Thời điểm Lâm Phong trở lại Kiếm Các, phát hiện mấy vị trưởng lão đã đang đợi hắn trở về. Thấy cảnh này nhưng vẻ mặt Lâm Phong vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, hắn kéo Mộng Tình hướng về trước đi tới nhưng Mộng Tình thấy cảnh này hơi sửng sốt một chút, đối với việc ngày ấy Lâm Phong làm cho các cường giả trong Kiếm Các đồng loạt xuất hiện nàng khá khiếp sợ, bây giờ lại nhìn thấy mọi người tại Kiếm Các người cung cung kính kính đối xử với Lâm Phong như vậy càng khiến nàng sinh ra từng tia hiếu kỳ. Đồng thời cường giả Kiếm Các nhìn thấy Mộng Tình cũng hơi sửng sốt một chút, người nắm giữ kiếm của tổ tiên dẫn theo cô gái này trở về làm gì?
- Thiếu chủ!
Lúc này người cầm đầu Kiếm Các quay về phía Lâm Phong hơi khom người, những người khác thấy thế nhất thời đều nhịn xuống lòng hiếu kỳ, hơi khom người, cung kính hô một tiếng thiếu chủ. Lâm Phong bình tĩnh gật đầu, trên người lộ ra một chút ngạo ý sau đó trực tiếp hướng về bên trong đi vào.
- Thiếu chủ, người này là? Cường giả Kiếm Các thấp giọng hỏi.
Ánh mắt Lâm Phong sáng rực lên, trong ngươi hắn bắn ra một đạo hàn quang óng ánh, tâm niệm hơi động Thiên Cơ kiếm liền hóa thành một đạo hào quang hướng về phía cường giả kia côn kích, sức mạnh lôi điện cùng lực lượng không gian, phong lực lượng lượng, sức mạnh hỏa diễm đồng thời tỏa ra cực kỳ khủng bố.
- Ầm!
Trong đầu người kia mạnh mẽ run lên, sắc mặt chấn động sau đó chợt giơ tay lên ngăn trở kiếm uy, nhưng thân thể hắn lại nằm rạp xuống cung kính nói.
- Thiếu chủ thứ tội!
- Kiếm uy của tổ tiên a, kiếm uy của tổ tiên a!
Những lão giả khác thấy cảnh này thì trên mặt đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt, kiếm uy của tổ tiên hiện ra trên người Lâm Phong, bọn họ phảng phất như nhìn thấy lão tổ Thiên Kiếm Hoàng của họ thời còn trẻ tung hoành thiên hạ!
- Ta đã nói rồi, Lâm Phong ta có cuộc sống riêng của chính mình, chuyện của ta không cho phép các ngươi hỏi nửa câu!
Âm thanh Lâm Phong băng hàn tràn đầy sự kiệt ngạo, tuy một chiêu kia đối với mấy vị lão giả này mà nói không tính quá mạnh mẽ nhưng nó cũng đủ khiến trong lòng họ chấn động dữ dội.
- Sau này lão nô tuyệt đối không dám hỏi thiếu chủ nửa câu.
Đầu người kia hầu như cúi hẳn xuống đất, thấy giờ khắc này hắn nhìn thấy tu vi Lâm Phong đã bước vào cảnh giới Thiên Vũ, lại có kiếm uy kinh khủng như thế nên hắn càng thêm tin chắc Kiếm Các sẽ trở lên huy hoàng trong tay Lâm Phong, hắn nơi nào dám có nửa điểm ý kiến, Kiếm Các bọn họ chờ đợi ngày này đã mấy ngàn năm rồi! Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, tâm niệm hơi động Thiên Cơ kiếm liền trở về, sau đó tiếp tục lôi kéo Mộng Tình bước đi và lãnh đạm nói:
- Ta về mộ kiếm một chuyến, tất cả mọi đều không cần theo, mặt khác từ nay về sau mộ kiếm không cần người bảo vệ nữa.
Dứt lời thì bóng người Lâm Phong cũng đã bước vào bên trong Kiếm Các dần dần biến mất, giờ phút này hắn đối với Kiếm Các mà nói tựa như thần linh vậy. Kiếm Bi nhìn cường giả Kiếm các sau đó lại nhìn bóng lưng Lâm Phong biến mất thì hơi cắn răng, ngày ấy hắn cũng từng lập chí phục hưng Kiếm Các trở thành kiếm giả mạnh nhất như Lâm Phong, như giờ đây vinh quang này hắn vô vọng đạt được, tất cả đều do hắn dẫn Lâm Phong tiến nhập mộ kiếm mà thay đổi, vận mệnh Kiếm Các đang thay đổi tốt lên hay xấu đi đây? Lâm Phong đương nhiên không nghĩ nhiều như thế, nếu Kiếm Các đã từng muốn hắn trở thành kiếm nô thì bây giờ hắn sẽ nô dịch tất cả người tại đây, đây là quả báo của họ phải nhận. Lâm Phong mang theo Mộng Tình đi tới mộ kiếm, nơi đây không có cung điện nguy nga mà chỉ có đất màu vàng nhàn nhạt mà thôi, lão nhân quét rác bên trong Kiếm Các vẫn như trước, lão tựa hồ như đang rất mệt mỏi để cái chổi dưới đất, mình lại ngồi lên cái chổi, phần lưng dựa vào vách tường mộ kiếm.
- Tiền bối!
Giờ khắc này Lâm Phong tự nhiên không có vẻ kiêu căng như vừa nãy nữa mà lộ ra một nụ cười ôn hòa, hắn phi thường kính trọng lão nhân quét rác tặng cho hắn kiếm tịch này.
- Trở về rồi à!
Lão nhân lười nhác nói một tiếng sau đó lập tức lấy tay chống đất chậm rãi bò lên, việc này tựa hồ như có hơi gian nan, Lâm Phong tiến lên đem lão nhân nâng dậy, lão nhân vỗ vỗ bụi bậm trên người cười nói:
- Càng ngày càng già, không còn dùng được nữa rồi, không biết ngày nào sẽ chôn xương trong mộ kiếm này nữa!
Lão giả ho khan hai tiếng, lão giả thật sự giống như một người lúc nào cũng có thể trở về với cát bụi. Lâm Phong đưa tay ông lão ra nhìn một chút thì thấy nơi đó có một vệt máu. Tình cảnh này khiến sắc mặt Lâm Phong hơi cứng đờ, ánh mắt hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên, lão thật sự bị thương! Lão nhân không phải ngụy trang!
- Tiền bối… Lâm Phong vẫn cho rằng lão nhân này ngụy trang thế nhưng giờ khắc này tận mắt nhìn thấy lão giả ho khan ra máu, hắn đã tin lão giả thật sự bị người đả thương, lấy thực lực lão nhân này mà suy đoán thì thương thế này khả năng rất đáng sợ!
- Không có chuyện gì, rất nhiều năm rồi nó vẫn như vậy!
Lão nhân nhìn rất hào hiệp, tùy ý nở nụ cười sau đó hướng về phía mộ kiếm đi đến. Lâm Phong và Mộng Tình cùng đi sau lưng lão giả, sau ba người khi tiến vào mộ kiếm thì mộ kiếm cũng tự động đóng cửa lại, lão giả lại tùy ý ngồi xuống, Lâm Phong cũng theo lão nhân ngồi trước người của hắn.
- Cô gái này là? - Thê tử của ta!
Lâm Phong đáp lại một tiếng.
- Không sai, có thể lấy người có thể chất Tuyết Linh Lung làm vợ, ngươi thật có phúc.
Lão nhân thuận miệng nói ra lại làm cho vẻ mặt Lâm Phong cùng Mộng Tình cứng đờ lại, hai người đối diện nhìn nhau một chút. Lão nhân chỉ nhìn một chút đã nhìn ra Mộng Tình chính là Tuyết Linh Lung!
- Tiền bối, thương thế… Lâm Phong kiên định hơn với suy đoán của chính mình, lão nhân có thể nhìn một chút đã nhận ra thân phận Mộng Tình thì thực lực cảnh giới không thể nghi ngờ được, như vậy thương thế kinh khủng đến mức nào mới khiến lão bày ra vẻ già nua bậc này ẩn cư trong mộ kiếm.
- Nói rồi, không quan trọng.
Lão nhân lắc đầu như trước.
- Tiền bối, ngươi xem cái này có thể dùng hay không.
Tâm niệm Lâm Phong hơi động thì trong tay hắn đã xuất hiện một khối ngọc tinh khiết mặt trên dường như có một giọt nước mắt, nó tràn đầy hơi thở của sự sống.
- Nước mắt sinh mệnh!
Lão nhân nói nhỏ một tiếng sau đó lập tức cười nói:
- Cái này cũng không sai nhưng đối với ta mà nói vẫn còn kém một chút, hiếm khi thấy ngươi có loại hảo tâm này, chính mình giữ lại đi!
- Còn kém một ít!
Lâm Phong cười khổ, xem ra thương thế trên người lão nhân xác thực quá khủng bố.
- Để ta xem một chút trong những ngày qua tiến bộ của ngươi tới đâu!
- Vâng.
Lâm Phong khẽ gật đầu, tâm niệm khẽ nhúc nhích, Thiên Cơ kiếm lần thứ hai xuất hiện, lôi điện, không gian và các loại sức mạnh khác sôi trào cuồng mãnh, nó giống như có sự sống, con ngươi lão giả lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức gật đầu.
- Được, một lần xông sáo đi Vận Mệnh thành mà có thể làm được bước này quả thực không dễ dàng, chắc ngươi cũng chịu không ít khổ đi.
- Xem ra việc dưỡng kiếm đối với ngươi mà nói đã không có bất cứ vấn đề gì rồi!
- Dưỡng kiếm không có vấn đề nhưng khi ra khỏi Vận Mệnh thành lại rất khó tìm được những loại điều kiện kia.
Lâm Phong triệu hồi Thiên Cơ kiếm, bên ngoài không có cơ hội như bên trong Vận Mệnh thành nên hắn rất khó có đột phá trong thời gian ngắn.
- Đều sẽ có cơ hội thôi, ta chỗ này còn có một bộ kiếm tâm kinh nghiệm của Thiên Kiếm Hoàng ngày xưa tu luyện, ngươi có hứng thú không? Lão nhân quay về phía Lâm Phong mỉm cười nói.
Lâm Phong run lên, hắn tự nhiên không thể từ chối.
- Kinh nghiệm Kiếm Hoàng ta đương nhiên đồng ý lấy!
Lâm Phong hồi đáp.
- Được, ta truyền thụ cho ngươi.
Mi tâm lão nhân có một vệt hào quang lấp loé sau đó trực tiếp xâm nhập vào bên trong mi tâm Lâm Phong, trong khoảnh khắc đầu Lâm Phong lại tăng thêm rất nhiều thông tin. Yên tĩnh cảm thụ thông tin trong đầu, con ngươi Lâm Phong bắn ra vô số kiếm ảnh cực kỳ sắc bén, chúng dường như muốn đâm thủng không gian.
- Trần thế tẩy tâm, tâm như nước, một kiếm nơi tay bay lượn trời cao!
Lâm Phong lẩm bẩm sau đó thán phục.
- Kiếm Hoàng tiền bối đúng là tuyệt đại thiên kiêu!
- Ngươi có ý kiến gì không? Lão nhân quay hỏi Lâm Phong.
- Kiếm Hoàng tiền bối dùng hồng trần luyện kiếm tâm, tâm như nước, dường như muốn quên đi tất cả, nhưng khi kiếm trong tay, thiên địa chỉ có duy nhất một kiếm, bầu trời cũng có thể bị phá, tuyệt thế phong thái!
Lâm Phong xuất phát từ nội tâm tán thưởng, luyện kiếm tâm, dung kiếm hồn hàm nghĩa, có thể phá thiên địa!
- Vậy ngươi cần thần thông kiếm thuật không? Lão nhân hỏi.
- Không cần!
Lâm Phong lắc đầu, trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sắc bén. Kiếm Hoàng tiền bối dùng tâm luyện kiếm, đi tìm con đường kiếm đạo của chính mình, tuy bây giờ ta không có tư chất như Kiếm Hoàng tiền bối nhưng ta vẫn muốn khai sáng con đường kiếm đạo thuộc về ta, ngộ ra thần thông kiếm thuật của ta! Lâm Phong dứt lời, trong con ngươi dường như có thần mang thoáng hiện, phóng đãng bất tuân, kiêu căng khó thuần, tu kiếm tâm, ngộ kiếm thuật, kiếm thuật thuộc về chính mình! Lão nhân mỉm cười gật đầu, Thiên Kiếm Hoàng chưa bao giờ tu luyện kiếm thuật của tiền bối, mười năm dưỡng kiếm, sau đó rèn luyện kiếm tâm, đi trên con đường kiếm đạo của chính mình, sáng lập con đường vô tiền khoáng hậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT