------------------------ Bên trong cổ chiến trường, hai đạo ánh sáng trùng thiên lộ ra khiến người khác dễ chú ý tới, cho dù người đó ở một nơi rất xa xôi thì hắn cũng có thể thấy rõ ràng cổ thụ xanh biếc ở trên vòm trời.
Lúc này, lại có mấy đạo thân ảnh chạy như điên về phía Lâm Phong, lúc bọn hắn thấy Lâm Phong mang theo hai đạo ánh sáng thì không khỏi sửng sốt một chút.
- Lâm Phong!
Hầu Thanh Lâm có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới sau khi chạy đến lại phát hiện ra Lâm Phong đang nắm mệnh cách trong tay, không kiêng nể gì ai đi về phía trước.
- Sư huynh!
Lâm Phong nhìn thấy Hầu Thanh Lâm thì mỉm cười, giờ phút này, ba người Hầu Thanh Lâm đều ở cùng một chỗ, trừ Hầu Thanh Lâm ra hai người còn lại là Mạc Kình Thiên và Hình Chiến, bọn họ đều bình yên vô sự, thời điểm Hầu Thanh Lâm bước vào cái cổ chiến trường này hắn cũng đã có thực lực chiến cường giả Tôn Vũ tầng chín, hơn nữa trên người hắn cũng có Hoàng khí, có hắn ở đó, ba người bọn họ làm sao có thể có sự tình gì được, huống hồ Mạc Kình Thiên cùng Hình Chiến cũng rất mạnh mẽ. Hôm nay, tu vi của Hầu Thanh Lâm đã bước vào Tôn Vũ tầng chín, Mạc Kình Thiên cũng bước chân vào cảnh giới Tôn chủ, Tôn Vũ tầng bảy, Hình Chiến Tôn Vũ tầng sáu. Chư vị sư huynh đệ của Lâm Phong đều trải qua đoạt thiên môn cải tạo, nên thiên phú không cần phải nói nhiều nữa, hơn nữa tu vi cảnh giới của họ cũng cao hơn so với hắn, hôm nay bước vào Tôn Vũ tầng sáu và tầng bảy là chuyện đương nhiên.
- Lâm Phong, đây là?
Hình Chiến thấy tay Lâm Phong nâng mệnh cách, không khỏi một hồi không biết nên nói gì, gia hỏa này không phải muốn tự tìm khổ sao!
- Muốn đối phó một ít người, không dễ dàng tìm được, liền cố ý dẫn dụ bọn hắn đến.
Lâm Phong mang mệnh cách thu hồi, bình tĩnh nói ra, Hầu Thanh Lâm nhìn thấy tu vi của Lâm Phong thì không khỏi lộ ra một nụ vui vẻ:
- Ba năm qua, ngươi từ Tôn Vũ tầng ba bước vào Tôn Vũ tầng sáu, loại tiến bộ này không tệ chút nào, hôm nay phóng mắt khắp cổ chiến trường người có thể uy hiếp được ngươi cũng ít đi rất nhiều rồi, khó trách ngươi lại dám làm như thế.
Lâm Phong cười hỏi:
- Sư huynh, những sư huynh đệ khác cũng không có chuyện gì chứ?
- Thiên Si mang theo Ly Hận cùng với Mộ Bi tạo thành một đội, Nhược Tà, Bát Nhã, Ngô Dụng cùng với Khô Tàn ở cùng một chỗ, với đội hình như thế hẳn không có việc gì đâu!
Hầu Thanh Lâm đáp lại, thực lực hai tổ kia cũng đủ cường đại rồi, chỉ cần hơi cẩn thận một chút khi làm việc thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
- Hi vọng thế!
Lâm Phong cười nói, Thiên Đài có mười hai đệ tử thân truyền và mười hai người này cũng là trụ cột của Thiên Đài, thời kỳ thịnh thế của Thiên Đài chờ bọn hắn đến mở ra, nên Lâm Phong muốn bọn họ sống thật tốt.
- Ông!
Lúc này, cổ chiến trường hình như có chút rung động bên dưới, ánh mắt của Lâm Phong và Hầu Thanh Lâm chuyển qua, hướng về phương xa nhìn lại, bọn hắn lập tức thấy phía xa xa có một đạo ánh sáng rực rỡ xông lên vòm trời, cho dù mọi người ở nơi rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Vị trí lối vào!
Ánh mắt Lâm Phong nhìn qua, nơi phát ra ánh sáng là cái phương vị lúc bọn hắn bước vào phiến cổ chiến trường này.
- Đã xong, cửa chiến trường đã mở ra, chúng ta có thể đi ra rồi!
Thấy luồng ánh sáng kia, Hầu Thanh Lâm nói nhỏ một tiếng, hơn ba năm rồi, sứ giả đại nhân lại lần nữa mở ra phong ấn, để bọn hắn có thể đi ra ngoài. Cửa ra mở, cũng có nghĩa tất cả những người ở đây phải trong vòng một ngày đi ra ngoài, chuyến đi này đã triệt để kết thúc rồi, nếu như không đi, không có ai biết sẽ có cái gì đợi bọn hắn, có lẽ lực lượng hủy diệt, cũng có lẽ là chờ đợi một trăm năm nữa, điểm ấy không có ai biết, cũng không có ai dám đi thử nghiệm, cho dù không có lực lượng hủy diệt, một trăm năm sau ngươi cũng không phải là người từ bên ngoài bước vào, những Vũ Hoàng kia có thể cho ngươi đi ra ngoài sao? Không ai biết rõ câu trả lời, bởi vì không có người nào từng lưu lại cả, giờ khắc này, toàn bộ người trong cổ chiến trường lóe lên rời đi, toàn bộ hướng về phía cột ánh sáng bay tới.
- Chúng ta đi!
Hầu Thanh Lâm mở miệng nói một tiếng, thân hình bốn người lập tức lóe lên, hướng về phía bên ngoài mà đi.
- Hơn ba năm thời gian rồi, không biết ngoại giới sẽ thay đổi như thế nào!
Nội tâm Lâm Phong chợt nghĩ đến điều này, trong lòng hắn có một cỗ cảm giác nhớ nhung, đối với hắn mà nói, ba năm là khoảng thời gian rất dài, ngoại giới khẳng định cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tốc độ bốn người đều rất nhanh, khoảng cách đến đạo ánh sáng kia càng ngày càng gần, giống như rất nhanh bọn họ liền tới, lúc này vòm trời phía trên có một đạo ánh sáng kim sắc rực rỡ bộc phát ra, âm thanh Đại Bằng rít gào cuồn cuộn trong không trung, cực kỳ chói tai, ánh sáng kim sắc mang cả vùng trời này đều thắp sáng. Trong hư không, có mấy đạo thân ảnh đang điên cuồng đại chiến, đôi cánh dài trăm thước của Kim Sí Đại Bằng mở ra, đánh đâu thắng đó, không người nào có thể ngăn cản hắn, đôi cánh đảo qua giống như tuyệt thế lợi kiếm vậy, khí tức sát phạt đáng sợ truyền ra.
- Là Nhược Tà!
Hầu Thanh Lâm thấy một màn này thì đôi mắt ngưng tụ lại, trên người có ánh sáng rực rỡ phát ra, đúng là ánh sáng của Hoàng khí, giờ phút này tốc độ của hắn đột nhiên bạo tăng, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Con chim thối!
Trong con ngươi của Lâm Phong hiện lên một đạo hàn mang sắc bén, con chim thối kia vậy mà dám hạ thủ đối với sư huynh đệ của hắn, cự kiếm hiện ra, Lâm Phong dùng tốc độ nhanh như sét đánh bay lên trời.
- Bằng Ma, ngươi tự tìm cái chết!
Hầu Thanh Lâm nổi giận gầm lên một tiếng, hắn tận mắt nhìn thấy đôi cánh kim sắc của Bằng Ma kim đảo qua thân thể của Bát Nhã, đánh Bát Nhã toàn thân đẫm máu, suýt nữa bị giết chết. Đại Bằng Kim Sí nghe thấy âm thanh cuồn cuộn truyền đến thì ánh mắt ngưng tụ lại, hắn lập tức nhìn thấy một đạo ánh sáng rực rỡ từ trên vòm trời chém xuống, mang luân theo hồi chi ý, muốn đẩy hắn tiến vào luân hồi.
- Xuy xuy!
Đôi cánh kim sắc của Đại Bằng Điểu cắt ngang qua chém về phía Hầu Thanh Lâm, bên trên vòm trời phát ra một tiếng nổ kinh khủng, đúng vào lúc này thân thể của Lâm Phong cũng đã đến, hắn quyền trượng trớ chú trong tay, phẫn nộ quát:
- Chim thối, chết đi!
Lực lượng trớ chú kinh khủng trong nháy mắt rơi trên người Bằng Ma, khiến thân thể Bằng Ma bị khí tức tử vong bao phủ, Bằng Ma gào to một tiếng, đôi cánh kim sắc của hắn mang thân thể mình bao bọc lại, muốn chạy trốn.
- Chết, chết, chết!
Lâm Phong điên cuồng gào thét, sát ý lăng lệ ác liệt vô cùng, tất cả rơi trên người Đại Bằng, thân thể Hầu Thanh Lâm lóe lên, cả người hắn đạo lên phần lưng của Đại Bằng, thủ chưởng run lên mãnh liệt, đánh vào trên người Đại Bằng Điểu, lực lượng luân hồi lập tức thâm nhập vào trong thân thể Đại Bằng, khiến Đại Bằng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Ông!
Đại Bằng điên cuồng vỗ cánh, tốc độ của hắn trong lúc đó tăng vọt, phóng nhanh ra phía cửa, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Luân hồi xoắn giết!
Kiếm của Hầu Thanh Lâm hướng về phía Đại Bằng Điểu ám sát mà đi, thân thể Đại Bằng phập phồng, phi hành cũng có chút cuồng loạn không ổn định, nhưng giờ phút này hắn đã xông đến cửa ra, Hầu Thanh Lâm một bước vượt qua, theo trên lưng của hắn muốn ép hắn xuống, Hầu Thanh Lâm biết rõ một khi đối phương lao ra ngoài được hắn sẽ được Bằng Hoàng bảo vệ, bọn hắn sẽ không có khả năng làm khó dễ được đối phương nữa.
- Nghiệt súc!
Mấy người Thiên Đài đồng thời hạ xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cửa ra, họ lại để con súc sinh kia chạy mất.
- Bát Nhã!
Thân hình đám người chuyển qua, giờ phút này Bát Nhã đã ngồi xếp bằng dưới đất, kim thân bị phá toái giống như trong nháy mắt có thể bị vỡ ra mất, giờ phút này toàn thân hắn đẫm máu, thân hình Lâm Phong lóe lên, đi đến bên cạnh người Bát Nhã, lực lượng sinh mệnh bí truyền rơi trên người Bát Nhã, giúp hắn khôi phục một ít thương thế, một lúc sau sắc mặt Bát Nhã mới dễ nhìn một chút, hắn mở mắt ra nhìn Lâm Phong khẽ gật đầu.
- Chuyện gì xảy ra!
Lúc này, một cỗ thế lực khác của Thiên Đài cũng tới, đám người mới tới này là ba người Thiên Si, thấy Bát Nhã bị thương thì lên tiếng hỏi.
- Con chim thối kia, lợi dụng Hoàng khí muốn giết các sư huynh đệ.
Hình Chiến lạnh như băng nói ra.
- Lại là con nghiệt súc kia!
Bên trong con ngươi Thiên Si hiện lên một đạo lãnh mang: Con nghiệt súc kia cũng từng truy sát ba người chúng ta, nhưng hai đạo ánh sáng mệnh cách hấp dẫn hắn rời đi, lúc này chúng ta mới bình yên vô sự.
- Có cơ hội nhất định ta sẽ chém hắn.
Hầu Thanh Lâm dùng thanh âm lạnh buốt nói ra:
- Tất cả mọi người đều không có việc gì tốt rồi, hai luồng ánh sáng mệnh cách kia do Lâm Phong làm ra, không nghĩ tới nó lại giúp các ngươi, có lẽ đây là số mệnh, người Thiên Đài chúng ta đều có Thiên Mệnh tại thân, nên không thể chết được, chắc chắn sẽ chấn động Bát Hoang.
Rất nhiều người nghe được thanh âm khinh cuồng của Hầu Thanh Lâm, ánh mắt của họ đều quay sang hướng khác, rất nhiều người thậm chí còn chọn đi lối khác, mười một đệ tử thân truyền của Thiên Đài đều là những nhân vật yêu nghiệt, ba năm thời gian đã qua, bọn hắn lại càng thêm cường đại, hơn nữa chưa chết một người nào cả, cỗ đội hình này đã đủ khuấy động gió tanh mưa máu ở tại Bát Hoang vực rồi, Thiên Long Thần Bảo không có tư cách cùng Thiên Đài tranh phong nữa, mười một người này đã đủ đảm đương thiên quân vạn mã. Không chỉ có Thiên Long Thần Bảo, mà hôm nay ngoại Vũ Hoàng ra, hậu bối muốn cùng Thiên Đài tranh phong rất khó, toàn bộ Bát Hoang khó có thể tìm được mấy người. Hầu Thanh Lâm bước vào cảnh giới Tôn Vũ tầng chín, bằng vào lực lượng luân đã đủ tranh phong vị trí vô địch Tôn chủ rồi; Thiên Si, Nhược Tà, Mạc Kình Thiên cũng đều bước chân vào cảnh giới Tôn chủ, chiến lực vô cùng đáng sợ, người yếu nhất cũng đã là Tôn Vũ tầng sáu, mà một mình Lâm Phong cũng đủ khuấy động một phiến phong vân rồi. Nhất là những người thấy Lâm Phong lấy mệnh cách dụ dỗ địch nhân sau đó tiến hành săn giết càng cảm thấy đáng sợ, hôm nay Thiên Đài rất cường đại.
- Ta không sao, đi ra ngoài đi!
Lúc này, Bát Nhã cũng đã đứng dậy được, mỉm cười với chư vị sư huynh đệ, mười một người Thiên Đài liền hướng về vị trí cửa ra đi đến. Thời điểm bọn hắn bước ra, trong nháy mắt liền cảm nhận được vô số đạo ánh mắt sắc bén vô cùng phóng tới, tất cả ánh mắt đó đều là ánh mắt của Vũ Hoàng, hôm nay chúng hoàng cũng có ở đây, không có người nào rời đi cả. Một cỗ sát ý lăng lệ ác liệt vô cùng hiện lên, ánh mắt đám người Lâm Phong chuyển qua, họ lập tức nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Bằng Hoàng, bắn ra sát khí y hệt kim loại, mà tại bên cạnh hắn, Bằng Ma đang co rúc lại, toàn thân hắn vẫn còn tử khí màu tro tàn tàn bám lên, giống như thống khổ không chịu nổi, con ngươi băng lãnh hướng lấy Lâm Phong cùng Hầu Thanh Lâm phóng tới.
- Sư tôn!
Đám người Thiên Đài đi về phía Vũ Hoàng, Vũ Hoàng thấy chúng đệ tử đều hoàn hảo không hao tổn đi ra, không khỏi tươi cười đầy mặt, gật đầu cười nói:
- Tốt lắm!
- Lâm Phong!
Lúc này, có một đạo âm thanh gào thét cuồn cuộn truyền đến, chỉ thấy Thiên Long Đại thái tử cùng Thiên Long Nhị thái tử từ cửa ra đi tới, toả ra sát phạt chi khí đáng sợ. Thiên Long Hoàng thấy một màn như vậy ánh mắt lập tức cứng đờ lại, sao lại chỉ có hai người đi ra?
- Chuyện gì xảy ra!
Thiên Long Hoàng hỏi.
- Phụ hoàng, Tứ đệ cùng Lục đệ, bị Lâm Phong.
. . Thiên Long Đại thái tử không cách nào nói tiếp, Thiên Long Hoàng nghe được hắn lời nói đôi mắt âm trầm đến cực hạn, lạnh như băng quét nhìn về phía Lâm Phong.
- Lâm Phong, tại sao còn lưu lại hai tên!
Vũ Hoàng cười nhạt hỏi Lâm Phong một tiếng, khiến ánh mắt Thiên Long Hoàng cứng đờ lại, còn lưu lại hai tên? Lâm Phong cũng sửng sốt một chút, lập tức bên trong con ngươi lập tức lộ ra ý cười:
- Thiên Long Hoàng tiền bối lo lắng mấy nhi tử phế vật không làm được gì, nên cố ý lưu lại Hoàng khí cho bọn hắn, nếu không con đã giết sạch rồi!
Lời nói của Lâm Phong như nước chảy mây trôi, coi Thiên Long Đại thái tử cùng Nhị thái tử đều là phế vật, không có Hoàng khí trong tay, hắn đã tru diệt cùng một chỗ rồi, Vũ Hoàng bình tĩnh cùng hắn đối thoại, làm Thiên Long Hoàng cùng hai vị thái tử cảm thấu thể diện đều mất hết, khí tức trên người không thể ngăn chặn mà lan tràn ra, bọn hắn rất hận, không những bị giết hai người, mà còn bị người ta làm nhục như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT