Lâm gia ở Thành Dương Châu, trong một gian phòng bình thường mà sạch sẽ, Lâm Hải đang ngẩn người với một bức họa.
Người được vẽ trong bức họa đó là một người con gái, một cô gái cực kỳ
xinh đẹp, đôi mắt như làn thu thủy mang theo vẻ linh động. Điều khiến
người ta kinh ngạc này là trên người nàng còn có một con yêu thú, đang
phủ phục trên bờ vai nàng. Con yêu thú này giống rắn mà không phải rắn,
dường như có vài phần giống Thần long, cực kỳ kỳ quái, chỉ cần liếc mắt
qua là khó có thể quên được.
- Mộng Hà, Tiểu Phong trưởng thành rồi! Thằng bé kế thừa Vũ Hồn của
nàng, có lẽ giờ nó còn chưa biết Vũ Hồn này là như nào, nhưng đến khi nó tiến hành Vũ Hồn bản mệnh thức tỉnh thì sẽ biết là mẹ của nó truyền cho nó thiên phú mạnh cỡ nào.
- Khi Vũ Hồn rác rưởi trở thành Vũ Hồn song sinh không gì sánh bằng, sẽ mang đến chấn động mạnh thế nào đây.
Lâm Hải đứng trước bức tranh thì thào tự nói, trong ánh mắt mang theo tình yêu sâu sắc.
- Có lẽ bọn họ đã quên hết, nhưng ta chưa từng quên, khi Vũ Hồn của Tiểu Phong tiến hành bản mệnh thức tỉnh, ta sẽ nói cho nó biết tất cả. Rồi
sẽ có một ngày, ta sẽ để nó bước vào Hoàng thành.
Anh mắt Lâm Hải lộ ra vẻ chấp nhất mãnh liệt, ông cũng từng do dự, nếu
Lâm Phong vẫn yếu đuối như trước thì ông sẽ để cho Lâm Phong làm một
người bình thường sống cả đời. Nhưng nay, ông thấy được hi vọng từ người Lâm Phong, ông tin rằng bằng chấp niệm hiện lên trong ánh mắt của Lâm
Phong, hắn nhất định có thể tiến hành bản mệnh thức tỉnh cho Vũ Hồn của
mình.
Lâm Phong đương nhiên không biết chuyện của mẫu thân hắn, trí nhớ mà hắn kế thừa không có bất kỳ thông tin nào về mẫu thân. Lâm Hải chưa bao giờ nói cho hắn nên hắn lại càng không biết con rắn nhỏ kia là Vũ Hồn gì.
Phế đi tu vi của Lâm Hằng, Lâm Phong chợt thấy thoải mái kỳ lạ, giống
như nút thắt trong lòng đã được cởi ra, có lẽ đây là vì chấp niệm mà
“Lâm Phong” trước kia để lại đã biến mất, dù sao thì “Lâm Phong” trước
kia đã bị Lâm Hằng giết chết.
Không vội rời đi, Lâm Phong chuẩn bị rèn luyện một phen trong Phong Vân
hạp này. Phàm là người vào Phong Vân hạp đều là vì chiến đấu, cho dù hắn không chủ động đi chọc người khác thì cũng sẽ có người tới tìm hắn.
- Là ngươi.
Nghĩ đến đây, một giọng nói lạnh lùng lập tức truyền đến. Lâm Phong nhìn lại theo tiếng thì thấy được một dáng người uyển chuyển thướt tha, tuy
không nhìn được dung nhan nhưng chỉ riêng dáng người đó đã khiến cho
người ta mê mẩn.
Lâm Phong hơi nghi hoặc, người này đeo mặt nạ nên hắn không nhìn thấy
khuôn mặt của đối phương, mà ở Vân Hải tông này hắn quen biết không
nhiều, quen thuộc thì chỉ có Thanh Y, Hàn Man và Tĩnh Vân. Mà cô gái này hiển nhiên không phải ba người kia.
- Lần trước để ngươi chạy thoát, lần này ta xem ngươi chạy hướng nào.
Đối phương cười lạnh, lấy cung tên ra từ sau lưng. Thấy thế, Lâm Phong
khẽ híp mắt lại, hắn nhớ tới một người, Liễu Phỉ, cô gái trong suối nước nóng ở vách núi kia. Lâm Phong đúng là nhớ kỹ cái tên này, bởi vì mũi
tên kia của Liễu Phỉ suýt chút nữa thì lấy mạng hắn.
Có lẽ là biết thực lực Lâm Phong không kém nên lần này Liễu Phỉ trực
tiếp sử dụng Vũ Hồn. Lâm Phong chợt có cảm giác bị khóa lại, bị Vũ Hồn
mũi tên của đối phương khóa lại.
- Mũi tên tầm xa uy lực cực mạnh, cự ly gần thì khó mà phát huy được, ta phải tới gần ả.
Lâm Phong nghĩ thế thì nhấc chân, không hề do dự lao tới chỗ Liễu Phỉ.
- Muốn công kích cận thân ư?
Liễu Phỉ cười lạnh một tiếng, giương cung bắn tên, kình phong gào thét, dây cung còn mang theo tiếng rung ong ong.
- Xoạt!
Lâm Phong rút trường kiếm trên lưng ra khỏi vỏ.
- Cửu Trọng Lãng Kinh Lôi kiếm.
Khẽ quát lên một tiếng, tay trái Lâm Phong đánh ra Cửu Trọng Lãng, điên
cuồng trào ra khiến uy lực của mũi tên suy yếu đi, Kinh Lôi kiếm như
kinh lôi trực tiếp chẻ dọc mũi tên.
- Phù Quang Lược Ảnh.
Không hề dừng lại chút nào, Lâm Phong nhanh chóng la lên, động tác lưu loát liên tục như đã diễn luyện vô số lần.
Nhưng Liễu Phỉ cũng không chỉ có dung nhan xinh đẹp mà thực lực của cô
ta cũng cực kỳ kinh người, xếp hạng thứ tám trong đám đệ tử ngoại môn.
Cô ta biết Lâm Phong muốn công kích cận thân nên bắn ra một mũi tên thì
lập tức dùng thân pháp nhanh chóng lui ra sau. Kẻ thiện trường cung như
cô ta đương nhiên cũng tu luyện một môn thân pháp cao minh, nhân lúc Lâm Phong bổ ra mũi tên thứ nhất, cô ta lại giương cung lên, lần này trên
dây cung là ba mũi tên.
- Tạm biệt.
Lâm Phong đột nhiên chuyển hướng, chạy như điên tới rừng cây bên trái.
Thân pháp của Liễu Phỉ rất mạnh, không kém hắn là bao. Hắn tuy có thể
tiếp cận nàng ta nhưng vẫn cần thời gian, mà khoảng thời gian đó cũng đủ để Liễu Phi bắn ra mấy lần ba mũi tên rồi, một lần ba mũi, nhiều lần ba mươi mấy mũi tên, uy lực như thế vẫn rất lớn, hắn không thể chống chọi
được.
Bởi vậy khi nhìn thấy trên dây cung của Liễu Phỉ có ba mũi tên, Lâm
Phong lập tức thay đổi kế hoạch, chạy vào rừng cây, như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến Liễu Phỉ phát huy thực lực, nếu đánh ở gò đất với khoảng cách
rất xa như thế này, kẻ có được Vũ Hồn cung tên như Liễu Phỉ hoàn toàn
phát huy được chiến lực mạnh nhất.
- Xem ra ta vẫn đánh giá thấp võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín, không phải ai cũng dễ đối phó.
Lâm Phong thầm nghĩ như vậy, nhưng hắn không ngờ là bản thân Liễu Phỉ
đặt trong đám võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín đã được coi là kẻ mạnh, Tiễn
Vũ Hồn có thể khóa khí tức lại phối hợp với cung tên, uy lực tầm xa
tuyệt đối là khủng bố.
Nhưng Lâm Phong không nổi giận, hắn tin chỉ cần Liễu Phỉ đám đuổi theo hắn vào rừng cây thì kẻ thắng sẽ là hắn.
- Hừ.
Đằng sau, Liễu Phỉ hừ lạnh một tiếng, khẽ quát một tiếng, giương cung hết cỡ, tiếng ong ong lại càng vang to.
Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lan tràn, Lâm Phong biết rằng Liễu Phỉ
sắp bắn tên, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay lại. Chỉ cần hai cái hô
hấp nữa là hắn có thể bước vào rừng cây.
- Lưu lại cho ta.
Một tiếng nói đầy bá đạo truyền đến, kiếm khí tung hoành. Cảm giác nguy
cơ cực độ truyền đến, Lâm Phong chợt dừng chân lại, nhảy vọt ra sau.
Rầm!
Bụi đất bay mù mịt, mặt đất trước người Lâm Phong nổ tung, hiện ra một
rãnh kiếm thật sâu. Nếu vừa rồi Lâm Phong tiếp tục chạy thì kiếm này đã
chém lên người hắn.
Ngẩng mắt lên nhìn, Lâm Phong thấy một người đứng trên cây, kẻ này mặc
quần áo màu trắng, tay cầm trường kiếm, chiêu vừa rồi chính là y đánh
ra.
- Liễu Phỉ sư muội, kẻ này đắc tội muội ở chỗ nào, có cần ta giúp muội giải quyết không?
Kẻ trên cây kia ra vẻ cao quý khinh thường nhìn Lâm Phong một cái, tùy ý nói. Trông mắt y, Lâm Phong chỉ là một con kiến, muốn bóp chết thì có
thể bóp chết. Chỉ cần Liễu Phỉ gật đầu, y lập tức giết Lâm Phong, dù
tông môn cấm cũng không sao, bởi vì địa vị của Lâm Phong kém y nhiều
lắm.
- Đệ tử nội môn.
Lâm Phong thấy dấu hiệu trên quần áo đối phương thì lòng lạnh lẽo hẳn,
hay cho một tên đệ tử nội môn, nói ra tay liền ra tay. Hắn mà phản ứng
chậm một chút là đã bị chém chết rồi.
- Dư Hạo, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Liễu Phỉ không bắn mũi tên trong tay ra thực sự không phải là vì cô ta
thiện tâm tha cho Lâm Phong, chỉ vì Dư Hạo theo đuổi cô ta mà cô ta
không hề có ý gì với Dư Hạo, cho nên mới không ra tay, bởi vì cô ta
không muốn nợ Dư Hạo cái gì cả.
Thu Vũ Hồn lại, Liễu Phỉ đeo cung lên vai, nói với Lâm Phong:
- Coi như ngươi gặp may, lần sau đừng đụng tới ta nữa, nếu không sẽ không may mắn như hôm nay đâu.
Nói xong, Liễu Phỉ xoay người bỏ đi, không nửa điểm dừng lại.
- Liễu Phi, muội hà cớ gì phải thế.
Dư Hạo lắc lắc đầu, lập tức nhún người rời đi, cũng không liếc Lâm Phong một cái.
Rầm!
Lại một tiếng nổ vang nữa, trước người Lâm Phong xuất hiện một vệt kiếm thật sâu.
- Coi như tiểu tử ngươi mạng tốt, lần sau còn để ta thấy ngươi chọc giận Liễu Phỉ, ta sẽ giết ngươi.
Tiếng của Dư Hạo truyền tới từ đằng xa.
Lâm Phong đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, cho dù kiếm khí mạnh mẽ vừa rồi nổ tung trước mặt, hắn cũng không hề nhíu mày.
Liễu Phỉ tự nhận là thực lực mạnh nên chỉ vì hắn đến suối nước nóng ở
vách núi kia ngơ ngẩn chốc lát mà muốn giết hắn. Dư Hạo là đệ tử nội
môn, thực lực hùng mạnh, càng không có lý do nào, lại suýt chút nữa thì
chém chết hắn. Đến thế giới này chỉ một thời gian ngắn ngủi, Lâm Phong
coi như đã hoàn toàn cảm nhận được cường giả vi tôn là như thế nào.
- Dư Hạo, thời khắc ta đặt chân vào Linh Vũ cảnh, cũng chính là lúc ta bắt ngươi để kiếm.
Lâm Phong nhìn hai vệt kiếm thật sâu trên mặt đất này thật kỹ, trong ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén rồi lập tức quay người bỏ đi. Hắn tin rằng với
thiên phú của mình, ngày đó sẽ không quá xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT