- Hỗn trướng!

Tề Thiên Phong đứng dậy, sát ý tràn ngập xung quanh, giờ khắc này Lâm Phong âm tùy tiện làm càn khiến hắn rất tức giận, hắn một điểm mặt mũi cũng không giữ lại cho Tề gia, trước mặt mọi người đánh vào mặt bọn họ một cái. Quy tắc nào cũng sẽ có một lỗ thủng, Tề gia hắn lợi dụng lỗ thủng này thì sao? Thiên Long Thần Bảo cũng làm thế, các thế lực Vũ Hoàng khác cũng đang lợi dụng điểm này, Tề gia và Thiên Long Thần Bảo làm lộ liều như vậy vì bị tên khốn này bức bách, nếu bọn họ không làm như vậy, Lâm Phong sẽ tru diệt từng tên đài chủ của Tề gia và Thiên Long Thần Bảo, Tề gia và Thiên Long Thần Bảo không thể có nhiều người để vứt bỏ như thế được. Khiến cho bọn họ mất mặt như vậy cũng được rồi, hắn lại còn kiêu ngạo hét lớn cho mọi người nghe, chuyện này quả thực vô pháp vô thiên. Giết, giết, giết! Giờ khắc này trong con ngươi tộc nhân Tề gia đều ẩn hiện sát ý ngút trời.

- Vòng thứ hai, ta tất chém hắn!

Con ngươi Tề Thiên trang ngập sát ý mạnh mẽ, hắn không chém Lâm Phong tâm hắn sẽ bất ổn. Lúc này, ngay cả Tề Hoàng cũng mở mắt nhìn Lâm Phong, ánh mắt hắn dường như xuyên thấu hư không rơi vào trên người Lâm Phong, Lâm Phong cảm thấy có ai đó những mình nên hắn hơi dừng lại ngẩng đầu lên những huế không, lập tức hắn nhìn thấy một cặp mắt sắc bén dường như muốn xuyên thấu con người hắn dò xét tất cả bí mật của hắn.

- Tề Hoàng!

Mà khí trong con ngươi Lâm Phong trở lên nồng đậm đổi thường, tính cách bá đạo tuyệt luân của hắn không bao giờ đổi, cho dù Vũ Hoàng nhìn, hắn cũng vô pháp khiến hắn khuất phục, người Tề gia đều đáng chết nên hắn sẽ không có nửa điểm lưu tình, chỉ cần có cơ hội hắn sẽ giết tất. Tề gia đối phó Thiên Đài, trục xuất hắn, từng đi giết người nhà của hắn lại muốn tru diệt Mộng Tình, ân oán ngập trời này không thể hóa giải bằng lời, chỉ có một chữ Giết mới có thể giải quyết hết thảy!

- Ngươi nói cũng đúng, coi như ta cân nhắc không có chu đáo, bây giờ quy tắc sửa thoáng một chút, chỉ cần một hồi chiến bại sẽ bị đào thải không được tham gia cuộc đấu nữa, cứ như vậy thì sẽ không có chuyện như vừa nãy phát sinh, chư Hoàng nghĩ như thế nào?

Tề Hoàng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, tuy hắn tức giận nhưng âm thanh của hắn dường như vẫn bình tĩnh như trước.

- Lâm Phong dĩ nhiên khiến Tề Hoàng phải sửa chữa quy tắc!

Trong lòng mới người chấn động, lần này Lâm Phong có thể tự kiêu được rồi, khiến Vũ Hoàng không thể không sửa chữa quy tắc, cứ như vậy xác thực sẽ không xuất hiện tình huống đưa chiến tích nữa, những cường giả ẩn thân trong đám đông của các thế lực Vũ Hoàng cũng sẽ không thể cướp đoạt chiến tích nữa.

- Ta đồng ý!

- Ta cũng đồng ý sửa chữa quy tắc!

Hai vị Vũ Hoàng mở miệng trước tiên chính là Vực Hoàng Tư Không gia và Thiên Long Thần Bảo.

- Tán thành!

Vũ Hoàng Lục Dục Thiên Đường cao giọng nói ra, con mắt sắc bên của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, Lâm Phong cho họ áp lực mãnh liệt như thế nên bọn họ muốn nhìn một chút xem hắn là người như nào, không đưa chiến tích như vừa nãy không biết Lâm Phong có thể tru diệt được bao nhiêu người, coi như hắn giết người đều không có bất kỳ chiến tích nào trên người, nhiều nhất cũng chỉ được một trăm người mà thôi, nếu Lâm Phong lên sàn chiến đấu của bọn họ, họ sẽ để chủ đài tự động chịu thua! Nếu Tề Hoàng nói như vậy lại có vài vị Vũ Hoàng gật đầu đồng ý các Vũ Hoàng khác cũng không có ý kiến gì thì cho dù có Vũ Hoàng không đồng ý cũng không có cách nào nữa, lần sửa chữa quy tắc này coi như đã thông qua.

- Hiện tại, ngươi thoả mãn chưa?
? Ánh mắt Tề Hoàng chiếu lên người Lâm Phong giống như hai đạo ánh sáng xuyên thấu hư không vậy.

- Thoả mãn hay không cũng thế mà thôi, quy tắc vẫn do các ngươi đùa dỡn nha, ta chỉ bồi tiếp các ngươi cùng nhau chơi đùa!

Lâm Phong lạnh lùng nói ra, quy tắc sửa chữa hay không sửa chữa đối với hắn mà nói không có gì khác nhau cả, có chẳng hắn chỉ giết ít hơn mấy người mà thôi.

- Lẽ nào hắn không sợ đắc tội với Tề Hoàng sao?

Mọi người nhìn thấy bóng người đứng trong hư không cuồng ngạo nói ra không có chút gì sợ Vũ Hoàng thì thầm nghĩ trong lòng. Nếu như ngày khác hắn đặt chân lên Hoàng cảnh, hắn còn muốn tru diệt cả Vũ Hoàng chứ đừng nói đến đắc tội!

- Nguyên lai ngươi hiểu!

Khoé miệng Tề Hoàng lộ ra một ý cười nhàn nhạt, nụ cười kia có thêm mấy phần sắc bén, ý của hắn là nguyên lai Lâm Phong biết quy tắc này là do người bề trên đang đùa nhau, nếu hắn biết mà còn dám như vậy đúng là điếc không sợ súng.

- Ta đương nhiên hiểu!

Lâm Phong cười cợt nói ra sau đó lập tức bước chân đạp xuống, chỉ chốc lát sau bóng người của hắn đã ở trên sang đấu của Tề gia.

- Uy hiếp ta sao?

Lâm Phong cười gằn, uy hiếp hắn, hắn sẽ giết sạch, bây giờ chiến tích của hắn quay về con số không rồi, mặc dù hắn không thể đưa chiến tích nhưng hắn có thể giết người, hắn muốn nhìn một chút Tề gia có bao nhiêu người có thể lấy ra cho hắn giết. Quả nhiên khi người Tề gia nhìn thấy động tác này của Lâm Phong thì con ngươi đều giật giật nhảy lên. Con ngươi Tề Hoàng chậm rãi nhắm lại, nhưng lúc này lại có một đạo thanh âm lạnh giá truyền vào trong tai Tề Thiên Hành:

- Trước tiên tiêu hao hắn rồi lại tru diệt hắn, vận dụng sức mạnh đế quốc!

- Vâng!

Tề Thiên Hành gật đầu, hàn quang trong mắt hắn bạo xạ ra, phụ thân cũng nổi giận muốn tru diệt Lâm Phong rồi, hắn nhấc chân lên hướng phía sau đi ra. Lâm Phong trên sàn đấu Tề gia chờ đợi, chỉ chốc lát sau đã có một người từ trên trời giáng xuống, người này tu vi không yếu đã, Tôn Vũ tầng năm, hắn có một đôi mắt hoàn toàn trống rỗng, trên mặt hắn phảng phất như không có một chút sinh cơ nào, hắn và người chết hầu như không có gì khác nhau chỉ khác ở chỗ hắn có sát ý.

- Hả?

Lâm Phong nhìn thấy người này, lông mày hơi nhảy lên một chút vì tên này nhìn thật kỳ quái, nhưng bước chân của hắn cũng bước ra đi tới sàn đấu của Tề gia giống như sàn đấu này thuộc về riêng mình hắn. Chiến đấu bắt đầu, người kia liền trực tiếp đánh về phía Lâm Phong không sợ chết chút nào, nhưng dưới sức mạnh tuyệt đối thì dũng khí không có tác dụng gì cả, rất nhanh thân thể người nọ liền nổ tung hóa thành hư vô. Sau khi hắn chết người thứ hai cũng từ trên trời giáng xuống, lần lượt người thứ ba, người thứ tư... Rất nhanh trên người Lâm Phong đã có mười chiến tích tương đương với việc hắn đã tru diệt mười người. Thế nhưng lúc này Lâm Phong lại nhíu chặt lông mày vì hắn cảm thấy những người này không phải người Tề gia, bọn họ như không có huyết nhục, không có sự sống, họ giống như một đội quân cảm tử vậy, họ chỉ một mực muốn giết Lâm Phong cho dù chết thì trong mắt của bọn họ cũng sẽ không có nửa điểm sợ hãi.

- Tử sĩ!

Lâm Phong giết tên thứ mười một giết chết liền lui ra khỏi sàn chiến đấu của Tề gia, mục đích làm mất mặt đối phương đã đạt được, nên hắn không cần thiết phải tiếp tục chiến đấu với những tên tử sĩ kia. Người Tề gia nhìn thấy Lâm Phong rời đi, lộ ra một tia bất ngờ, bản thân họ còn hết sức vì là Lâm Phong mà chuẩn bị một món lễ vật lớn, đáng tiếc hắn lúc này hắn dĩ nhiên chủ động rời đi rồi. Sau khi Lâm Phong rời khỏi sàn chiến đấu của Tề gia liền thuận tiện tru diệt một vị cường giả vừa mới bước lên sàn chiến đấu của Thiên Long Thần Bảo rồi mới đứng trong hư không quan sát ba mươi sàn chiến đấu khác.

- Thiên Long Thần Bảo và Tề gia cũng đã có chuẩn bị, ta nên rèn luyện thực lực của chính mình một phen mới được, thuận tiện xem có cơ hội thích hợp lại giết mấy tên tinh anh của bọn họ!

Lâm Phong tự nói trong lòng sau đó tranh thủ trước khi vòng thứ nhất kết thúc làm cho thực lực của mình cường thịnh hơn mấy phần, vì vòng thứ hai mà chuẩn bị, vòng thứ nhất đã xuất hiện rất nhiều cường giả nên vòng thứ hai muốn lấy chiến tích bách thắng sẽ không đơn giản nữa. Nghĩ tới đây Lâm Phong liền bước tới sàn đấu thuộc về cấp độ Tôn Chủ, xung quanh ba sàn chiến đấu này hiển nhiên có rất nhiều người, nhân vật cấp bậc Tôn Chủ chỉ có thể ở trong ba toà chiến đài này chiến đấu mà thôi, người không phải Tôn Chủ muốn đến cũng được thế nhưng có ai đồng ý đi mạo hiểm cướp đoạt chiến tích trên người Tôn Chủ đây! Nơi này là địa phương cường giả va chạm, đây là cuộc đại chiến của Tôn chủ. Lâm Phong đứng cách sàn đấu khá xa, hắn không có tiến lại quá gần, không chỉ có hắn như thế mà những người khác cũng đều làm như vậy.

- Đại đa số Tôn Chủ ở đây đều là Tôn Vũ tầng bảy, Tôn Vũ tầng tám hơi ít một chút, Tôn Vũ tầng chín chỉ vẻn vẹn có mấy người, khí tức bọn hơn rất mạnh nên khả năng là người của Vũ Hoàng!

Lâm Phong thầm nghĩ, người của Vũ Hoàng tu luyện công pháp lợi hại và có rất nhiều thủ đoạn nên khí huyết họ mạnh hơn những người khác rất nhiều, trên chiến đài hắn cũng phát hiện ra không ít Tôn chủ không phải là người của Vũ Hoàng nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, họ chiến đấu với những người của thế lực Vũ Hoàng không rơi xuống hạ phong.

- Những người không thuộc về bất kỳ một thế lực Vũ Hoàng nào mà có thể từng bước một trưởng thành đến Tôn Chủ đều không đơn giản, họ không có tài nguyên bồi dưỡng nên độ khó so với người của thế lực Vũ Hoàng còn lớn hơn rất nhiều, nếu không có thiên phú mạnh mẽ, ý chí kiên định thì hầu như họ không thể tiến lên.

Thân hình Lâm Phong lấp loé bay đến chỗ ngọn núi gần ba sàn chiến đấu khoanh chân ngồi một góc, vũ hồn phóng thích ra khiến con ngươi trở lên đen kịt quan sát ba toà chiến đài. Thời gian trôi qua dưới chân hẻm núi vẫn náo nhiệt như trước, nhưng nhân số lúc này tựa hồ ít đi rất nhiều thì phải, năm ngày qua đã chết không biết bao nhiêu người, nhưng chiến đấu vẫn đang kéo dài, một trăm chiến thắng mới được thăng cấp nên mỗi một cái thế lực Vũ Hoàng đều dốc toàn lực, có cực kỳ nhiều cường giả tham gia chiến đấu vì ước hẹn của chúng Hoàng, mặc dù ba mươi sàn chiến đấu đồng thời mở ra nhưng chiến đấu vẫn không có nửa điểm tắt, chỉ có sang đấu của Thiên Đài tựa hồ như dần dần thưa thớt chút.

- Người Thiên Đài chiến không nhiều nhưng mỗi người đều là tinh anh cường giả, Vũ Hoàng không có cho Thu Nguyệt Tâm tham chiến, không biết nàng có phải người phía sau của Vực Hoàng hay không, không biết nàng có thể lấy được chiến tích bách thắng, thăng cấp vòng kế tiếp?

Ba ngày qua Thiên Đài tổng cộng có hơn ba mươi vị đài chủ, mỗi một người đều thành công cướp đoạt chiến tích bách thắng, tuy rằng có mấy người thực lực hơi yếu chiến đấu phi thường khốc liệt nhưng chung quy họ vẫn thắng, nhân số Thiên đài héo tàn tựa hồ như nằm ở thế yếu nhất nhưng lại sáng tạo ra chiến tích huy hoàng nhất. Lúc này người bên cạnh Vũ Hoàng Thiên Đài có thể tham chiến đã không nhiều. Người không nhiều nhưng mỗi một người đều là yêu nghiệt, phía trước có Mộc Trần, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si, sau lưng là Mạc Kình Thiên, Lâm Phong, Mộng Tình, chỉ tiếc là Lâm Phong đã Tề gia giết rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play