Con ngươi Tề Hoàng lấp loé hàn mang, tu vi Mộc Phong sâu không lường được, hơn nữa lại rất thần bí, một tên võ tu không có phóng thích toàn bộ sức mạnh của mình ra, cho dù hắn cũng không thể nhìn thấu, vì lẽ đó hắn sẽ không để Tề Thiên ra mặt, mặc dù thực lực Tề Thiên cũng rất mạnh nhưng bởi vì hắn nhìn không thấu Mộc Phong nên hắn vẫn kiêng dè như trước, tuy đời sau của hắn rất đông nhưng người có cơ hội thành Hoàng lại không nhiều, Tề Thiên Hành là một người trong số đó, bây giờ nó đã là Vô Địch Tôn Chủ, chỉ thiếu chút nữa có thể thành Hoàng. Tề Thiên cũng là một người trong số đó, tuy nó còn nhỏ nhưng thiên phú lại không kém, thậm chí thiên phú của nó còn hơn xa một số huynh trưởng của mình, sau lưng Tề Thiên Hành còn có Tề Thiên Vận không thích nhiều lời nhưng tu vi Tôn Vũ tầng tám, sức chiến đấu rất khủng bố. Trận chiến này Tề Hoàng có chút do dự trong việc lựa chọn Tề Thiên Vận đi đối phó Tôn Chủ Thiên Đài hay để cho Tề Thiên ra tay? Nếu để cho Tề Thiên ra tay thì nên xuống tay với Mộc Phong hay ai? Bây giờ Thiên Đài chỉ còn dư lại hai vị Tôn Chủ, một Tôn Vũ tầng tám và Hầu Thanh Lâm Tôn Vũ tầng bảy, hai người này đều không phải người dễ dàng đối phó.
- Ta đi giết một người rồi trở về!
Tề Thiên nhàn nhạt nói một tiếng sau đó bước lên Thông Thiên Chiến Đài, ngón tay hắn lập tức chỉ về phía một vị Tôn Vũ trung cấp của Thiên Đài, hắn không chọn Lâm Phong. Ánh mắt Lâm Phong trở lên lạnh lùng, Tề Thiên là con trai Tề Hoàng đệ đệ Tề Thiên Hành, thực lực mạnh không thể nghi ngờ, hắn vốn là Tôn Vũ tầng sáu nhưng chiến lực có lẽ đạt đến Tôn Vũ tầng tám, người mà hắn chọn cũng không tính quá mạnh mẽ, sợ rằng người kia sẽ rất khó thoát tai ương, hắn giống như đang đợi Lâm Phong điểm tướng hắn vậy! Sự thực cũng gần giống như mọi người suy đoán, vị Tôn Vũ trung cấp kia của Thiên Đài bị Tề Thiên chém rớt, Thiên Đài còn sót lại mười chín người. Sau đó Tư Không gia cũng xuất ra một vị cường giả, người này cũng chém một vị cường giả của Thiên Đài nên Thiên Đài còn lại mười tám người. Nhưng Tề gia so với Thiên Đài cũng không khá hơn chút nào, đến phiên Vấn gia và Thiên Ma điện xuất chiến, họ cũng phân biệt lấy mạnh giết yếu, chém giết và trục xuất hai vị trung cấp Tôn Vũ của Tề gia, tiếp theo Bất Tử Thiên Cung lại diệt một người nữa của Tề gia, chỉ có Hoa Quả Sơn không nhằm vào Tề gia nữa, dù sao Hoa Quả Sơn cũng phải đối kháng với Yêu Hoàng Điện. Nhưng vòng chiến đấu đầu tiên còn chưa kết thúc. Tề gia đã có chín vị cấp trung Tôn Vũ bị đào thải, những người còn lại cũng không nhiều, chỉ có hai mươi người, cấp bậc Tôn Chủ có sáu người, trung cấp Tôn Vũ mười bốn người, so với Thiên Đài họ còn thảm hại hơn rất nhiều. Đến phiên Thiên Long Thần Bảo xuất chiến, Thiên Long Hoàng không có cho phép Thiên Long thái tử đi giết Mộc Phong nữa, mà để Thiên Long thái tử ra tay đối phó Thu Nguyệt Tâm, tuy Thu Nguyệt Tâm không địch lại nhưng ít ra nàng cũng toàn thân trở ra, hạ xuống bên dưới Thông Thiên Chiến Đài, Thiên Đài còn lại mười bảy người. Hỏa Diễm Sơn không xuất hiện thêm một tên Phó Hắc khác nữa nhưng Thiên Đài vẫn có một người bị đào thải, họ chỉ còn dư lại mười sáu người nhân số càng ngày càng ít, vòng chiến đấu thứ hai sắp kết thúc. Cục diện vòng chiến đấu này cũng với các vòng chiến đấu khác hầu như không có bất kỳ biến hóa nào, Tề gia, Vấn gia, Thiên Ma điện, Bất Tử Thiên Cung đều nhằm vào Tề gia; còn Tề gia, Tư Không gia, Thiên Long Thần Bảo lại đồng loạt nhằm vào Thiên Đài, Thiên Đài tự mình đưa đi một người nên vòng thứ ba vòng kết thúc, Tề gia còn lại mười bảy người, Thiên Đài còn lại mười hai người! Khi vòng chiến đấu thứ tư bắt đầu, Tề gia lại nhìn vào phương hướng Thiên Đài có điều lúc này ánh mắt của bọn hắn hơi cứng đờ, Thiên Đài còn lại mười hai người, ngoại trừ cường giả Tôn Vũ tầng tám và một vị Tôn Vũ tầng sáu cùng với Mộc Phong ra, chín người còn lại đều là đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng, tuy rằng trước đó bọn họ chiến đấu không nổi bật, nhưng họ đều khiến cho người ta có cảm giác nhìn không thấu thực lực. Thời điểm Thiên Đài tự đưa người mình đào thải, có rất nhiều người không đồng tình, nhưng giờ khắc này bọn họ nhìn thấy đội hình Thiên Đài thì đều cảm thấy được một luồng khí tức ngột ngạt nhàn nhạt, mười hai đạo ánh mắt đồng loạt bắn về phía người Tề gia, trong những đôi mắt kia lộ ra một luồng tâm ý điên cuồng, lúc này bất kể ai khiêu chiến Thiên Đài, bọn họ cũng đều có niềm tin chiến thắng.
- Tề Diêu, ngươi đi thử thực lực tên Tôn Vũ tầng sáu kia một chút xem sao!
Lúc này Tề Tiêu quay về phía sau mở miệng nói ra, Tề Diêu chính đệ đệ của hắn tu vi Tôn Vũ tầng sáu. Tề Diêu đưa mắt nhìn về phía Tề Thiên Hành, chỉ thấy Tề Thiên Hành khẽ gật đầu:
- Đi đi!
Tề Diêu nghe thấy vậy thì lập tức đi tới sàn chiến đấu khiêu chiến vị cường giả Tôn Vũ tầng sáu của Thiên Đài. Từng sợi tơ óng ánh màu vàng quấn quanh người Tề Diêu, bước chân của hắn đạp xuống mặt chiến đài hướng về phía đối phương đi đến, giờ khắc này vị cường giả Thiên Đài đột nhiên mở miệng ra giận dữ hét một tiếng:
- Hống. ..
- Hống, hống hống… Từng luồng ánh sáng màu vàng đột nhiên toả ra trong hư không, toàn bộ hư không dường như đều bị hào quang màu vàng óng thắp sáng lên, ánh sáng màu vàng này chính là phật quang, chỉ thấy phía sau cường giả Thiên Đài dường như xuất hiện một đạo phật tôn vô cùng đáng sợ, chân phật tôn đạp lên thân sư, tay trái nắm thanh liên, tay phải cầm kiếm, tiêu diệt các loại tội ác trên thế gian.
- Rầm rầm rầm!
Sắc mặt Tề Diêu trở lên trắng bệch, giống như tội lỗi trong lòng của hắn bị lôi ra chém giết gột rửa vậy, dường như hắn bị tiếng rống kia siêu độ cho tội nghiệt mình gây ra.
- Oanh!
Một thanh kiếm rửa tộ bổ vào trên đầu của hắn, trong nháy mắt thanh kiếm kia đem đầu hắn chém rớt.
- Tội lỗi!
Giờ khắc này trên người vị cường giả Thiên Đài kia tất cả đều là phật quang, hắn dường như trở thành một vị cổ Phật vậy, khí chất lúc này và lúc trước có biến hoá rất lớn, điều này khiến vô số người sinh ra vẻ rung động, người này là một vị cường giả đáng sợ, vậy mà hắn lại tu phật đạo giống như khổ hạnh tăng Thiên Si hòa thượng của Thiên Đài, chỉ có điều người này trước đây chưa bao giờ hiện ra hắn giống như núi trong sương vậy, thậm chí tất cả mọi người ở đây đều chưa từng nghe về hắn, không nghĩ tới hắn lại đáng sợ như thế.
- Đó là diệt tội chú của Phật môn, tiếng hống kia như muốn rửa sạch các loại tội ác!
Rất nhiều cường giả của Thiên Lôi Âm Tự có phật đạo cao thâm đều thay đổi sắc mặt, họ ngạc nhiên khi nhìn thấy cường giả tu phật đạo kia của Thiên Đài, nhân vật như vậy phải xuất thân từ Thiên Lôi Âm Tự của họ mới đúng, tại sao lại vào Thiên Đài.
- Tề Diêu!
Sắc mặt Tề Tiêu vô cùng khó coi, hắn nhìn chằm chằm vào thi thể đệ đệ trên chiến đài, trong lòng nổi lên cảm giác tự trách, chính hắn là người để Tề Diêu đi thử thực lực đối phương, không ngờ kết quả đi tìm cái chết. Giờ khắc này hắn hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía cường giả kia của Thiên Đài, nhưng hắn chỉ thấy vị cường giả kia đã trở về vị trí cũ đứng ở bên cạnh Vũ Hoàng. Ánh mắt Vũ Hoàng hướng về phía Tề gia thấp giọng nói rằng:
- Trước đây chưa từng cùng mọi người giới thiệu, đây là đệ tử thân truyền thứ mười hai của ta cùng Thạch Hoàng, pháp hiệu Bàn Nhược!
- Là đệ tử thân truyền, lại còn là người mười hai, ngoại trừ cường giả Tôn Vũ tầng tám và Mộc Phong ra thì mười người khác đều đệ tử thân truyền của Thạch Vũ hai Hoàng, chỉ có Mộc Trần đại sư huynh là không có bên trong.
Tất cả các thế lực cảm thấy chấn động trong lòng, Thiên Đài bị ba thế lực lớn liên thủ áp chế đào thải rất nhiều người, hơn nữa chính bọn hắn cũng tự đưa mấy người đào thải, nhưng bây giờ mười hai người còn lại của họ đều là tinh anh. Tề gia còn dư lại mười sáu người nhưng số lượng Tôn Vũ trung cấp chỉ có mười người mà thôi, cùng với Thiên Đài hoàn toàn ngang hàng! Đến phiên Tư Không gia ra tay, Tư Không gia cũng cảm thấy rất khó xử, mười hai người này họ không biết chọn ai để chiến cả. Cuối cùng Tư Không gia tộc cũng cử một vị cường giả Tôn Vũ tầng năm đỉnh phong ra, hắn bước lên sàn chiến đấu ánh mắt nhìn về phía Thiên Đài, Mộc Phong, Bàn Nhược, Thiên Si, Như Tà đều rất mạnh nên hắn không thể lựa chọn, Ngô Dùng, Mạc Kình Thiên cũng sâu không lường được, chỉ có bốn người hắn có thể lựa chọn.
- Ngươi, đi ra!
Ánh mắt cường giả Tư Không gia cuối cùng rơi vào vị trí một vị Tôn Vũ tầng bốn, người này khoác một cái trường bào rất bình thường trên người, nhìn hắn rất yên tĩnh không có lộ ra bất kỳ khí tức cường thịnh nào, xem người này cũng đơn giản thôi.
- Liệt thiên, giết!
Khi cường giả Thiên Đài vừa đặt chân lên sàn chiến đấu thì cường giả Tư Không gia đã giết về phía hắn rồi, liệt thiên quyền khủng bố được tung ra, hư không dường như sắp bị nổ tung phát sinh ra từng tiếng ầm ầm giận dữ, lúc này hư không giống như cự thú mở ra răng nanh khát máu vậy.
- Vù!
Thân thể vị cường giả Thiên Đài kia đột nhiên biến mất sau đó xuất hiện trên bầu trời, tốc độ của hắn nhanh như chớp giật.
- Tốc độ thật kinh khủng.
Mọi người cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó họ thấy thân thể cường giả Thiên Đài đảo ngược đầu hướng xuống dưới chân hướng lên trời, năm ngón tay đồng thời vạch ra, nhất thời hư không xuất hiện cảm giác sinh ly tử biệt, thiên địa bi khiếu, tiếng khóc đoạn trường.
- Khúc Chỉ Pháp!
Thần sắc mọi người cứng lại, cường giả Thiên Đài sử dụng một loại chỉ pháp, nhưng hắn lại hòa cảm xúc vào trong đó, nắm giữ các loại ý cảnh mạnh mẽ, trong đó giống như có tiếng khóc lóc thảm thiết khiến người ta bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ, bị khúc ma âm kia mê loạn tâm thần.
- Giết!
Cường giả Tư Không gia nổi giận gầm lên một tiếng, con ngươi của hắn dần dần trở nên yêu dị lên, tuy hắn không có thể chất Thiên Mâu giống như Tư Không Hiểu nhưng hắn vẫn muốn phá tan tất cả hư vọng. Thanh âm bi khiếu cuồn cuộn, cảm giác sinh ly tử biệt vẫn tràn ngập như trước, trên sàn chiến đấu dường như tấu lên một khúc ca ai oán, người bỏ mình, lệ đoạn trường. Chỉ pháp tinh diệu lại còn ẩn chứa lực sát thương khủng bố, rất nhanh toàn bộ hư không đã hóa thành lĩnh vực chứa đầy sự đau khổ, hư không vặn vẹo, âm luật giống như biến ảo trở thành thực chất ở trong không gian tạo lên gợn sóng, nó không ngừng thâm nhập vào trong thân thể cường giả Tư Không gia khiến đối phương không cách nào chống lại. Huyết thống, vũ hồn, đồng loạt được phóng thích, cường giả Tư Không gia muốn thoát ra ngoài thế nhưng hắn phát hiện, hắn giống như đã hãm sâu trong đó không cách nào tự kiềm chế.
- Huyễn lực!
Mọi người đang quan sát trận chiến đều thấy rõ lĩnh vực kia không chỉ có sức mạnh sóng âm mà nó còn có huyễn lực hòa vào bên trong sóng âm làm cho tâm thần người ta thất thủ, huyễn lực cùng với sóng âm tổ hợp lại với nhau uy lực cực kỳ cường đại.
- Lần này Tư Không gia lại săn giết thất bại rồi!
Mọi người thầm nói trong lòng, cường giả Tư Không gia một mực rơi vào thế chống đối sớm muộn gì cũng bị xoá bỏ đi. Một lát sau toàn bộ thanh âm bi khiếu thâm nhập vào trong thân thể đối phương, vị cường giả Tư Không gia ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng khiến thiên địa rung chuyển, trong con mắt hắn ẩn chứa tâm ý đau khổ bi thống vô tận, ầm ầm ầm tiếng nổ tung truyền ra, vụ nổ có sức mạnh đáng sợ đến cực điểm, cường giả Tư Không gia tộc vậy mà khiến cho thân thể mình nổ tung, tự sát! Thanh niên kia trở lại Thiên Đài, Vũ Hoàng lại một lần lãnh đạm nói:
- Đệ tử thân truyền, Ly Hận!
Lâm Phong khá kinh ngạc, đệ tử thân truyền của sư tôn quả nhiên mỗi người đều rất phi phàm, đây là con bài ẩn giấu của Thiên Đài, âm thuật công kích của Ly Hận và Cửu U ma khúc thuộc về cùng một loại, chỉ có điều Cửu U ma khúc là một khúc chí cường, nó không chỉ dùng từ thanh âm thi triển mà còn có thể dùng ánh mắt, ý chí trực tiếp xuyên qua thân thể của những người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT