Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1187 - Phó Hắc bị cướp


...

trướctiếp


- Là hắn!

Vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc, họ đều nghĩ tới một vị thanh niên tuấn tú dùng kiếm, chưởng khống sức mạnh sấm sét. Quãng thời gian trước hắn còn ngồi ở bên trong suối lĩnh ngộ lực lượng sinh mệnh sau đó đột ngột biến mất, mọi người cũng chưa từng lưu ý tới hắn. Không nghĩ tới người này dĩ nhiên ẩn nấp trong không gian cướp đi nước mắt sinh mệnh.

- Lâm công tử càng ngày càng thú vị.

Y Nhân Lệ cười nhạt nói. Nàng lập tức đuổi theo lợi kiếm ra khỏi khu vực suối sinh mệnh, những người khác thấy thế cũng dồn dập theo ra nhanh như chớp giật, nhưng mà bọn họ chỉ nhìn thấy chuôi lợi kiếm kia gào thét loé lên rồi biến mất, kiếm tiến vào bên trong cơn lốc đáng sợ kia, cuồng phong giống như những lưỡi dao sắc bén cắt mở không gian, biến nó thành một cơn bão hắc ám. Trong lòng mọi người khá là phiền muộn khi thấy những hình ảnh bên trong kỳ cảnh này, khu vực kia ẩn chứa sức mạnh quá đáng sợ, nó không ôn hoà giống như khu vực sinh mệnh tuyền nên có rất ít người bước vào, những cơn lốc kinh khủng kia có thể chém nát thân thể bọn họ trong nháy mắt, nếu bọn họ lĩnh ngộ phong thuộc tính, còn có thể chống cự một hai, thậm chí hấp thu sức mạnh phong thuộc tính cho mình sử dụng, nhưng nếu bọn họ không tu luyện khó có thể chịu đựng được khi vào đó, cho dù đi vào, sức chiến đấu cũng giảm rất nhiều. … Phượng Huyên và Tuyết Bích Dao rất quyết đoán bước vào suối sinh mệnh lần nữa, vừa nãy các nàng liền phát hiện thực lực mình hơi hơi yếu, cho dù đi tranh đoạt, cũng rất khó tranh cướp được, nên các nàng nghĩ mình cần phải tăng lên sức mạnh tự thân trước.

- Lâm công tử lĩnh ngộ thật là nhiều sức mạnh nha, nhưng công tử nhớ trả lại nước mắt sinh mệnh cho Y Nhân đấy.

Y Nhân Lệ nở nụ cười nhàn nhạt nói ra Thanh âm nàng xuyên thấu cơn lốc truyền vào trong tai Lâm Phong, sau đó nàng lập tức qua bước tiến vào bên trong sinh mệnh tuyền, tuy nàng quay lại nhưng hiển nhiên là không có dự định từ bỏ nước mắt sinh mệnh, nàng chỉ muốn trước tiên đi lĩnh ngộ lực lượng sinh mệnh mà thôi. Lúc này Lâm Phong đang ngồi khoanh chân bên trong cơn lốc, trên tay cầm nước mắt sinh mệnh nên hắn cảm thấy cả người tràn đầy hơi thở sự sống, nó khiến thân thể Lâm Phong cực kỳ thoải mái. Tuy đây là bảo vật ẩn chứa sinh mệnh lực vô cùng mạnh mẽ nhưng hắn biết hiện tại không phải là thời điểm thích hợp luyện hóa nó. Cất nước mắt sinh mệnh đi, Lâm Phong tiếp tục tìm hiểu về sức mạnh của gió, hắn cũng đồng thời để Thiên Cơ kiếm phun ra nuốt vào lực lượng phong thuộc tính, bây giờ không gian kiếm hồn đã ngưng tụ thành nên hắn muốn ngưng tụ ra kiếm hồn thứ tư, ra khỏi khu vực kỳ cảnh, hắn sẽ không có vận may như thế nào để hình thành kiếm hồn nữa, sợ là phải đi khắp cả Bát Hoang vực mới có thể tìm ra địa bảo ngưng kiếm hồn mất. Đoạt được hai cái bảo vật nên Lâm Phong khá là thoả mãn, lúc này hắn chuyên tâm đi lĩnh ngộ phong thuộc tính. Không chỉ có Lâm Phong mà những người khác nắm được kỳ ngộ hiếm thấy cũng tìm tới khu vực thích hợp với bản thân để cảm thụ sức mạnh, mọi người đều tranh thủ cảm nhận lĩnh ngộ sức mạnh trước khi mảnh kỳ cảnh này khu đóng lại. Lâm Phong tu luyện cực nhanh nên hắn nhanh chóng bước ra khu vực phong bạo đi tới khu vực hỏa diễm.

- Mình coi như hoàn thành ngộ ra sức mạnh hoả diễm bí truyền, Vận Mệnh thành thật sự là nơi thay đổi vận mệnh !
!! Lâm Phong tự lẩm bẩm, chuyến này đối với hắn mà nói xác thực là một lần lột xác rất lớn. Ở trong khu vực hỏa diễm Lâm Phong gặp phải bốn bóng người trong đó có ba người Lâm Phong đã gặp qua, ba người đó dĩ nhiên là Phó Hắc và hai vị sư huynh của hắn, người còn lại mặc một bộ đạo bào tay cầm phất trần đang tu luyện.

- Lâm huynh đã lâu không gặp.

Phó Hắc nhìn thấy Lâm Phong đi vào, nở nụ cười giống như hai người đặc biệt thân cận vậy.

- Đã lâu không gặp!

Lâm Phong nở nụ cười sau đó lập tức khoanh chân ngồi xuống yên tĩnh lĩnh ngộ sức mạnh hoả diễm, hai ngày sau Thiên Cơ kiếm cũng xuyên phá không gian đi tới hỏa vực, lúc này nhìn nó rất rực rỡ và loá mắt, nó dường như biến thành thần binh lợi khí ẩn chứa thần uy vô thượng. Thiên Cơ kiếm bay Đến bên cạnh Lâm Phong phun ra nuốt vào lực lượng hỏa diễm gột rửa thân kiếm, rèn luyện kiếm hồn nên trong nó. Lâm Phong cũng vận dụng Đại Nhật Phần Thiên Kinh tu luyện nên quanh thân hắn sinh ra đồ án thái dương óng ánh loá mắt, đối với việc lĩnh ngộ sức mạnh hỏa diễm hình như đặc biệt thông thuận hơn một ít thì phải. Sau nửa tháng Phó Hắc cũng đứng dậy, hắn xoay người hướng về phía đạo sĩ kia đi Đến, khóe miệng hắn vẫn như trước nở một nụ cười nhàn nhạt:

- Đạo trưởng mượn hỏa châu cũng lâu rồi, giờ có lẽ nên trả tiểu sinh rồi.

- Hỏa châu là do bần đạo đoạt được tại sao lại biến thành mượn rồi, thí chủ chớ có bắt nạt bần đạo nha.

Đạo sĩ nghiễm nhiên bày ra dáng dấp đạo cốt tiên phong trả lời Phó Hắc.

- Đạo trưởng nói giỡn rồi, hỏa châu kia rõ ràng là ta nhìn thấy trước tiên nên nó tự nhiên thuộc về ta mới đúng, huống hồ đạo trưởng cũng đã nói chỉ là mượn một thời gian thôi mà, giờ trôi qua một tháng rồi lẽ nào đạo trưởng quên hứa hẹn ngày trước hay sao? Phó Hắc mỉm cười nói chuyện giống như hai người đang đàm tiếu với nhau vậy.

- Bần đạo có nói như thế sao? Đạo sĩ biểu hiện vô cùng ngạc nhiên như không hề hay biết chuyện đó khiến ánh mắt Phó Hắc sững sờ, trong lòng hắn thầm mắng tên vô sỉ rồi cười nói: - Xem ra đạo trưởng là người đồng đạo rồi!

Phó Hắc chắp tay sau lưng vòng quanh đạo sĩ mấy bước vừa đi vừa nói:

- Đạo trưởng rõ ràng đã đáp ứng tiểu sinh chỉ mượn hỏa châu một tháng, bây giờ thời gian đã Đến lại phủ nhận, đạo trưởng làm vậy đâu còn dáng dấp tiên phong đạo cốt của tiên gia chứ.

- Có chính là có, không có là không có, bần đạo chưa bao giờ nói lời dối trá, ngươi nói xấu bần đạo như vậy là có dụng ý gì vậy.

Vẻ mặt đạo sĩ và giọng nói đều trở lên nghiêm túc, ngôn từ chính nghĩa thái độ sững sờ giống như tất cả những lời Phó Hắc nói đều là vu oan cho hắn. Lúc này Phó Hắc đi quanh đạo trưởng một vòng mở miệng cười nói:

- Đạo trưởng có nói vậy!

- Bần đạo chưa từng nói!

- Đạo trưởng đã nói!

Thanh âm Phó Hắc càng lúc càng lạnh lùng, hắn vừa dứt lời, một đoàn hỏa diễm bay lên bao bọc đạo sĩ kia bên trong, dường như có mấy con hỏa xà cực kỳ đáng sợ đang không ngừng gào thét tấn công đạo sĩ, bên trong ngọn lửa tràn ngập từng sợi từng sợi hắc ám. Đây là khí tức hư hỏa.

- Thể chất âm hoả!

Đạo sĩ tự lẩm bẩm, Phó Hắc chính là Thiên hỏa thể nhưng hắn lại nói tên này là âm hỏa thể chất không biết là có ý gì.

- Không biết đạo trưởng có từng nhớ tới lời nói của mình? Phó Hắc mỉm cười nói ra, âm thanh hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhẹ như mây gió.

- Đạo hữu sao lại không hiểu đạo lý như vậy chứ, bần đạo đã nói không có là không có, ta há có thể gạt ngươi sao.

Đạo sĩ giống như phi thường tức giận nói ra, hắn lập tức đứng lên sau đó bước chân hướng về phía trước đạp xuống cả giận nói:

- Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem!

- Ầm ầm!

Dứt lời, một luồng hỏa diễm ngập trời bao vây thiên địa lại, trong hư không phảng phất như có một con viễn cổ Hỏa Long phục sinh lại dùng con mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Phó Hắc, nó há miệng hút một cái khiến hoả diễm quanh người đạo sĩ biến mất hết. Vẻ mặt Phó Hắc rốt cục thay đổi!

- Xem ra là tiểu sinh nhớ lầm rồi, hình như đạo trưởng chưa từng nói vậy!

Rất nhanh Phó Hắc liền khôi phục vẻ mặt hờ hững, nhưng lúc hắn nói chuyện, khóe miệng hơi co giật vì quá uất ức.

- Như này nới đúng, bần đạo đã sớm nói rồi mà ngươi cứ một mực vu oan cho bần đạo, ta xem ngươi cũng không phải người tốt, bần đạo hoài nghi ngươi thường xuyên làm ra sự tình như thế này nên chiếc nhẫn trữ vật của ngươi phải để bần đạo nhìn một chút.

Đạo sĩ nghiêm trang nói ra khiến khuôn mặt mới vừa khôi phục lại vẻ ôn hoà của Phó Hắc trở lên cứng đờ, trong lòng hắn đã trực thăm hỏi mấy đời tổ tông đạo sĩ kia rồi.

- Đạo trưởng nói giỡn rồi, nhẫn trữ vật này nắm giữ cả một đời tâm huyết của tiểu sinh, đạo trưởng há có thể bắt nạt ta như thế.

- Hống… Hoả Long trong không gian phun ra nuốt vào hắc mang khủng bố, đạo sĩ nhìn Phó Hắc chăm chú nói ra: - Bần đạo đã nói xưa nay bần đạo không nói lời dối trá, ta đã nói nhà ngươi không phải người tốt mà, nếu như không giao nhẫn trữ vật ra, chớ trách bần đạo phá sát giới.

- Đcm nó đá vào tấm sắt rồi!

Giờ khắc này Phó Hắc rất muốn tự tử, mỗi ngày hắn đều âm mưu hãm hại người khác nhưng không nghĩ hôm nay lại đá vào thiết bản, con Hoả Long kia quá cường đại nên hắn không dám cứng với lão già kia.

- Được, đạo trưởng xem xong nhớ trả lại cho ta đấy.

Phó Hắc nói ra. Đạo sĩ tiếp nhận nhẫn trữ vật sau đó lập tức vứt nó vào trong miệng Hoả Long, hắn muốn mượn hỏa diễm mạnh mẽ thiêu huỷ đi liên hệ của Phó Hắc. Chiếc nhẫn trữ vật lại trở lại trong tay đạo sĩ, ý niệm hắn lập tức xâm nhập vào bên trong, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười hèn mọn thế nhưng nó được che đậy lại rất nhanh, hắn đàng hoàng trịnh trọng nhìn Phó Hắc nói:

- Chiếc nhẫn này của bần đạo rồi.

Phó Hắc đã không biết hắn ở trong lòng nguyền rủa đạo sĩ này bao nhiêu lần nhưng vẫn cắn răng cười nói:

- Là của đạo trưởng!

- Hừm, ngươi cởi y phục ngươi ra sau đó ném cho ta, ngươi ở trần là được rồi.

Trên mặt hắn lại khôi phục vẻ ôn hoà cười nói.

- Đạo trưởng.
..

- Cởi ra, không nên để ta động thủ!

Đạo trưởng nghe thấy Phó Hắc muốn kháng cự, Hoả Long lại lập tức gầm lên, Phó Hắc nghiến răng nghiến lợi cởi quần áo xuống ném cho đạo sĩ. Đạo sĩ lật qua lật lại sau đó tìm ra một cái tụ lý càn khôn, hắn lập tức đổ người bên trong, đồ vật và một bảo đỉnh to lớn. Bên trong bảo đỉnh hình như có hoả diễm khủng bố đang không ngừng nhảy múa toả ra nhiệt độ cực kỳ nóng rực, trừ bảo đỉnh ra, bên trong còn có rất nhiều mảnh vỡ bí truyền các loại. Đạo sĩ tỏ vẻ không tiện cất toàn bộ số đồ vật kia đi sau đó mới vứt quần áo về cho Phó Hắc rồi cười nói:

- Ngươi tu luyện hoả diễm không dễ hơn nữa còn là Thiên hỏa thể chất, tuy rằng bản tính không tốt nhưng bần đạo cũng không làm khó ngươi, sau này cố gắng làm người tốt nghe chưa!

Nhớ làm người tốt... Phó Hắc nghe nói như thế, suýt chút nữa muốn liều mạng với tên đạo sĩ hại người không đền mạng này, thế nhưng nhớ tới thực lực đối phương nên hắn chỉ có thể nhịn.

- Đi đi thôi, nhớ làm theo những gì bần đạo nói đấy!

Đạo sĩ phất phất tay nói với Phó Hắc, Hoả Long khủng bố cũng biến mất, Phó Hắc lần này thật sự quá đen rồi. Khi hắn quay lại thấy Lâm Phong đang nhìn chính mình, khóe miệng hắn hơi giật giật, hắn bày ra một bộ mặt so với khóc còn khó coi hơn.

- Ngụy Đế, thứ khác ta không muốn nhưng bảo đỉnh cùng hỏa diễm kia của ta nên ngươi có thể đưa cho ta không? Lâm Phong truyền âm nói ra, hắn làm sao không biết tên đạo sĩ kia là người phương nào.

- Mấy thứ này do bản Đế trải qua bao nhiêu khổ cực mới chiếm được đồ vật, làm sao lại thành của ngươi rồi!

Một đạo thanh âm rơi vào trong tai Lâm Phong khiến Lâm Phong thầm mắng tên khốn này quá tham lam, đồ vật của hắn mà tên này cũng muốn.

- Ngụy Đế, ta biết Viêm Đế ở trong mảnh hỏa vực này nên ngươi vẫn nên trả nó lại cho ta tốt hơn.

Lâm Phong nở một nụ cười ý vị thâm trường, hắn cố tình nhắc tới Viêm Đế để tên kia biết hắn muốn làm gì.

- Được, Cửu Thiên Thương Long Đỉnh ta trả lại ngươi.

- Ngoại trừ bảo đỉnh và hoả diễm trong đỉnh, những thứ khác ta cũng rất có hứng thú!

- Tiểu tử ngươi nhớ kỹ cho bản Đế!

Một đạo thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền Đến, Lâm Phong nở nụ cười sau đó hai người tỏ ra rất vui vẻ đạt thành thỏa thuận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp