũ Hoàng đối với việc khống chế thiên địa mạnh cỡ nào, tất cả mọi người bên dưới Hoàng vị đều là con sâu cái kiến, lấy lực lượng Tôn Vũ đi lay động Vũ Hoàng cũng giống như con kiến đi lay cây, người ta chỉ cần lợi dụng lực lượng thiên địa đã có thể đè sập ngươi.

Lâm Phong nghĩ đến đây lại lập tức lại đứng dậy, phấn đấu không thôi, cùng chiến đấu với ảo ảnh tụ trăm lần lực lượng.

- Lâm Phong, nghỉ ngơi một chút đi.

Mộng Tình thấy Lâm Phong lần lượt chiến đấu, không ngừng bị oanh ngã xuống, không khỏi có chút đau lòng.

- Được!

Lâm Phong quay người lại mỉm cười với Mộng Tình, sau đó lập tức đi trở về, ngồi trên cầu bên trên cửu trọng thiên.

- Võ đạo phải đi theo chất lượng, hà tất phải vội vàng cầu thành như thế.

Mộng Tình dùng tay áo giúp Lâm Phong lau sạch mồ hôi, u oán liếc nhìn Lâm Phong.

- Thời gian không đợi ta, sau khi thành hoàng, ta còn muốn nàng sinh cho ta một đứa con!

Lâm Phong cười nói ra, khiến Mộng Tình đỏ ửng mặt, nhưng nàng lại hơi nương tựa vào người Lâm Phong.

- Mộng Tình, người ta bẩn lắm!

Trên người Lâm Phong đều là mồ hôi, còn chưa có tẩy rửa qua.

- Không có vấn đề gì.

Mộng Tình tựa đầu trên cánh tay Lâm Phong, dung nhan y hệt như tiên nữ lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nàng cảm thấy rất vui khi được ở cùng Lâm Phong.

- Lâm Phong.

Trên cầu thang tầng trời thứ bảy, có một khuôn mặt già nua mang theo vẻ tươi cười gọi Lâm Phong.

- Lão sư!

Lâm Phong nắm tay Mộng Tình, đi về phía những bậc cầu thang kia, tới bên cạnh Tuyết lão ngồi xuống, Lâm Phong là đệ tử thân truyền, còn Tuyết lão là Tôn giả, nhưng bọn hắn đều ở trên cầu thang Thiên Vũ, Lâm Phong ở đây vì dùng ảo cảnh tôi luyện bản thân, Tuyết lão cũng am hiểu việc cảm ngộ lực lượng thiên địa, đây là tác dụng của Thiên Tuyền thạch.

- Lão sư, người cũng bước chân vào cảnh giới Tôn chủ rồi.

Lâm Phong khẽ cười nói, Tuyết lão cũng đã trải qua đoạt thiên môn cải tạo, mà tu vi của hắn cũng không kém nên hôm nay bước vào Tôn Vũ tầng sáu tất nhiên.

- Tiểu tử ngươi cũng không cần đến nịnh nọt ta, hôm nay một quyền của ngươi đã có thể oanh bại lão nhân ta đấy.

Tuyết lão cười nói ra, sau đó lập tức nhìn về phía Mộng Tình bên cạnh Lâm Phong, trong đôi mắt hình như có vài phần hồi ức:

- Nhìn hai người các ngươi ta lại nhớ tới hình ảnh sư tôn cùng sư mẫu năm đó.

- Sư tôn, sư mẫu?

Lâm Phong sửng sốt một chút, sư mẫu sao, chẳng lẽ không phải vợ của Thạch Hoàng sao, hôm nay hắn vẫn có chút tò mò với vị Vũ Hoàng luôn che mặt này.

- Ân, sư mẫu cũng đẹp như thê tử của ngươi vậy, rất đẹp, ban đầu nàng ở Thiên Trì, nhưng mà thần tiên yêu con, giết không biết bao nhiêu người.

Tuyết lão kể lại chuyện năm đó, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ:

- Thời điểm đó sư mẫu ngươi là đệ nhất mỹ nhân Càn Vực, hơn nữa thiên phú còn rất mạnh, người theo đuổi vô số, bên trong thế hệ chưa có địch thủ, nhưng nhưng mỗi lần đều thua trên tay sư tôn, khi bại khi thắng, khi thắng khi bại, cuối cùng không biết sư tôn dùng cái biện pháp gì lừa gạt tới tay, biến thành sư nương!

- Ách.

. . Lâm Phong cùng Mộng Tình liếc nhau một cái, lộ ra vài tia tiếu ý, không nghĩ tới vị Thạch Hoàng hắn chưa từng thấy qua còn có một đoạn lịch sử như thế này, lấy được đệ nhất mỹ nữ Càn Vực tới tay.

- Lão sư, Vũ Hoàng có nói về tin tức của Thạch Hoàng với người hay không, vì sao cho tới bây giờ con chưa từng nghe nói qua về họ.

- Không có!

Tuyết lão lắc đầu nói:

- Có lẽ sư tôn và sư mẫu đi chu du thiên hạ, hưởng thụ cuộc sống thần tiên rồi.

Lâm Phong cười cười, hắn hiển nhiên không cho rằng Thạch Hoàng và thê tử sẽ tiêu dao khoái hoạt như lời lão sư nói, tuy hôm nay Thiên Đài tràn đầy sinh cơ, tiềm lực vô cùng, nhưng trước mắt Thiên Đài vẫn có rất nhiều nguy cơ, ngày ấy Tề Hoàng và Thiên Long Hoàng tự mình hàng lâm đến Thiên Đài đã biết, Tề gia cùng Thiên Long Thần Bảo sớm muộn gì cũng động thủ với Thiên Đài, tình hình của Thiên Đài còn lâu mới lạc quan như trong tưởng tượng, có lẽ sẽ có một tràng đại chiến. Thiên Đài một môn có song Hoàng nhưng một mình Vũ Hoàng không có khả năng gánh vác cái gánh nặng này, có lẽ Thạch Hoàng đã đi tu luyện.

- Cũng không biết sư mẫu có thành Hoàng hay không.

Tuyết lão cười cười, trong nội tâm tồn tại vài phần hi vọng, hi vọng sư tôn và sư mẫu đều mạnh khỏe.

- Lâm Phong, nghe nói một năm sau ngươi muốn đi đến Thánh thành Trung Châu, lúc nào rảnh quay về Thiên Trì nhìn một chút!

Tuyết lão nghiêng đầu cười hỏi Lâm Phong.

- Chắc chắn con sẽ trở về một chuyến.

Lâm Phong khẽ gật đầu, Thánh thành Trung Châu, hắn nhất định phải đi, mà một khi rời đi, hắn không biết lúc nào có thể trở về, có một số việc, nhất định phải xử lý trước.

- Mộng Tình, hiện tại ta phải về Tuyết Nguyệt một lần.

Lâm Phong nói với Mộng Tình, thời gian hắn rời nhà đã được bốn năm rồi, hắn muốn về thăm nhà một chút, thuận tiện đi ngang qua Càn Vực, có chút thù oán cũng nên chấm dứt rồi.

- Muốn ta đi về cùng không?

Mộng Tình hỏi Lâm Phong, nàng cũng không có nói thẳng muốn đi theo Lâm Phong, mà hỏi thăm Lâm Phong. Hai tay Lâm Phong véo gò má Mộng Tình cười nói:

- Ta rất muốn nàng ở cùng ta, nhưng hiện nay người ta muốn giết nhiều vô cùng, nàng nên ở lại Thiên Đài tu luyện đi, ta sẽ mau chóng trở về.

- Uh, ta chờ ngươi.

Mộng Tình ôn hòa nhẹ gật đầu.

- Lão sư, con phải đi trước rồi.

Lâm Phong chào Tuyết lão một tiếng, sau đó lập tức cùng Mộng Tình đi vào cung điện bên trên cửu trọng thiên, Thu Nguyệt Tâm đang tu luyện thấy Lâm Phong cùng Mộng Tình đi tới thì ngừng lại.

- Nguyệt Tâm, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, khả năng sẽ mất một đoạn thời mới có thể trở về, nàng và Mộng Tình ở lại tu luyện cho tốt nhé.

Lâm Phong đi lên trước vuốt ve gò má Thu Nguyệt Tâm, mỉm cười nói.

- Cẩn thận một chút.

Thu Nguyệt Tâm không có hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở một tiếng.

- Yên tâm đi.

Lâm Phong hôn một cái lên trán Thu Nguyệt Tâm, sau đó lại ôm eo Mộng Tình, dán mặt vào má của nàng ôn nhu nói:

- Chờ ta trở lại!

Dứt lời, Lâm Phong buông hai nữ ra, quay người đi ra khỏi đại điện, bước chân hơi nhún, thân thể bay lên không, hướng về phía bên ngoài Thiên Đài mà đi. Cự kiếm xông vào phía trên vòm trời, Lâm Phong chân đạp cự kiếm, xuyên qua những đám mây đi về phía trước, hướng về địa vực Trung Hoang bay đi, với tốc độ cực kỳ nhanh. Trung Hoang, Thiên Hư cổ thành, lúc này Lâm Phong đang đi bộ bên trong cổ thành, bước chân không ngừng hướng về phía Vấn gia đi tới, giống như một trận gió nhẹ phất qua bên trong thành. Khoảng cách tới Tuyết Nguyệt quốc quá mức xa xôi, đi về cần không ít thời gian nên Lâm Phong dứt khoát đi vào Thiên Hư cổ thành tìm Vấn gia, mượn Thiên Hư đại trận dùng một lát, bởi vì thông qua trận pháp hắn có thể lập tức bước vào Tuyết Nguyệt quốc, Thiên Hư cổ trận của Vấn gia vốn là trận pháp trực tiếp thông suốt tới vị trí Vân Hải sơn mạch của Tuyết Nguyệt quốc, mà hôm nay Vân Hải sơn mạch bị tiểu thế giới bao bọc. Giờ phút này bên ngoài Vấn gia hội tụ rất nhiều thân ảnh, chỉ thấy ở khoảng đất trống đằng kia, có một đạo thân ảnh đang đứng chắp tay, người này mặc một bộ trường bào màu đen, lộ ra vẻ cực kỳ lão luyện, đứng trong đám người lộ ra một cỗ khí chất ngạo thị quần hùng. Lâm Phong lộ ra một tia nghi hoặc, vậy mà lại có một vị thanh niên tới Vấn gia nháo sự? Không biết thanh niên mặc hắc y là người phương nào. Lâm Phong đi tới phía trước, trà trộn vào trong đám người, hắn lập tức nghe được đám người nghị luận, mới biết được hoá ra kiến thức của mình hạn hẹp. Hoá ra vị thanh niên kia tên là Hạ Thiên Phàm, một cái tên rất uy vũ, tại thời điểm bọn hắn tiến vào cổ chiến trường thanh danh của hắn dần dần lộ ra, không ngừng khiêu chiến anh kiệt các đại thế lực, hôm nay tên tuổi của hắn ở Bát Hoang đã như mặt trời ban trưa rồi, bởi vì trước đây không lâu, Hạ Thiên Phàm đã cường thế đi tới Huyễn Thành một trong bốn cổ thành của Trung Hoang, khiêu chiến một nhân vật trong thập đại yêu nghiệt Mộc Phàm Trần của Huyễn Thế Thiên Cung, dùng một quyền đánh bại Mộc Phàm Trần, thanh danh hiển hách, hôm nay lại tới Vấn gia Thiên Hư cổ thành, khiêu chiến Vấn Thiên Ca, giống như muốn mang từng nhân vật trong thập đại yêu nghiệt lần lượt đánh bại. Bản thân Hạ Thiên Phàm, cũng là một nhân vật trong thập đại yêu nghiệt đời này. Xa xa, có một đạo thân ảnh cuồn cuộn đi đến, bạch y phiêu động, đeo trường kiếm màu xanh, đúng là Vấn Thiên Ca, hôm nay Vấn Thiên Ca và Lâm Phong có cùng cảnh giới, đều là Tôn Vũ tầng sáu. Hạ Thiên Phàm thấy Vấn Thiên Ca xuất hiện, thân thể liền bay lên trời, nhìn đối phương, hắn vẫn đứng chắp tay như trước, lộ ra vẻ vô cùng hung hăng càn quấy.

- Một trong thập đại yêu nghiệt Vấn Thiên Ca, nghe nói ngươi dùng kiếm tu lực lượng sát phạt bí truyền, ngươi và ta chiến đấu, dùng một kích định đoạt thắng bại được không!

Hạ Thiên Phàm không nói lời thừa, trực tiếp mở miệng khiêu chiến.

- Tốt!

Vấn Thiên Ca gật đầu, không có nửa điểm khinh thị, chiến tích của Hạ Thiên Phàm hắn đã nghe nói qua, khiêu chiến các đại cường giả, đến nay đều toàn thắng, Mộc Phàm Trần bị một kích đánh cho thổ huyết.

- Xuất kiếm đi!

Hạ Thiên Phàm bình tĩnh nói ra, hắc y trường bào hơi chút phiêu động, hai người một đen một trắng, lộ ra vẻ đặc biệt yêu dị.

- Tốt!

Vấn Thiên Ca vẫn chỉ gật đầu như trước, sau đó lập tức bước ra một bước, hội tụ lực lượng thiên địa, cả người giống như chuôi tuyệt thế hung mâu, lực lượng cuồn cuộn ngưng mà không tán, hướng về người phía trước hắn trảm sát qua, khí tức khủng bố có thể đem một vị tôn chủ trực tiếp xoắn chết. Trường bào trên người Hạ Thiên Phàm tung bay, khí tức sát phạt vô tận như vạn mã lao ra, cuồng loạn nộ khiếu, nhưng hắn vẫn đứng chắp tay đằng kia, bất động như núi, khinh cuồng đến cực hạn. Vấn Thiên Ca khẽ ngâm một rút tiếng kiếm ra khỏi vỏ, hội tụ tất cả lực lượng sát phạt sát cùng với không gian lực, một kiếm đâm phá hư không, tuyệt thế hung binh ẩn chứa khí tức sát phạt điên cuồng phóng thích ra.

- Giết!

Hạ Thiên Phàm rốt cuộc động, trường bào cuồng vũ, song quyền phá không, giờ khắc này hắn giống như một vị sát thần, trên người đều là sát khí Đế Hoàng, sát ý vượt qua thiên thu, xuyên qua muôn đời, quyền ý vô tận giống như thiên uy, hóa thành núi sông, giống như cự sơn nguy nga, khiến mọi người sinh ra một loại ảo giác, Vấn Thiên Ca đối mặt không phải một người, mà là hung thú Hồng Hoang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play