- Ma khí ngập trời, kiếm phệ hư không, Tư Không Hiểu lại thất bại!

Thần sắc đoàn người cứng ngắc, Lâm Phong của Thiên Đài, thật sự rất đáng sợ, bàn tay tùy ý xẹt qua, kiếm quang khủng bố chém nứt hư không, đồng thời, Lâm Phong còn nắm trong tay sức mạnh ma đạo đáng sợ, nắm giữ ma chi lĩnh vực. Tuy nhiên thực lực của Tư Không Hiểu đã rất mạnh, thiên mâu lĩnh vực, hàm nghĩa phân liệt, hàm nghĩa tốc độ, đều vận dụng đến vô cùng đáng sợ, hơn nữa, vũ hồn thiên mâu Tư Không Hiểu vẫn không chưa sử dụng, bằng không sẽ càng cường thịnh hơn, vừa nãy, nếu như Lâm Phong không có ma chi lĩnh vực mạnh mẽ cùng với ma khí ngập trời, e rằng khó mà nghịch chuyển bại thế. Hôm nay, đã là lần thứ hai Tư Không Hiểu thử nghiệm cảm giác bại trận, lần thứ nhất va chạm đầu tiên cùng với nguyền rủa giả, bị nổ đến lùi phải về sau, lần này, lại bị Lâm Phong nổ đến nắm đấm thấm máu, tựa hồ đã rạn nứt, Tư Không Hiểu đang sử dụng sức mạnh huyết mạch cường thịnh để khôi phục. Tuy nhiên hai lần không giống nhau chính là, Tư Không Hiểu có kiêng dè đối với nguyền rủa giả, đối với Lâm Phong thì lại không để ý tới, nhưng từ trong con ngươi của Tư Không Hiểu thật không có nhìn ra xu hướng suy tàn, chỉ thấy trong đôi đồng tử yêu nghiệt của hắn lộ ra ý cười , nhìn Lâm Phong nói:

- Thực lực Lâm huynh quả nhiên phi phàm, Long Đằng và Tề Thiên Thánh bại không oan, hôm nay chấm dứt ở đây, cáo từ!

Dứt tiếng, Tư Không Hiểu xoay người rời đi, không có nửa điểm lưu luyến, cũng nhìn không ra trên người hắn có một chút chán chường nào.

- Chúng Hoàng ước hẹn, Lâm huynh, chúng ta còn có thể tái chiến!

Một đạo thanh âm cuồn cuộn truyền đến, trong con ngươi Tư Không Hiểu đang quay lưng với Lâm Phong lướt qua một tia sắc bén, hơi vểnh mặt lên, nhìn về phía chân trời, nơi đó tựa như có một vệt mây đen như ẩn như hiện, từ bên trong thiên mâu yêu dị của Tư Không Hiểu, một đạo ánh sáng loá mắt phóng về phía chân trời, muốn phá tan đám mây đen kia. Lâm Phong nhìn bóng lưng của Tư Không Hiểu, trong con ngươi cũng không có quá nhiều thần sắc đắc ý, ánh mắt giống như Tư Không Hiểu, vô cùng sắc bén, so với thời điểm chiến đấu với Tề Thiên Thánh, tu vi của hắn tăng lên tới Thiên Vũ tầng chín, nhưng sự mạnh mẽ của Tư Không Hiểu vẫn uy hiếp đến hắn, hàm nghĩa phân liệt kinh khủng kia cùng với hàm nghĩa tốc độ đều rất khủng bố, hơn nữa, đây vẫn là năng lực mà Tư Không Hiểu cho hắn nhìn thấy, hắn mơ hồ cảm giác, Tư Không Hiểu còn có lá bài tẩy, dù sao, lần này chỉ là luận bàn mà thôi, cũng không phải là đại chiến sinh tử.

- Chúng Hoàng ước hẹn sao? Lâm Phong tự lẩm bẩm trong lòng, hiện tại hắn còn có chút không rõ ràng, Chúng Hoàng ước hẹn, một cái ước định thế nào ở Bát Hoang Vũ Hoàng, vì sao có thể dẫn ra Bát Hoang Chúng Hoàng.

Mộc Phàm Trần sâu sắc nhìn Lâm Phong một chút, sau đó thân hình lóe lên, lặng yên thối lui, ngày xưa thời điểm lần đầu gặp gỡ Lâm Phong ở Mệnh Vận thàn, người này cũng không có khiến hắn quá mức lưu ý, hắn chân chính chú ý tới Lâm Phong là vào lúc người tiên tri mở miệng nói muốn thu Lâm Phong làm đệ tử, sau khi đi ra từ Mệnh Vận thành, Lâm Phong mở ra con đường yêu nghiệt của hắn, đây là một người điên, vẫn nên cách xa hắn một chút tốt hơn, Thiên kiếm của người điên này dám chém Tề Thiên Thánh cũng dám chém những người khác.

- Lâm công tử trưởng thành, Y Nhân thán phục sát đất.

Y Nhân Lệ nhìn về Lâm Phong mị hoặc nở nụ cười, lay động lòng người, bồng bềnh như tiên tử, lại đầy rẫy mị thái, làm sao không khiến người ta vì đó điên cuồng.

- Y tiên tử quá khen.

Lâm Phong cười đáp lại. Y Nhân Lệ khẽ lắc đầu:

- Nhớ tới ngày xưa Y Nhân sử dụng khúc âm thăm dò Lâm công tử, cũng bêu xấu Y Nhân, bây giờ Lâm công tử, bên trong thập đại yêu nghiệt, cũng ít ai có thể đấu lại rồi!

Y Nhân Lệ không hề che giấu hờ hững nói ra chuyện ngày xưa lấy ma khúc ra thăm dò Lâm Phong, dường như một chút cũng không hề để ý, khiến Lâm Phong cảm thấy nữ nhân này thông tuệ, nếu như rất nhiều người khác chắc chắn sẽ không nhắc tới, nhưng mà nàng lại rất tự nhiên nói ra, trên miệng còn mang theo nụ cười, tựa như muốn gạt bỏ hết những chuyện không vui ngày xưa của hai người.

- Y tiên tử khuynh thành tuyệt diễm, cất nhắc Lâm Phong như vậy, bản thân ta cũng cảm thấy lâng lâng.

Lâm Phong cười nói. Y Nhân Lệ cười nhìn Lâm Phong, sau đó bên trong đôi mắt mang theo thần sắc e lệ, ôn nhu nói:

- Nếu như Lâm công tử thật cho rằng Y Nhân khuynh thành tuyệt diễm, không ngại suy tính Y Nhân một chút chứ!

Nhìn tiên tử ngượng ngùng, trên mặt lộ ra đỏ ửng như có như không, được nghe lại âm thanh kia, Lâm Phong càng cảm giác có một loại say lòng, khó có thể tự kiềm chế.

- Lục Dục thiên công!

Lâm Phong hơi cắn răng, trong con ngươi mơ hồ có một tia ma quang lấp loé, lúc này mới khiến cho lòng mình trở lại bình thường, nhìn Y Nhân Lệ xấu hổ đưa tình, thán phục cô gái này mị hoặc thuật cường hãn, một cái nhíu mày một nụ cười, phối hợp với ôn nhu của nàng, có thể thật sự khiến người ta luân hãm vào, nếu như là người bình thường, sợ là thật sự không thể chống đối.

- Y tiên tử không nên lại sử dụng mị hoặc thuật với Lâm Phong!

Khóe miệng Lâm Phong mang theo một nụ cười khổ, Y Nhân Lệ trời sinh vưu vật, sử dụng mị hoặc thuật, quả thực là vô khổng bất nhập*. chỗ nào cũng lợi dụng được

- Lâm công tử sao lại biết Y Nhân không phải nói thật chứ!

Y Nhân Lệ mỉm cười nói, nhìn thấy Lâm Phong thần sắc co giật, cười duyên một tiếng:

- Được rồi, Y Nhân lưu lại sợ làm cho Lâm công tử phiền chán, cáo từ!

Dứt lời, Y Nhân Lệ quần dài tung bay, lấp loé rời khỏi chỗ này, chúng nữ tử của lục dục Tiên cung cũng đều đi theo Y Nhân Lệ rời đi, áo trắng tung bay, đẹp không sao tả xiết, những mỹ nữ này tất cả mặc quần dài cùng màu trên người, yêu kiều thướt tha, màng cho người ta xung kích thị giác mãnh liệt.

- Một vưu vật, không biết vì sao lại lựa chọn sa đọa vào bên trong lục dục.

Lâm Phong tự lẩm bẩm, nếu sa đọa trên người phàm phu tục tử thì quá đáng tiếc, không phải nhân vật yêu nghiệt không xứng với người phụ nữ kia. Lâm Phong thân hình lấp loé, đi tới trước mặt Thanh Mộng Tâm cách đó không xa, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa.

- Đã lâu không gặp!

Mỉm cười bắt chuyện một tiếng, trong con ngươi Thanh Mộng Tâm lộ ra một tia khổ sở, gặp lại Lâm Phong, giống như một người trên trời, một người dưới đất, chênh lệch quá to lớn, đã từng, bọn họ cũng từng sóng vai chiến đấu, trên vũ đài của thi đấu Tuyết Vực tranh đấu, mà bây giờ, nàng không có cách nào chịu đựng được một đạo ánh mắt của Lâm Phong.

- Đã lâu không gặp!

Thanh Mộng Tâm khẽ động môi, cuối cùng mở miệng cười, tuy Lâm Phong vẫn giống như trước đây cho nàng ôn hòa và cảm giác dễ dàng thân cận, nhưng nàng không thể quên được bóng người bá đạo vừa nãy của Lâm Phong đứng trên hư không đối mặt với Tư Không Hiểu, chỉ cho Tư Không Hiểu mười giây, không để ý tới bất kỳ lời nói nào của đối phương, cuối cùng Tư Không Hiểu thỏa hiệp, Lâm Phong vào lúc đó, quá cường thế.

- Lam Kiều nàng có khỏe không? Lâm Phong cười hỏi một tiếng.

Thanh Mộng Tâm lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, nhìn Lâm Phong sau đó cười đáp:

- Nếu như nàng biết Lâm Phong dễ dàng có thể giết chết Tôn giả còn có thể nhớ kỹ nàng, nhất định sẽ cao hứng vô cùng!

- Ngày xưa mọi người quen biết thân thiết, bây giờ tuy đã lâu cảnh còn người mất, thương hải tang điền*, không cần nói tới tu vi thế nào, bạn cũ, dù sao vẫn thân cận, không phải sao? Lâm Phong hơi ngửa đầu nhìn về phương xa, nói nhỏ một tiếng.

Trải qua nhiều cuộc bể dâu, thế sự xoay vần.

- Có lẽ ngươi có thể duy trì loại tâm thái siêu nhiên kia, nhưng ta lại không làm được khi đối mặt với một cường giả như vậy, còn có thể xem ngươi giống như lúc trước, có lẽ là do ta quá hẹp hòi đi!

Thanh Mộng Tâm cười khổ:

- Quân Mạc Tích và Đường U U, cũng rất khỏe!

- Quân Mạc Tích thì còn tốt, bây giờ đã là thiếu cung chủ của Bất Tử Thiên Cung.
.. U U, ta cũng muốn biết, nàng bây giờ còn khỏe không? Lâm Phong thở dài một tiếng, xem ra Thanh Mộng Tâm cũng không biết tin tức của U U.

- Thiếu cung chủ của Bất Tử Thiên Cung!

Thanh Mộng Tâm thần sắc cứng đờ, trong lòng lại càng không rõ là tư vị gì, chỉ nghe bốn chữ Bất Tử Thiên Cung này, liền có thể tưởng tượng đến đây tuyệt đối là một cỗ thế lực siêu cấp khủng bố, Quân Mạc Tích, trở thành thiếu cung chủ, mà nàng, nhưng vẫn còn ở nơi này ngưỡng mộ những Tôn giả phổ thông.

- Đường U U nàng làm sao? - Đi nhầm vào một địa phương rất nguy hiểm, bây giờ không biết tung tích, ta vốn còn muốn hỏi ngươi, ở Long Sơn đế quốc có tin tức về nàng hay không.

Thanh Mộng Tâm nghe thấy câu nói của Lâm Phong thì đôi mắt đẹp khẽ lấp loé, sau đó nhìn Lâm Phong nói:

- Ta trước đây không lâu có nghe nói qua Đường gia tựa hồ có động tĩnh, không biết có thể có quan hệ với Đường U U hay không? - Thật sự? Con ngươi Lâm Phong đột nhiên ngưng lại, phóng ra một tia sắc bén , khiến Thanh Mộng Tâm cảm giác con ngươi thống khổ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong.

Lâm Phong thần sắc cứng đờ, biết mình tựa hồ có hơi quá mức kích động.

- Đường gia, có động tĩnh gì? - Cụ thể không rõ ràng, mà sự tình này trước đây không lâu, sau đó, ta nghe nói Tuyết Nguyệt quốc bên này có thật nhiều cường giả giáng lâm, bởi vậy liền tới xem một chút, không nghĩ tới liền gặp phải một màn kinh thiên!

Thanh Mộng Tâm nghĩ tới đây liền cảm giác một trận kinh tâm động phách, Vũ Hoàng, đại đế, những thứ này đều là tồn tại mà nàng không dám tưởng tượng.

- Sau khi chuyện Tuyết Nguyệt xong, ta nên đi Long Sơn đế quốc một chuyến rồi!

Lâm Phong tự nói trong lòng, ánh mắt lấp loé, trong lòng hơi có chút rung động, hi vọng thật sự có quan hệ với U U, tốt xấu cho hắn biết U U còn sống khỏe mạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play