Trong hư không, Thiên kiếm không ngừng khiếu động, khiến cho cả tầng mây vỡ tan. Kiếm quang xông thẳng lên trời cao, dường như muốn chọc thủng vùng thế giới này. Thời khắc này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn thanh kiếm trong hư không. Trái tim bọn họ đang liên tục run rẩy, mà linh hồn của họ cũng đang run rẩy theo. Khi đám người Vấn lão thái gia quay lại, họ chăm chú nắm chặc kiếm trong tay của mình. Kiếm họ đang không ngừng rung động, dường như muốn thần phục với thanh kiếm đang tung bay trong hư không.

- Kiếm Hoàng!

Vào lúc này, thần sắc Vấn lão thái gia cũng trở nên cứng ngắc, khóe miệng hơi co giật. Ông ấy dường như đang nhìn thấy một vị Kiếm Hoàng bễ nghễ thiên địa. Tại sao Lâm Phong lại có thể có một thanh kiếm đáng sợ như thế! Những Tôn chủ kia cũng đang ngửa đầu nhìn thanh kiếm kia, trong lòng họ cũng cực kỳ chấn động. Mà nét tươi cười trên khuôn mặt tên Tôn giả trung kỳ của Tề gia cũng đã biến mất, khuôn mặt hắn bây giờ trở nên rất khó coi mà không chỉ có hắn, sắc mặt của mấy tên cường giả còn lại cũng đã chuyển thành trắng bệch, khó coi đến cực hạn.

- Làm sao có khả năng? Thân sắc của Tề Thiên Thánh đang chữa thương cũng trở nên cứng ngắc.

Đôi mắt hắn nhìn chòng chọc vào thang kiếm trong hư không, hắn chưa từng thấy khí tức nào đáng sợ như thế, chỉ khi hắn nhìn thấy Vũ Hoàng của Tề gia, hắn mới có cảm giác như vậy. Giờ khắc này, chỉ có Thu Nguyệt Tâm còn khá bình tĩnh, mà trên mặt của nàng cũng một nụ cười xán lạn và mỹ lệ.

- Trở về.

Khi mọi người đang thất thần, Lâm Phong liền hô lên một tiếng. Sau đó thanh kiếm kia liền hóa thành một đạo ánh sáng sáng chói, từ trên trời giáng xuống, bay vào trong tay Lâm Phong.

- Hắn có thể khống chế nó sao? Khi mọi người nhìn thấy Lâm Phong cầm Thiên Kiếm, trái tim cũng họ co giật một cái.

Tất cả bọn họ đều không ngờ, Lâm Phong có thể điều khiến thanh kiếm kia!

- Chẳng lẻ nó là vật bảo mệnh mà Vũ Hoàng của Thiên Đài đã tặng cho Lâm Phong? - Kiếm Các, thiếu chủ!

Khi mọi người đang nghị luận thì đột nhiên có một người ngạc nhiên hô một tiếng. Sau đó bọn họ liền nhớ tới một cái thân phận khác của Lâm Phong. Vì sao Lâm Phong lại đột nhiên gian trở thành Kiếm Các thiếu chủ vẫn là một điều bí ẩn. Lẽ nào bởi vì thanh kiếm này? Nếu đúng như vậy, thanh kiếm kia rất có thể là bảo kiếm của Thiên kiếm Hoàng! Khi nghĩ tới đây, rất nhiều người đều cảm thấy run rẩy. Năm ngàn năm trước, đã từng có một vị Vũ Hoàng ngạo nghễ Bát Hoang, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Người đó là Thiên kiếm Hoàng! Vào lúc này, ánh mắt rất nhiều người đều nhìn về phía ba vị Tôn Vũ trung kỳ đang vây công Lâm Phong. Trong đôi mắt họ không khỏi lộ ra thần sắc thú vị. Chuyện Lâm Phong có nắm giữ bảo kiếm của Thiên kiếm Hoàng hay không? Không hề liên can tới bọn họ, những người nên lo lắng chính là những người muốn giết Lâm Phong. Giờ khắc này, khóe miệng Lâm Phong đang nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng của hắn cũng nhìn chằm chằm mấy vị cường giả của Tề gia, sau đó liền lạnh lùng nói.

- Tôn Vũ trung kỳ rất uy phong nha.

Khi những vị cường giả kia nghe thấy lời Lâm Phong, thần sắc họ cứng đờ, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm hắn.

- Cả đám các ngươi đều là những cường giả Tôn Vũ trung kỳ, mà chỉ vì Tề Thiên Thánh thất bại mà đòi giết một tên Thiên Vũ như ta.

Quả nhiên vô cùng uy phong. Vào lúc này, Lâm Phong đang chậm rãi bước chân về phía trước. Mỗi một bước chân của hắn đều khiến trái tim những người kia co giật.

- Những người đắc tội Tề gia đều không có kết quả tốt đâu.

Vũ Hoàng gia tộc, không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng đâu! Khi thấy Lâm Phong càng lúc càng tới gần, một vị cường giả của Tề gia liền uy hiếp.

- Xì… Lâm Phong đột nhiên vung tay lên, một đạo kiếm quang liền chém đứt cánh tay vị cường giả kia.

Khi cánh tay bị chém đứt, vị cường giả Tôn Vũ trung kỳ trở nên cứng đờ. Một kiếm kia thật sự quá nhanh, khi hắn chuẩn bị phản ứng, cánh tay đã không còn.

- Đắc tội Tề gia sao? Không phải vừa rồi ta đã đắc tội rồi sao.

Khi nãy ngươi không phải ỷ vào thân phận Tề gia, mà muốn chém ta sao. Bây giờ lại còn nói đắc tội Tề gia, ngươi không cảm thấy buồn cười à? Lâm Phong lạnh lẽo nói. Khi nghe Lâm Phong nói như thế, khóe miệng mọi người cũng co giật một cái. Bây giờ Lâm Phong đã nắm Thiên kiếm trong tay, chỉ cần một đòn tùy ý của hắn đều có thể miểu sát tất cả những người ở đây. Mà cái tên Tôn Vũ kia lại còn mạnh miệng đe dọa hắn, thật không biết chữ chết viết như thế nào.

- Ngươi không nên vi đắc ý nhất thời, mà chọc giận Tề gia.

Khi đó, dù ngươi nắm giữ bảo kiếm của Thiên kiếm Hoàng cũng phải chết. Cái tên kia vẫn không biết rút kinh nghiệm, lại tiếp tục đe dọa Lâm Phong

- Xì… Đáp lại hắn, một đạo kiếm quang khác, một cánh tay khác cũng bị chém xuống.

Lâm Phong rất rõ ràng hắn đang làm gì, tâm chí hắn làm sao lại vì một câu nói của đối phương mà dao động. Lúc này, Lâm Phong dường như một ác ma đang muốn thu hái tính mạng những cường giả kia.

- Giết!

Khi thấy không thể đã động được Lâm Phong, tên kia nổi giận gầm lên một tiếng. Thân thể dường như biến mất, nhưng ngay lúc đó, Lâm Phong lại chém ra một kiếm, Tôn Vũ đó liền nổ tung, hóa thành vô số hạt bụi.

- Đường đường là Tôn Vũ trung kỳ của Tề gia lại bị giết như thế!

Khi Lâm Phong cầm Thiên kiếm trong tay, cả người hắn đều là ngạo khí ngút trời. Khí cho người ta có cảm giác hắn như một thanh kiếm có thể chém tan tất cả. Khi ánh mắt Lâm Phong chậm rãi nhìn về phía tên cường giả của Thiên Long Thần Bảo, sắc mặt của tên đó cứng đờ, khó coi đến cực điểm.

- Ta đường đường chính chính đánh bại Long Đằng, mà Thiên Long Thần Bảo các ngươi lại còn dám tới giết ta, vậy ngươi hãy đi chết đi!

Lâm Phong liền lạnh lùng hô to, sau đó hắn vung Thiên kiếm ra. Khi người kia định chạy trốn, một tia sét khủng bố dường như cửu thiên lôi mang đánh trúng hắn, thân thể hắn nổ tung, hồn phi phách tán trong nháy mắt.

- Một kiếm có thể giết chết một Tôn Vũ trung kỳ, quả thật quá đáng sợ.

Khi thấy cảnh hai vị Tôn giả kia đều bị giết trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sợ mất mật. Đặc biệt Sở lão quái, nếu như lúc trước hắn thật sự khiến Lâm Phong phát cuống, không biết Lâm Phong có lấy ra Thiên kiếm, cho hắn một kiếm không?

- Vù!

Đúng lúc tên cường giả của Thiên Long Thần Bảo bị bốc hơi, lại có một vệt sáng phóng lên trời. Vệt sáng đó chính là tên sát thủ Tôn Vũ trung kỳ kia. Khi thấy vệt sáng kia, khóe miệng Lâm Phong nở một nụ của lạnh lùng, sau đó hắn tùy ý chém ra một kiếm, tên Tôn Vũ kia lập tức phi hôi yên diệt. Khi Bạch Thu Lạc nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt hắn cũng hơi tái nhợt. Hôm nay hắn vốn định giết Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, nhưng hắn lại không ngờ, Lâm Phong lại có bảo kiếm của Thiên kiếm Hoàng. Nên mọi kế hoạch của hắn đã đi tong. Mà cái tên Lâm Phong kia chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Quả nhiên nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới. Lúc này, Lâm Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

- Ta đã cho ngươi cơ hội công bằng đánh một trận.

Nhưng ngươi lại muốn dùng quỷ kế, ta cũng không cần chơi với ngươi nữa, ngươi đi chết đi! Sau đó Bạch Thu Lạc liền thấy Lâm Phong khẽ vung kiếm lên, nhưng Lâm Phong lại tiếp tục nói:

- Ta biết ngươi rất có khả năng là người của Thí Hoàng đồng minh, nhưng chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.

Bất luận ngươi là người của Lạc Thiên Các, hay Thí Hoàng đồng minh. Thì hôm nay, ta nhất định sẽ giết ngươi. Sau đó Lâm Phong liền vung kiếm chém Bạch Thu Lạc, một khi đã muốn giết người, không nên nói nhiều làm gì? Khi kếm quang biến mất, một trong thập đại yêu nghiệt, Bạch Thu Lạc vẫn lạc! Bạch Thu Lạc trở thành người đầu tiên trong thập đại yêu nghiệt vẫn lạc. Sau ngày hôm nay, Lâm Phong sẽ chân chính danh chấn Bát Hoang. Hắn đã dựa vào thực lực đánh bại Tề Thiên Thánh, khiến cho Tề Thiên Thánh phải dùng cường giả của Tề gia đối phó hắn. Nhưng Lâm Phong lại sử dụng bảo kiếm của Thiên kiếm Hoàng chém tất cả! Khi ánh mắt Lâm Phong rơi vào Tề Thiên Thánh, trái tim của đám người Tề gia liền mạnh mẽ co giật một cái. Sau khi chém yêu nghiệt Bạch Thu Lạc của Lạc Thiên Các, hắn lại muốn chém thiên tài của Đông hoang Tề gia, Tề Thiên Thánh sao? Trong cơ thể Tề Thiên Thánh đang chảy xuôi huyết mạch của Vũ Hoàng, liệu Lâm Phong có dám chém hắn hay không? Một khi hắn chém xuống. Thì từ đây về sau, Lâm Phong sẽ trở thành kẻ thù của Tề gia, sợ sẽ có vài cường giả của Tề gia sẽ không tiếc tất cả để tiêu diệt Lâm Phong.

- Lâm Phong, trước khi làm bất cứ việc gì, ngươi suy nghĩ kỹ càng hậu quả!

Khi thấy Lâm Phong định động thủ, tên cường giả Tôn Vũ trung kỳ ơbên cạnh Tề Thiên Thánh lớn tiếng quát.

- Nếu như ta không có Thiên kiếm, ta đã chết trong tay các ngươi rồi.

Bây giờ còn có hậu quả gì, nghiêm trọng hơn so với chết sao? Lâm Phong liền lạnh lùng liếc mắt nhìn tên kia, sau đó hắn bước chân về hướng Tề Thiên Thánh. Mà sặc mặt Tề Thiên Thánh liền trở nên khó coi đến cực điểm. Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, sẽ có ngày, tính mạng của hắn lại nằm trong tay Lâm Phong.

- Vấn lão thái gia!

Tên cường giả kia liền hướng mắt nhìn về phía Vấn lão thái gia. Nếu nói là nơi này có người có thể ngăn cản Lâm Phong, chỉ có Vấn lão thái gia.

- Tiền bối, ngài không cần nhiều lời với ta.

Tất cả mọi người đều đã chứng kiến, ta đã đường đường chính chính đánh bại Tề Thiên Thánh. Mà chuyện người của Tề gia muốn bảo vệ Tề Thiên Thánh là chuyện tất nhiên, nhưng bọn họ còn muốn mạng của ta thì họ phải lãnh hậu quả. Lâm Phong liền lãnh đạm nói.

- Trời tạo nghiệt, còn có thể sống.

Người tự tạo nghiệt, không thể sống. Sau khi nghe mấy lời của Lâm Phong, Vấn lão thái gia trầm mặc, không nói gì. Sự trầm mặc đó liền khiến cho thần sắc tên cường giả Tề gia trở nên khó coi.

- Lâm Phong, Tề Thiên Thánh là cháu đời thứ năm của Vũ Hoàng Tề gia.

Hắn là hậu nhân chân chính của Vũ Hoàng. Nếu ngươi dám giết hắn, hậu quả không phải ngươi có thể gánh vác được đâu. Tên cường giả kia nổi giận gầm lên một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play