------------------------ Thiên Long Hoàng trầm mặt xuống, hai nắm tay xiết chặt sinh ra tiếng răng rắc, hư không quanh thân giống như có sóng gợn lên, từ đó có thể thấy được giờ phút này hắn tức giận đến cỡ nào.

Thiên Long Thần Bảo có chín vị thái tử, chín người này cũng chính là đại cường giả của họ, chín người này là niềm kiêu ngạo của Thiên Long Hoàng, hắn mất rất nhiều năm để dốc lòng bồi dưỡng chín người, để bọn họ trở thành trụ cột tương lai của Thiên Long Thần Bảo, nhưng mà từ khi chúng Hoàng ước hẹn diễn ra đến hiện tại, chín người đã bị Lâm Phong tru diệt mất ba người, một mình Lâm Phong chém giết ba tộc nhân dòng dõi của hắn. Bây giờ chín vị thái tử của Thiên Long Thần Bảo chỉ còn dư lại sáu người còn Thiên Đài lại khác, bọn họ một môn nhưng có tới mười hai đệ tử thân truyền, mỗi một người đều là nhân vật yêu nghiệt, không kém chút nào so với chín vị thái tử của Thiên Long Bảo, thậm chí có người còn mạnh hơn thái tử của bọn họ rất nhiều, Thiên Long Thần Bảo và Thiên Đài vốn là tử địch, nên sớm muộn giữa bọn họ cũng sẽ có một màn tử chiến, không giết chết người Thiên Đài, thì người chết chính là Thiên Long Thần Bảo bọn hắn, trong hai cỗ thế lực Vũ Hoàng nhất định phải có một bên bị xoá tên khỏi Bát Hoang vực. Sau lượt khiêu chiến của Thiên Đài vốn là Tề gia, nhưng mỗi một lần đến phiên Tề gia nắm quyền chủ động, người Tề gia lại cảm thấy trong lòng âm thầm co giật, giống như có rễ cây đâm vào trái tim nọn họ vậy, vòng chiến đấu này cùng với Tề gia bọn họ vô duyên. Ánh mắt Tề Hoàng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, sau đó thầm nghĩ trong lòng:

- Sẽ để ngươi hung hăng một đoạn thời gian nữa, vòng kế tiếp ta nhất định khiến ngươi phải chết!

Lâm Phong tự nhiên không biết được tâm tư của Tề Hoàng, vẫn tiếp tục chiến đấu qua từng vòng, Lâm Phong cẩn thận quan sát từng trận đấu trên Thông Thiên Chiến Đài, càng về sau thực lực những người lên sàn chiến đấu càng trở nên mạnh mẽ, càng đáng để hắn quan sát, đặc biệt là trận chiến của một số Tôn Chủ mạnh mẽ va chạm với nhau, tính chất trận chiến phi thường đáng sợ, bọn họ đối với việc vận dụng áo nghĩa sức mạnh rất linh hoạt, thời điểm họ ra tay như muốn hủy diệt thiên địa vậy, tình cảnh lúc này cũng kinh khủng giống như trận chiến của Hầu Thanh Lâm và Tề Thiên Vận, sàn chiến đấu bị dư chấn ảnh hưởng gần như sắp bị hủy diệt.

- Nếu như ta gặp phải loại cường giả cấp bậc này, kết cục vẫn phải chết.

Trong lòng Lâm Phong tự hiểu rõ, nếu như hắn gặp phải cường giả Tôn Vũ tầng tám nắm giữ áo nghĩa sức mạnh tầng chín thì hắn không cách nào chiến thắng đối thủ được, sức mạnh kia thật đáng sợ, dường như hắn có thể phá hủy tất cả, hiện tại hắn có thế lấy thủ đoạn dung hợp các loại áo nghĩa và một số lá bài tẩy của mình để chống đỡ áo nghĩa sức mạnh tầng tám, thế nhưng bản thân đối phương mà có cảnh giới Tôn Vũ tầng tám thì hắn hết cách, những người kia thật sự quá đáng sợ, đặc biệt là mấy vị Tôn Chủ đã trải qua muôn vàn thử thách của các thế lực Vũ Hoàng càng đáng sợ hơn. Hơn nữa, trong số bọn họ còn có một số Tôn Chủ lợi hại có thể trong nháy mắt sử dụng sức mạnh Thánh văn hòa vào trong áo nghĩa cũng rất đáng sợ, lực công kích và sát thương mạnh đến mức không thể tưởng tượng. Ngoài ra, một ít cường giả khác đối với việc vận dụng thiên địa đại thế thuần thục đến mức doạ người, bọn họ vận dụng đại thế thuần thục giống như cái bóng mà Lâm Phong gặp được trong ảo cảnh trên chín tầng trời vậy, vận dụng thiên địa đại thế hòa vào bên trong công kích của mình khiến uy lực tăng lên gấp mười lần, thậm chí còn mạnh hơn nữa. Lâm Phong còn phát hiện, việc nắm giữ thiên địa đại thế có chút quan hệ với cảnh giới, người có cảnh giới càng mạnh, mức độ nắm giữ và vận dụng càng đáng sợ, họ có thể dung nhập đại thế vào thần thông để công kích đối phương, đương nhiên không phải ai cũng là nhân vật yêu nghiệt nắm giữ loại sức mạnh này, ví dụ như Vân Phi Dương chẳng hạn, hắn đối với việc vận dụng thiên địa đại thế có thiên phú rất cao, nhưng cảnh giới Vân Phi Dương không phải quá cao. Lại qua mười lượt chiến đấu, một lần nữa quyền chủ động rơi vào tay Lâm Phong, tâm trí người Thiên Long Thần Bảo lại trở lên co giật, không có ngoại lệ xảy ra, khi Lâm Phong bước lên sàn chiến đấu ngón tay hắn cũng chỉ vào Cửu thái tử quát một tiếng:

- Lại đây nhận lấy cái chết!

- Hồi hộp!

Nội tâm Thiên Long Hoàng hơi run rẩy, tay chân hắn cũng trở lên run run bất ổn trong nháy mắt, hắn biết rõ thời điểm Lâm Phong bước lên sàn chiến đấu liền mang ý nghĩa hắn sẽ lại có một người trong dòng dõi bị chết trận, thứ khiến cho người ta vô cùng đau khổ chính là, Cửu thái tử biết rõ đó là tử lộ nhưng không thể không nhắm mắt đi tới, hành động này giống như chứng minh cho lời nói của Lâm Phong “lại đây nhận lấy cái chết”. Không có kỳ tích phát sinh, Thiên Long Bát Thái tử không chịu nổi ma chú cùng bất hủ kiếm ý luân phiên công kích thì Thiên Long Cửu thái tử cũng thế, chỉ trong giây lát ngắn ngủi đã bị giết trên sàn đấu. Lâm Phong chém giết Thiên Long Cửu thái tử xong liền trở lại ngọn núi của Thiên Đài ngồi khoanh chân xuống, bởi vì một số nguyên nhân của Thiên Đài nên hắn có thể xuất chiến ba lần, đây là lần xuất chiến cuối cùng của hắn, tiêu diệt Tề gia xong lại khiến Thiên Long Thần Bảo còn lại rất ít mấy người, dù như thế nào đi nữa kết quả ba lần xuất chiến như vậy đã đủ. Quả nhiên, Lâm Phong không có xuất chiến lần thứ tư nữa, vòng chiến đấu này rốt cục cũng kết thúc, bên trong hai mươi hai cỗ thế lực Vũ Hoàng, số người còn lại của mỗi một cỗ thế lực đều không đủ hai mươi người, Thiên Đài vẫn như trước còn lại mười một người, nhưng mười một người này đặt trong hai mươi hai cỗ thế lực Vũ Hoàng cũng không tính là ít, có rất nhiều thế lực chiến đấu xong cũng chỉ còn vài người. Dù sao thì bây giờ số người còn lại cũng chỉ có hai trăm người, hai mươi hai cỗ thế lực Vũ Hoàng ngoại trừ Tề gia bị diệt trừ toàn bộ ra thì hai mươi mốt cỗ thế lực còn lại tính bình quân số lượng người còn lại của mỗi một thế lực không vượt quá mười người, mười một người đương nhiên sẽ không tính là ít, Thiên Long Thần Bảo còn lại bảy người, Tư Không gia còn lại tám người, Vấn gia còn lại chín người. Tất cả mọi người đều rõ ràng, hai trăm người đào thải đến hiện tại, đều là những nhân vật vô cùng lợi hại. Ánh mắt mọi người ngóng nhìn về phía Tề Thiên Phong, chỉ thấy con ngươi Tề Hoàng bắn ra một đạo hàn mang sắc bén. Vẻ mặt Vũ Hoàng ngưng lại, thấp giọng nói:

- Vòng kế tiếp có thể Tề Hoàng sẽ lập ra quy tắc gây bất lợi cho chúng ta, từ lời nói của Thiên Long Hoàng có thể nhìn ra hắn và Tề Hoàng từng có trao đổi với nhau!

Mộc Trần liếc mắt nhìn các vị sư đệ bên cạnh, nhàn nhạt nói:

- Nếu phân chia những người có cấp độ Tôn Chủ và dưới Tôn Chủ thi đấu riêng rẽ, chúng ta không sợ bất luận một người nào, hắn muốn lợi dụng quy tắc để gây bất lợi cho Thiên Đài, hắn nhất định sẽ loại bỏ việc phân chia nhân vật cấp độ Tôn Chủ và dưới Tôn Chủ, dù sao chúng ta cũng chỉ có một nhân vật cấp độ Tôn Chủ là Thanh Lâm.

- Tề Hoàng nhất định sẽ bỏ chuyện này!

Vũ Hoàng thản nhiên nói ra, đôi mắt Lâm Phong trở lên lạnh lùng, nếu Tề Hoàng muốn nhằm vào Thiên Đài, hắn sẽ hủy bỏ việc phân chia những người có cấp độ Tôn Chủ và dưới Tôn Chủ với nhau.

- Chư vị, để bảo đảm công bằng, trước tiên ta sẽ cho các vị thời gian một canh giờ để nghỉ ngơi và thương nghị quy tắc vòng thi đấu thứ tư!

Giọng nói của Tề Hoàng truyền ra, mọi người tự sẽ không có ý kiến gì, bây giờ mới là lúc tờ mờ sáng, phương đông dần dần có một tia ánh sáng rạng đông, những cường giả này chiến đấu từ lúc mặt trời còn sáng đến khi đêm đen buông xuống, sau đó lại chiến đấu từ ban đêm đến ban ngày, tầm nhìn của họ đã sớm không bị bóng tối cản trở nữa. Tề Hoàng để mọi người nghỉ ngơi một canh giờ, mọi người đương nhiên sẽ không có dị nghị, tất cả cường giả đều khoanh chân nghỉ ngơi, có người chiến đấu bị thương cũng đang yên lặng khôi phục thương thế. Lâm Phong cũng đi tới một góc ngồi xuống, Mộng Tình và Thu Nguyệt Tâm yên lặng ở bên người hắn và không nói gì, chỉ ngồi đó hưởng thụ cỗ cảm giác an bình, Lâm Phong cũng phi thường hưởng thụ, trong khoảng thời gian hắn không xuất hiện, những người khác đều cho rằng hắn đã tử vong, Thu Nguyệt Tâm hẳn cũng phải trải qua một phen điên cuồng, cũng may Mộng Tình biết chân tướng, hơn nữa còn rất hoà thuận với Thu Nguyệt Tâm, hai người giống như tỷ muội vậy, điều này làm cho nội tâm Lâm Phong cảm thấy rất vui mừng, có thê tử như vậy đúng là chuyện hắn may mắn nhất của hắn, hắn càng thêm quý trọng đoạn tình cảm này, chỉ có trong lòng hắn mới rõ ràng, hắn có thể cùng Mộng Tình đi tới hôm nay phải trải qua khó khăn cỡ nào, trải qua bao nhiêu hoạn nạn. Mộng Tình hóa chân thân, hắn sa đọa thành ma, tình cảnh đó vẫn hiện rõ ràng trước mắt, đoạn thời gian nàng hoá hình khiến hắn đợi chờ giống như ngàn năm thương nhớ, từ kiếp trước đến kiếp này! Nâng đầu hai người lên gần mình, Lâm Phong để gò má của hắn được chạm vào khuôn mặt của các nàng, cảm thụ giây phút yên tĩnh hiếm hoi này.

- Đẹp quá!

Thu Nguyệt Tâm nhìn phương đông nói nhỏ một tiếng, lúc này phương đông có một vầng mặt trời đỏ đang dần dần bay lên, nhật nguyệt luân phiên, một ngày mới lại bắt đầu. Đưa tay ra, Lâm Phong giống như có thể cảm nhận được sự ấm áp trong ánh mặt trời, có lúc hắn nghĩ, võ đạo thật sự thần kỳ như vậy sao, lại có thể mượn lực lượng thiên địa, nhật nguyệt cho mình sử dụng, thời điểm hắn tu luyện Đại Nhật Phần Thiên Kinh cũng có thể dẫn dắt Thái Dương Hỏa, khi đó tu vi của hắn so với hôm nay giống như giun con dế vậy.

- Mặt trời có đẹp nhưng vẫn không đẹp bằng mỹ nhân!

Lâm Phong cười nói khiến đôi mắt đẹp của Mộng Tình và Thu Nguyệt Tâm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng hai người ngẫu nhiên sinh ra một tia ý nghĩ, nếu mấy người bọn họ cứ sống bình an như vậy có phải chuyện tốt nhất thế gian hay không. Nghĩ như thế nên Thu Nguyệt Tâm nói nhỏ:

- Lâm Phong, nếu như ngày nào cũng có thể như này thì đó nhất định là cuộc sống rất tươi đẹp!

- Rất đẹp!

Lâm Phong nở nụ cười, nhưng hắn biết võ đạo tàn khốc như thế nào, không ngạo thị được vòm trời này, ai có thể để cho hắn ngồi yên hưởng thụ phồn hoa của nhân gian, hắn hiểu rõ thế giới này có quá nhiều nhân tố không xác định trước được, không có lý do gì nhưng lúc cường giả giận dữ thì họ liền cướp đi sinh mạng của vô số người, người không có thực lực tuyệt đối thì không thể hưởng thụ sự an bình mãi mãi được.

- Khi ta đạt đến đỉnh cao của Cửu Tiêu đại lục danh tiếng được lưu truyền mãi mãi, ta sẽ cùng các nàng ngắm nhìn phong cảnh thiên hạ, bồi tiếp các nàng ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, làm bạn với các nàng suốt đời!

Lâm Phong thấp giọng than thở, Mộng Tình cùng Thu Nguyệt Tâm nghe xong chỉ cười nhạt một tiếng sau đó lại hướng về phía Lâm Phong dựa dựa người vào ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play