- Vừa nãy hắn đã xuất hiện trên chiến đài của Thiên Đài, quả nhiên người Tề gia!

Con ngươi Lâm Phong đen nhánh lướt qua một tia hàn mang, hắn vẫn lấy tư thái người đứng xem quan sát ba mươi toà sàn chiến đấu, bây giờ cuộc đấu đã diễn ra được một thời gian, xuất hiện rất nhiều thợ săn, thợ săn tới đưa chiến tích cho thanh niên Tề gia đã từng xuất hiện trên chiến đài Thiên Đài chiến đấu với Mạc Kình Thiên và muốn giết Mạc Kình Thiên.

- Đã như vậy, ta sẽ không khách khí nữa!

Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, hàn mang lấp loé, lập tức bước chân đạp xuống, thân thể xuất hiện trên sàn chiến đấu của Tề gia, tình cảnh này để mọi người ngẩn người, Lâm Phong, hắn lên sàn chiến của Tề gia, lẽ nào gia hoả này muốn làm đài chủ?

- Các hạ, ta đã hiểu, ngươi đây cố tình đến đây để lấy chiến tích a!

Con ngươi đen nhánh của Lâm Phong nhìn chằm chằm người thợ săn kia khiến hắn cứng đờ, lạnh lẽo nhìn qua Lâm Phong, dần có sát ý. Quy tắc trò chơi này trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng Lâm Phong lại quang minh chính đại nói ra, việc này quá không nể mặt Tề gia rồi.

- Thắng là thắng, bại là bại, tại sao lại có chuyện nhường, huống hồ, Tề Hoàng tiền bối vốn không quy định không phải người của thế lực Vũ Hoàng chiến bại thì không cho phép bước lên sàn chiến đấu lần thứ hai, mặc dù ta bách chiến bách bại thì có làm sao, chỉ cần không chết đến cuối cùng khi đạt được chiến tích bách thắng, như thế vẫn rất vinh quang!

Người kia lạnh lùng đáp lại Lâm Phong, ngôn từ sắc bén lợi hại.

- Được lắm bách chiến bách bại thì có làm sao, nếu còn có thể có quy tắc ẩn như vậy thì thật vô cùng thú vị, ngược lại ta cũng không ngại đưa chút chiến tích cho người khác!

Trong con ngươi đen nhánh của Lâm Phong mang theo ý cười nhợt nhạt, hắn đang chờ đối phương nói câu này, hiện tại tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tề gia chơi như vậy trước, sau đó hắn muốn như vậy chơi cũng có lý do.

- Đó là chuyện của ngươi, nhưng huynh đài tựa hồ làm sai vị trí rồi, lẽ nào ngươi cũng muốn làm đài chủ!

Người thợ săn kia cười lạnh một tiếng.

- Ta không có làm sai, bởi vì đón lấy Tề gia cho dù ai làm đài chủ, ta đều trực tiếp đến khiêu chiến, như vậy, sẽ không bị người khác cướp đoạt chiến tích nữa!

Trong con ngươi Lâm Phong lướt qua một tia hàn mang, trong giọng nói khá ngụ ý trào phúng khiến con mắt người thợ săn kia càng lạnh hơn.

- Khẩu khí thật lớn, cho dù ai làm đài chủ ngươi đều khiêu chiến, ngươi đang gây hấn với người Tề gia ta?
? Giọng nói người thợ săn kia lạnh lẽo vô cùng, phảng phất như đang nhắc nhở người Tề gia điều động một cường giả tới giết Lâm Phong!

- Thật càn rỡ, sao ta lại có cảm giác như gia hoả này có cừu oán với Tề gia vậy.

Mọi người nhìn Lâm Phong thầm nói, bọn họ đương nhiên không quên trước đây không lâu hắn đã giết một người Tề gia, cường giả kia còn chưa đặt chân xuống đất đã bị hắn cường thế loại bỏ, còn yêu cầu Tề gia đổi trọng tài khác. Hiện tại, hắn càng thêm ngông cuồng, cho dù ai làm đài chủ Tề gia, hắn đều trực tiếp khiêu chiến, lời này đủ hung hăng. Trên núi, trên Thiên nhật chiến xa sau lưng Xích Dương Kim Ô, Tề Thiên bước ra, trong mắt lướt qua sát ý, phun ra bốn chữ:

- Ta đi giết hắn!

- Cần gì ngươi đi, để Tề Hải đi là được!

Một cường giả lên tiếng, nếu như Lâm Phong ở đây ắt sẽ nhận ra người này, hắn là huynh trưởng Tề Thiên, Tề gia vô Địch Tôn Chủ, Tề Thiên Hành.

- Nếu như Tề Hải đi thì sẽ chịu chết mà thôi!

Tề Thiên bình tĩnh nói một câu khiến chân mày Tề Thiên Hành cau lại, nhìn Tề Thiên nói:

- Vì sao lại nói như vậy?

- Ta đã thấy người này trong thần điện, tầng bảy!

Tề Thiên nói một câu khiến ánh mắt Tề Thiên Hành run lên, thần điện, tầng bảy! Tề Thiên từ thần điện tầng bảy trở về, hắn biết bước vào thần điện tầng bảy có ý vị như thế nào, có sức chiến đấu của Tôn Chủ, Tề Hải đi xác thực sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Ngay cả Tề Hoàng nghe được lời của Tề Thiên , con ngươi đang nhắm cũng phải mở ra, phàm người bước vào thần điện tầng bảy đều là nhân vật thanh niên yêu nghiệt chân chính, ma tu mới chỉ Tôn Vũ tầng hai, nếu vào tầng bảy.

- Ta đi giết hắn!

Tề Thiên Húc từ phía sau đi tới, con mắt lạnh lùng.

- Nếu hắn bước đã tới thần điện tầng bảy, nếu như ngươi đi có khả năng sẽ chết!

Tề Thiên Hành mở miệng nói một câu khiến thần sắc Tề Thiên Húc cứng đờ, hắn tốt xấu gì cũng đã từng là một trong thập đại nhân vật yêu nghiệt, nhưng bây giờ lại bị chính trưởng bối của mình sỉ nhục, trong lòng cảm giác khuất nhục, ai bảo hắn không thể bước vào thần điện tầng bảy đây. Trong đại lục rất nhiều thiên tài có đại tài nên trưởng thành muộn, cũng có rất nhiều người vốn là thiên tài nhưng dần dần cô đơn, thật bất hạnh, Tề Thiên Húc dường như là loại người thứ hai, hay bởi vì trước đó mượn sức mạnh gia tộc quá nhiều dẫn đến không đuổi kịp, hay do tâm ý tự mãn và võ đạo kiêu đọa gây nên, nói chung thiên phú Tề Thiên Húc tuy bình thường so với những thiên tài nhưng trong đám yêu nghiệt lại trở thành vô cùng bình thường, ngày xưa Hầu Thanh Lâm và hắn đều là thập đại yêu nghiệt có thể chém người Tôn Vũ tầng tám, lời này như đâm vào lòng Tề Thiên Húc vậy.

- Phụ thân có muốn điều tra một phen xem người này là ai không?

Tề Thiên Hành bên cạnh Tề Hoàng thấp giọng nói, nếu như bị người của những thế lực khác nghe được xưng hô của hắn với Tề Hoàng chắc chắn sẽ giật mình, trong Bát Hoang chỉ có người đời trước mới biết, Tề Thiên Hành là thân nhi tử của Tề Hoàng hiện tại, mà đám người Tề Thiên Húc còn sau Tề Thiên Hành vài bối, bối phận cách biệt rất lớn. Tề Hoàng đương nhiên không thể sinh một con trai, hắn có rất nhiều dòng dõi, hơn nữa mỗi một vóc dáng tự lúc sinh ra sẽ cách biệt rất lớn, tỷ như Tề Thiên Húc, hắn là trưởng tử hậu nhân của Tề Hoàng mà Tề Thiên Hành lại là dòng dõi sau của Tề Hoàng, còn Tề Thiên là ấu tử của Tề Hoàng, Tề Thiên Hành và Tề Thiên đều thuộc dòng chính Vũ Hoàng.

- Sau này hãy nói, trước hết để cho một người tầng sáu thăm dò hắn một phen, giết một người, hắn tự sẽ rời khỏi chiến thiên!

Tề Hoàng bình tĩnh nói.

- Được!

Tề Thiên Hành khẽ gật đầu, lập tức bước chân hướng về phía sau mặt trời Hỏa Diễm chiến xa, chỉ chốc lát sau, một cường giả Tôn Vũ tầng sáu đi xuống, xuất hiện trên sàn chiến đấu lạnh lùng nhìn Lâm Phong. Lâm Phong khẽ ngẩng đầu, nhìn hư không một chút, nhìn thấy Tề Thiên đứng đó, trong mắt lộ ra ý cười, tìm một người tới chịu chết có hữu dụng không! Ầm! Lâm Phong dậm chân xuống sàn chiến đấu, thân thể bay lên trời cao, trong con ngươi hiện lên sát ý khủng bố, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Chết!

Lực lượng tử vong nguyền rủa trong khoảnh khắc tỏa ra, con ngươi người kia run lên, trên mặt lộ ra một vệt khí xám, dường như chịu sức mạnh của nguyền rủa.

- Giết!

Sát Lục Ma Quyền xông lên mây xanh, người kia xoay chuyển thân thể, đầu hướng xuống, đánh ra một Liệt Không Bá quyền. Oanh ca! Không gian bị phá nát, Sát Lục Ma Quyền trùng thiên, muốn phá nát Liệt Không Bá quyền.

- Giết, giết, giết.
.. Lâm Phong liên tục gào thét, lực lượng ma chú tập kích rung động trong đầu đối phương, từng quyền Sát Lục Ma Quyền nối liền trời đất, nhảy vào hư không, tràn ngập khí tức bất hủ, càng ngày càng mạnh. Sắc mặt cường giả Tề gia đột nhiên đại biến, có chút tái nhợt, bước chân trên hư không có chút muốn tránh né, vậy mà lúc này, Sát Lục Ma Quyền đã giáng xuống, một tiếng vang lớn, đầu của hắn nổ tung, chết! Tiếp theo, Sát Lục Ma Quyền bất hủ xuyên thấu thân thể hắn để thân thể hắn nổ tung, ma khí lan tỏa vào mây xanh, tràn ngập không tiêu tan, bá đạo, ngông cuồng, vẫn hướng về trước. Nhìn Lâm Phong đứng ngạo nghễ trong hư không, trên người tràn ngập tâm ý bá kiêu, nội tâm mọi người cảm thấy hơi kinh hãi, ma tu này thật đáng sợ, giết người Tề gia lại như tàn sát chó lợn, không chút kiêng kỵ, gan to bằng trời, đây chính là ma tu, ma, nên vì sở dục là chính. Thợ săn Tề gia còn chưa rời khỏi, nhìn Lâm Phong cường thế giết chết một vị cường giả Tề gia, sắc mặt hắn nhất thời có vẻ khá khó coi, con mắt ngày càng lạnh lẽo lên, mơ hồ có sát ý tràn ra. Chờ đợi chốc lát, chiến tích trên người Lâm Phong tăng lên thêm một, nhưng mọi người phát hiện, Lâm Phong vẫn đứng trên sàn chiến đấu như trước, đứng ngạo nghễ trong hư không, không hề có ý định rời đi.

- Ngươi muốn làm đài chủ?

Trọng tài quay bình tĩnh nhìn Lâm Phong hỏi, tuy trong lòng hắn lạnh lẽo nhưng vẫn cố để cho mình bình tĩnh, Tề Hoàng đã lên tiếng, hắn nếu như còn thiên vị, toàn bộ ba mươi trọng tài Tề gia sẽ bị giết, Tề Hoàng nói lời này trước mặt chúng Hoàng nên không thể giả bộ, nói được làm được.

- Hắn vẫn còn chưa cút đi!

Trên đỉnh nủi, mọi người thấy Lâm Phong vẫn đứng đó như trước, sắc mặt vô cùng khó coi. Ta đi giết hắn! Con mắt Tề Thiên lạnh lẽo, gia hoả này nếu như bước lên thần điện tầng bảy, như thế phải chém chết hắn.

- Chờ đã!

Tề Thiên Hành khoát tay một cái:

- Trước tiên hãy nghe hắn trả lời thế nào đã!

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn trọng tài một chút, cười gằn lắc đầu, nói:

- Ta không muốn làm đài chủ, nhưng đài chủ kế tiếp nào Tề gia ta vẫn sẽ giống như vừa nãy, trực tiếp khiêu chiến, miễn cho lại có người cướp vị trí của ta!

Lâm Phong nói, đôi mắt sắc lạnh quét qua người thợ săn kia một chút.

- Hung hăng, gia hoả này quá kiêu ngạo, hoàn toàn không đặt Tề gia vào trong mắt!

Mọi người chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, sau khi giết một người Lâm Phong lại giống như vừa nãy, cho dù ai làm đài chủ, hắn đều chiến, đây chẳng phải mang ý Tề gia lên vị nào, ta đều tiếp vị đó, trực tiếp chiến, thô bạo cỡ nào cơ chứ!

- Để ta.

Người thợ săn kia bước ra một bước, muốn lên sàn chiến đấu nhưng khi hắn nhìn thấy thần sắc trêu tức của Lâm Phong, bước chân không khỏi hơi ngưng lại.

- Ta nói cho dù là vị nào của Tề gia, ta đều trực tiếp khiêu chiến, ngươi tức giận liền nói thẳng để ta lên, ta có thể lý giải rằng ngươi là người của Tề gia hay không?

Con ngươi Lâm Phong vô cùng lạnh nhìn thẳng vào hắn khiến trong lòng người kia run lên, sắc mặt khó coi, vừa nãy hắn nghe thấy Lâm Phong nói cho dù là vị nào của Tề gia hắn đều trực tiếp chiến, bởi vì phẫn nộ nên hắn dường như để lộ một chuyện ra ngoài, bởi vì hắn vốn là một thành viên của Tề gia.

- Ha ha, chủ nhà Tề gia à, thủ đoạn cao cường a!

Trong đám người, một giọng nói vang lên truyền khắp không gian lộ ra ý trào phúng mãnh liệt.

- Chủ nhà định ra quy tắc, thế lực Vũ Hoàng chỉ có thể là đài chủ, nhưng cũng âm thầm để người của gia tộc trà trộn vào đám người, buồn cười a buồn cười!

Tiếng giễu cợt vẫn như trước vang vọng không gian, không phân biệt được ai đang nói chuyện nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng, hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh đến bên này khiến cho người của Tề gia trên đỉnh núi cảm giác trên mặt đau rát. Tất cả thế lực đều đang đùa lỗ hổng của quy tắc, trong lòng hiểu rõ, Tề gia thân là chủ nhà lại bị người khác bắt được hiện hành, đây lại là một chuyện khác, mất mặt đến cực điểm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play