Lâm Phong nhìn chằm chằm bóng người trước mắt, con ngươi đầy nước khiến người ta vô pháp kiềm chế.
- Công tử nếu muốn, chỉ cần nhẹ nhàng động thủ!
Y Nhân Lệ xấu hổ nói, câu nói như khiến người ta ném hồn phách lên chín tầng mây, tiên tử xấu hổ sợ hãi, nhưng nếu muốn thì cứ lên. Y Nhân Lệ khiến con mắt Lâm Phong ngày càng đỏ đậm nhưng dần dần màu đỏ ấy biến mất và thay vào đó là sự bình tĩnh.
- Tiên tử nói cực kỳ chính xác, giờ khắc này hai ta trong ảo cảnh nên sao ta không tận tình với nàng chứ, tìm kiếm nhân gian cực lạc, Lâm Phong này vì tiên tử cởi áo.
Lâm Phong mỉm cười, ánh mắt hắn cực kỳ bình tĩnh, hắn đưa tay ra đặt trên bả vai Y Nhân Lệ như giúp nàng cởi quần áo. Rốt cục Lâm Phong cũng đưa tay chạm vào khối da thịt mềm mại kia, nhìn một đôi ngọc nữ phong ẩn hiện trước mắt nhưng Lâm Phong lại rất bình tĩnh trút xiêm y cho Y Nhân Lệ. Đúng vào lúc này tất cả huyễn ảnh đều hóa thành hư không, tất cả chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước. Lâm Phong từ trong ảo cảnh đi ra ngoài nhìn thấy Y Nhân Lệ đã dừng đánh đàn, nàng nhìn hắn mỉm cười.
- Lâm công tử không phải người tầm thường, nếu Y Nhân lại đòi hỏi nước mắt sinh mệnh thì có vẻ quá hẹp hòi.
Y Nhân Lệ mỉm cười rồi thu hồi cổ đàn giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Một khúc đàn này thật khiến người ta nhập ma.
Lâm Phong cười khổ.
- Nhưng chung quy vẫn bị công tử phá giải.
Lâm Phong chỉ cười không nói thêm gì, tự mình thể ngộ mới biết khúc đàn Y Nhân Lệ đáng sợ như thế nào, do hắn có tình nên mới bị lục dục quấy nhiễu, khi vứt bỏ hết thảy bỏ mặc cho tâm tính bình thường, mỹ nhân tiên tử trong mắt hắn cũng như một cái túi da, nói chung lần này hắn không chịu thiệt gì. Cho dù đó chỉ là ảo cảnh, nhưngY Nhân Lệ sao để hắn thật sự khinh nhờn mình!
- Tiên tử dễ dàng buông tha như vậy, chúng ta sẽ không khách khí nhận lấy nước mắt sinh mệnh vậy.
Tông Nhân lạnh nhạt nói một tiếng, từng bóng người lấp loé rục rịch muốn lên. Lâm Phong nhìn về phía mọi người mỉm cười sau đó đi về phía Vận Mệnh thần điện.
- Ngươi tuy may mắn bước lên khu vực kỳ cảnh nhưng chí bảo như nước mắt sinh mệnh không phải thứ ngươi có thể giữ lại được!
Có người ngăn trở đường đi của Lâm Phong, lạnh lùng nói ra.
- Tuy Y tiên tử rộng lượng nhưng nước mắt sinh mệnh ngươi vẫn lưu lại tốt hơn.
Lại một thanh âm trên cao vọng xuống. Lâm Phong nhìn đoàn người một chút, sau đó quay đầu lại nhìn tên đang chặn đường mình, những người lợi hại chân chính không ra tay mà toàn những người không mò được chỗ tốt nên mới muốn từ trên người hắn kiếm trác.
- Trên người hắn ngoại trừ nước mắt sinh mệnh, còn có rất nhiều Thánh khí phi thường lợi hại.
Một đạo âm thanh âm lãnh truyền đến, người này Lâm Phong nhận ra vì hắn là người của Thiên Khung Tiên Khuyết. Lâm Phong nở nụ cười, Viên Phi Quân Mạc Tích và Mộng Tình định ra tay nhưng hắn lại phất phất tay.
- Không cần phải vậy!
- Bước vào khu vực kỳ cảnh này ai cũng có bảo vật trên người nhưng các ngươi lại không dám động đến bọn họ mà chỉ nhắm vào ta, rất tốt!
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, Thiên Cơ xuất hiện trước người hắn:
- Các ngươi đều coi ta như người có thể tùy ý ức hiếp vậy thì chớ trách. .. Giết! Lâm Phong phun một câu lạnh lùng, sau đó điều khiển Thiên Cơ kiếm xẹt qua hư không nhanh đến mức khó mà tin nổi, dường như kiếm khí ẩn chứa cả phong lực lượng và lực lượng không gian nên mới nhanh như vậy.
- Oanh Một đạo sấm sét khủng bố phóng ra khiến đoàn người phảng phất như nhìn thấy một đạo thiên lôi từ trên trời đánh xuống, người đứng trước mặt Lâm Phong đột nhiên bị nổ tung, bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Thấy cảnh này, thần sắc đám người kia cứng đờ ra, họ cảm nhận thanh kiếm kia giống như một vị cường giả nắm giữ rất nhiều sức mạnh bí truyền vậy, trong nháy mắt xoá bỏ một Thiên Vũ tầng tám dễ như ăn cháo.
- Giết!
Thiên Cơ kiếm lại hướng về phía những người khác chém giết tới, thần sắc mọi người trở lên kinh hãi điên cuồng chống lại, nhưng sấm sét khủng bố liên tục bổ cuống khiến bọn họ căn bản không thể ngăn cản, trực tiếp bị lôi uy dập chết. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng di động về phía những người còn lại, trên người hắn lộ ra sát khí đáng sợ, lôi điện cuồn cuộn quấn quanh thân thể hắn âm thanh ầm ầm vang lên liên tục khiến đám người vây giết Lâm Phong run như cầy sấy. Cả người Lâm Phong như biến thành một cơn lốc di chuyển nhanh như chớp giật, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt một người trong đám kia, người này vung đại thủ ấn chống đổi lại nhưng hắn chỉ nghe thấy tiếng xì xì truyền ra mà thôi, đại thủ ấn bị sức mạnh không gian trực tiếp xé rách, Lâm Phong nắm được cái đầu của hắn.
- Các ngươi bắt nạt ta quá mức!
Dứt tiếng, đầu tên này cũng vỡ nát, lại một người bị giết.
- Xoẹt… Thiên Cơ kiếm nghịch chuyển mà đến, chém phá trời cao truy sát phía sau một người, tuy người kia có tốc độ rất nhanh nhưng vẫn không thể so sánh kiếm được, kiếm quang mang theo sức mạnh sấm sét xuyên thấu thân thể hắn, lập tức vẫn lạc.
Lúc này đám người kia đã triệt để rung động rồi, Lâm Phong một người một kiếm nhưng lại chiến đấu như hai vị cường giả, giết người như ngóe, một bước chém một người! Nhìn đám người bị giết chết không còn sót lại một chút cặn nào, những người khác cảm thấy hơi run rẩy. Lúc này trên người Lâm Phong toàn là lôi điện khủng bố cuồn cuộn không ngớt, ánh mắt hắn nhìn về phía những người muốn vây giết hắn lạnh lẽo phun ra một câu
- Các ngươi không phải muốn nước mắt sinh mệnh hay sao, tới đây lấy nè!
Lâm Phong dường như biến thành lôi thần muốn rửa sạch tội nghiệt nhân gian vậy, mười ngón tay của hắn đều có lôi điện quấn quanh không ngừng phát ra thanh âm rẹt rẹt, trên người toả ra tâm ý kiệt ngạo bất tuân, muốn nước mắt sinh mệnh thì cầm mạng tới đổi! Mọi người có chút kinh hồn bạt vía, người này tuy là Thiên Vũ tầng sáu nhưng lại chưởng khống rất nhiều loại sức mạnh bí truyền hơn nữa lực lượng kinh khủng có thể trực tiếp đem bọn họ giết chết dễ dàng, thanh kiếm kia cũng rất đáng sợ, nó dường như có linh tính vậy, bên trong kiếm mà cũng ẩn chứa sức mạnh bí truyền giết người như giết ngóe không ngừng uống máu.
- Cùng liên thủ giết chết hắn đi, tuy hắn chưởng khống nhiều loại sức mạnh nhưng phòng ngự lại không mạnh chút nào, chỉ cần đồng thời ra tay thì chúng ta có thể xé rách hắn.
Có người lạnh lùng nói ra ý kiến, ánh mắt Lâm Phong lóe lên hướng về phía người vừa nói, người kia nháy mắt cảm thấy cơ thể mình trở lên cứng đờ lại, hắn cảm thấy cả người lạnh ngắt giống như người đang nhìn hắn không phải là Thiên Vũ tầng sáu mà là một con Man Hoang yêu thú khủng bố nhìn chằm chằm vậy.
- Giết!
Thiên Cơ kiếm gào thét xuyên qua hư không lao tới.
- Dừng lại cho ta!
Người kia nổi giận gầm lên, lúc này hắn lại phi thường trấn định, hắn lấy ra một cái Thánh khí nhìn như một chiếc gương cổ, cái gương kia bạo xạ ra một đạo ánh sáng kim sắc mãnh liệt xuyên thấu tất cả.
- Xoẹt, xì… Thiên Cơ kiếm bị ánh sáng kia trùng kích, lực lượng không gian cùng với lôi điện cuồn cuộn đồng thời được phóng thích ra, ánh sáng màu vàng bị phá nát hóa thành vô số kim quang, Thiên Cơ kiếm phá tan tất cả đánh vào bên trên cổ kính, Thánh khí cổ kính trực tiếp bị vỡ vụn.
Thiên Cơ kiếm thuận thế xẹt qua yết hầu người kia, hắn trực tiếp tử vong.
- Thánh khí cũng bị chém vỡ vụn!
Trong lòng mấy người đứng xem hơi co giật, họ cảm thấy lợi kiếm này thật đáng sợ, sát phạt tất cả không gì ngăn cản nổi. Bọn họ tự hỏi đến cuối cùng thì bọn hắn muốn nước mắt sinh mệnh trên người Lâm Phong hay Lâm Phong muốn mạng bọn họ vậy? Lúc này mệnh cách mi tâm Lâm Phong đang ngày càng cường thịnh, tử sắc mệnh cách đa xuất hiện màu lam rồi, không biết giờ nó đã khủng bố đến mức nào nữa.
- Nhiều người như vậy mà các ngươi chỉ chặn giết một mình ta, bắt nạt ta quá mức như thế thì các ngươi chỉ có con đường chết thôi!
Lâm Phong bước từng bước một giống như Tử thần thu gặt tính mệnh người khác, nhưng Thiên Cơ kiếm vẫn làm đám người kia kinh sợ hơn. Kiếm hồn dù chỉ là kiếm hồn bình thường thì nó cũng đã rất đáng sợ, bây giờ trong kiếm không chỉ có lôi kiếm hồn, không gian kiếm hồn, phong kiếm hồn mà còn có hỏa diễm kiếm hồn sắp thai nghén ra, chỉ cần Lâm Phong dùng một ý nghĩ thì kiếm hồn sẽ tỏa ra sức mạnh bí truyền kinh khủng, cho dù đối phương có là một Tôn giả thông thường thì hắn vẫn sẽ bị chém giết, huống hồ mấy tên kia chỉ là những Thiên Vũ nho nhỏ không có lĩnh ngộ ra sức mạnh bí truyền, mấy tên đó thấy một cái giết một cái. Không có sức mạnh bí truyền, không có Thánh khí mạnh mẽ thì căn bản không thể ngăn cản đạt được Thiên Cơ kiếm. Nhìn từng người lần lượt bỏ mạng dưới Thiên Cơ dưới kiếm thì tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía, họ làm gì còn tâm tư chặn giết Lâm Phong nữa, bây giờ chỉ muốn thoát thân mà thôi, nhưng tốc độ bọn họ làm sao có thể nhanh bằng Thiên Cơ kiếm, chỉ có thể không ngừng ngã xuống.
- Hắn chưởng khống ba loại sức mạnh, vì sao kiếm của hắn dường như phóng thích ra cả ba loại hàm nghĩa vậy? Những người có thiên phú mạnh mẽ nhìn chằm chằm Thiên Cơ kiếm nghi hoặc nói ra.
- Không đúng, không phải ba loại hàm nghĩa, hắn tựa hồ như còn lĩnh ngộ ra lực lượng sinh mệnh nữa thì phải.
- Hắn còn nắm giữ hỏa diễm ý chí và sắp lĩnh ngộ ra lực lượng hỏa diễm bí truyền nữa!
Phó Hắc dùng thần sắc quái lạ nhìn Lâm Phong nói ra, hắn nghĩ hoặc tên kia lĩnh ngộ ra bốn loại hàm nghĩa? Nhưng vì sao hắn vẫn dùng ý niệm để kiếm phóng thích ra sức mạnh mà không cầm lợi kiếm? Chỉ có hai người không cảm thấy như vậy, một người trong đó chính là Y Nhân Lệ, đôi mắt đẹp của nàng lộ ra dị thải, nàng tựa hồ như nhớ tới một người cũng dùng phương pháp tu luyện như vậy, năm ngàn năm trước hắn đã xuất hiện lẽ nào Lâm Phong lấy được truyền thừa của người này? Một người khác chính là Kiếm Bi, giờ khắc này con mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong con ngươi của hắn tràn ngập ánh kiếm, Lâm Phong tu kiếm giống như phương pháp được ghi chép trong sách cổ vậy, nhưng phương pháp này đã bị gia tộc hắn cho rằng nó biến thái không hợp với lẽ thường. Phương pháp ấy là dùng hồn dưỡng kiếm khiến cho hồn phách trải qua các loại kiếp nạn, chịu đựng nỗi khổ sống không bằng chết, phương pháp đó bị cho là bàng môn tà đạo bị Kiếm Các vứt bỏ. Rất nhanh những người chặn giết Lâm Phong đã toàn bộ ngã xuống không còn một mống. Lâm Phong vẫn lạnh lùng như trước, bước chân hắn chậm rãi bước ra, Thiên Cơ kiếm trôi nổi quanh thân hắn, hắn hướng về phía mấy tên thanh niên trong Thiên Khung Tiên Khuyết đi đến, hắn vốn tưởng rằng mình cần lấy sức mạnh nguyền rủa mới đem bọn họ giết được nhưng bây giờ nhìn lại thì không cần rồi!
- Ngươi muốn làm gì? Hai tên thanh niên kia thấy vậy thì sắc mặt trở lên trắng xám, bọn họ chậm rãi hướng về phái Tuyết Bích Dao thối lui, hi vọng Tuyết Bích Dao sẽ che chở cho bọn họ.
- Hỏi ta muốn làm cái gì? Trong mắt Lâm Phong lộ ra một vệt cười gằn, mấy tên này thực sự buồn cười mà, vừa nãy muốn hãm hại hắn đồn hắn vào chỗ chết hiện tại lại hỏi hắn muốn làm gì? - Ngươi muốn đối địch với Thiên Khung Tiên Khuyết hay sao? Một người chỉ vào Lâm Phong gầm lên, hắn dường như muốn doạ nạt Lâm Phong thì phải.
- Chết đi!
Lâm Phong bước ra một bước ý chí sát phạt giáng lâm, Thiên Cơ kiếm phóng thích ra ánh sáng kinh người khiến tim mật hai tên kia sắp nứt ra, hai người kia điên cuồng chạy trốn nhưng mà họ chưa chạy được vài bước thì thân thể đã bị lợi kiếm xuyên thấu.
- Ngươi đối địch với ta, không phải ta đối địch với Thiên Khung Tiên Khuyết!
Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng.
- Bích Dao sư muội!
Tên còn lại bị nỗi sợ hãi bao phủ trốn sau lưng Tuyết Bích Dao.
- Tuyết tiên tử, hắn đối với ta như nào ngươi nên hiểu rõ đi!
Lâm Phong thấp giọng nói ra. Tuyết Bích Dao thở dài sau đó lập tức lắc đầu nói:
- Sư huynh, nếu đã làm thì cần gì phải sợ đầu sợ đuôi, ngươi có phải đàn ông không? Sắc mặt người kia trở lên trắng xám, thân thể Tuyết Bích Dao run lên biến mất trước mặt hắn, tiếp theo là một đạo ánh sáng loá mắt xuyên qua mi tâm hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT