Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1173 - Y Nhân Lệ


...

trướctiếp

Tuy rằng tầm mắt mọi người thay đổi thành rõ ràng hơn một chút, nhưng cỗ phong bạo kia vẫn tàn sát bừa bãi trong thiên địa, gió lạnh đìu hiu không ngừng quất lên người Lâm Phong, Thiên Cơ Kiếm chợt xuất hiện bên người Lâm Phong. Đây là một phiến không gian phi thường mênh mông, phía xa xa hình như có rất nhiều thân ảnh đang tụ tập, Lâm Phong thật sự không ước lượng được Bát Hoang cảnh có bao nhiêu người tiến nhập Vận Mệnh thành nhưng hôm nay xuất hiện ở nơi này cũng chỉ còn lại có mấy trăm người mà thôi. Tuy nhiên thực lực những người này không thể nghi ngờ rất cường đại, có không ít người nắm giữ sáng mệnh cách màu xanh da trời sáng chói.

- Mộng Tình cũng tới rồi.

Ánh mắt Lâm Phong không ngừng nhìn bốn phía chung quanh, hình như hắn đang tìm kiếm cái gì đó trong cái phiến không gian mênh mông này, hắn phát hiện trung tâm phiến không gian mênh mông này chính là khu vực có mấy cái kỳ cảnh kia, suối nguồn sinh mệnh tràn ngập khí tức sự sống, uống một ngụm sinh mệnh tuyền thủy sợ rằng có thể khiến người chết sống lại, người bị thương có thể diễn sinh ra nhục thể hồi phục lại như cũ. Sau lưng mọi người có bốn luồng ánh sáng chói lọi chiếu thẳng lên trời, tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng, bốn tòa Vận Mệnh Thần Điện, bốn tòa Vận Mệnh Thần Điện đứng vững đằng kia giống như bọn chúng đuổi theo mọi người đến nơi này vậy, bên trong cái Vận Mệnh thành này vô luận ở đâu cũng sẽ không thiếu khuyết Vận Mệnh Thần Điện.

- Lâm Phong.

Lúc này có một đạo thanh âm cuồn cuộn vang lên, chủ nhân đạo thanh âm này chính là Viên Phi, hắn kéo lê hắc sắc mộc bổng đi bộ vài bước liền tới trước mặt Lâm Phong. Lúc này con ngươi Viên Phi càng thêm thâm thúy yêu dị, toàn thân hắn tràn ngập khí tức yêu dã giống như thực lực hắn lại tăng thêm một chút thì phải, có lẽ Viên Phi đã đạt được một ít chỗ tốt bên trong tòa yêu điện kia nên chỉ sau mấy ngày hắn đã mạnh hơn trước, đã đi vào đây không thể không gặp được kỳ ngộ rồi.

- Chúng ta tựa hồ như đã đi tới cổ chiến trường rồi.

Lâm Phong nhìn Viên Phi cười nói, trong không khí uẩn hàm lực lượng sát phạt quá mạnh nên lúc này đã có người hướng về phía suối sinh mệnh chạy đi rồi. Nhưng đột nhiên có hai người bị lôi điện diệt sát ngay lập tức nên mọi người đều dừng lại, phiến khu vực kỳ cảnh kia không có dễ dàng bước vào như vậy.

- Hoàn toàn chính xác, ta cũng có cảm giác cái Vận Mệnh thành này đang âm thầm giở trò quye gì đó thì phải, đầu tiên, chúng ta bước vào khu vực ngũ hành giống như bước vào thành trì thời thượng cổ được nơi đây bảo tồn, bây giờ nơi đây lại giống như chiến trường viễn cổ, nó giống đến mức mọi người đều có thể nghe được oan hồn gào rú, cảm nhận được khí tức sát phạt, oán niệm nơi đây giống như không thể tiêu tán đi vậy.

Con ngươi to lớn của Viên Phi nhìn chằm chằm vào cái phiến không gian cổ quái này, hắn không biết dự ngôn giả mang tất cả mọi người đến nơi đây có ý gì.

- Mộng Tình, Đại Hại Trùng.

Lâm Phong thấy Mộng Tình cùng thân ảnh Hoàng Phủ Long, gọi một câu, hai người kia lập tức nhìn về phía bên này sau đó đi tới chỗ Lâm Phong. Ánh mắt Lâm Phong vẫn tiếp tục tìm kiếm người quen, đám người Cùng Kỳ, Tử Kim Long Vương, Đoạn Vô Đạo cũng tiến nhập khu vực ngũ hành nên có thể họ cũng ở đây, còn Thu Nguyệt Tâm, Lâm Nhược Thiên cùng với Mông Bá, hắn không biết họ có đi vào hay không.

- Lâm Phong!

Đột nhiên có một tiếng kêu hướng về phía Lâm Phong vang lên khiến đôi mắt Lâm Phong trở lên ngốc trệ, hắn quay về phương hướng phát ra âm thanh, thấy một đạo thân ảnh đang đi bộ đến, thân ảnh ấy mặc hoa phục nhưng vẫn lộ ra vẻ bình dị gần gũi khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, giờ khắc này trên mặt thanh niên kia mang theo một nụ cười rất sảng khoái.

- Đại Hại Trùng!

Người kia lại hô lên một tiếng rồi đi nhanh về phía trước. Trên mặt Lâm Phong và Đại Hại Trùng đều lộ ra một nụ cười xán lạn sau đó hai người cũng hướng về phía người kia đi đến. Ba người cùng duỗi ra nắm đấm của mình hung hăng nên lên người đối phương khiến cho thân thể cả ba đều lui về sau, thấy vậy bọn hắn lại nhìn nhau cười phá lên.

- Mạc Tích, ngươi làm thế nào còn sống đi ra vậy? Hoá ra cái thân ảnh kia lại là Quân Mạc Tích.

- Ta tiến nhập vào bên trong một cái tiểu thế giới, trong đó có truyền tống trận thông với ngoại giới nên mới đi ra được.

Quân Mạc Tích đáp lại sau đó lập tức nhìn về phía Hoàng Phủ Long nói:

- Nhìn ngươi sống cũng nhàn nhã nhỉ, U U cùng Vân Phi Dương thế nào rồi? - Không biết, đến giờ ta cũng chưa gặp được bọn họ, không biết bây giờ bọn họ như thế nào nữa.

Hai hàng lông mày Hoàng Phủ Long nhíu chặt lại, hắn lo lắng vì lúc ấy bọn họ đều bị kẹt lại tại hoang hải nhưng hôm nay chỉ có hắn và Quân Mạc Tích may mắn sống sót, Đường U U cùng Vân Phi Dương vẫn không rõ sinh tử.

- Chắc không có chuyện gì đâu, lúc ta tiến nhập đáy hoang hải, cũng đi vào bên trong một cái tiểu thế giới, bên trong đó có truyền tống trận nên ta nghĩ U U cùng Phi Dương nhất định sẽ không có việc gì.

Lâm Phong nhìn như buông lỏng nói ra nhưng kì thực hắn vẫn còn có chút lo lắng, hắn hi vọng hai người kia có thể tiến vào bên trong tiểu thế giới vì nơi đó có truyền tống trận.

- Ân.

Quân Mạc Tích nhẹ gật đầu, sau đó hắn lại lập tức xoay người về phía sau nói.

- Tiểu Điệp tới đây.

Lâm Phong cùng Hoàng Phủ Long nhìn về phía cô gái đang đi tới, vừa rồi ánh mắt bọn hắn đều trên người Quân Mạc Tích nên lúc này mới chú ý tới cô gái này, một mực đi theo bên cạnh Quân Mạc Tích, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, cả người nàng toả ra khí chất rất phi phàm, nàng có một loại phong thái phi thường tự nhiên và cao quý nhưng không khiến người ta có cảm giác kiêu ngạo, xem ra thân thế nữ tử này cũng không tầm thường chút nào, con mắt Quân Mạc Tích này không tệ.

- Lâm Phong, Đại Hại Trùng là huynh đệ của ta.

Quân Mạc Tích nhìn thiếu nữ kia giới thiệu hai người huynh đệ của mình cho nàng biết sau đó lại nhìn hai người Lâm Phong nói:

- Đây là vị hôn thê của ta!

Tiểu Điệp nhìn Lâm Phong cùng Hoàng Phủ Long một chút rồi khẽ gật đầu lộ ra nụ cười thân thiện khiến cho người ta có cảm giác rất thân thiết, nữ nhân Quân Mạc Tích ưa thích tự nhiên không có khả năng không hiểu lễ nghĩa rồi.

- Các ngươi thật lợi hại nha, ai cũng tìm được thê tử xinh đẹp như tiên.

Đại Hại Trùng thật thà cười nói, Quân Mạc Tích nghe được lời nói của Đại Hại Trùng, quay sang nhìn Mộng Tình rồi cười nói:

- Lâm Phong, chúc mừng ngươi nha, cuối cùng đệ muội cũng đã khôi phục lại.

- Ngày nào đó ta cũng phải tìm một vị thê tử để giới thiệu cho các ngươi mới được.

Quân Mạc Tích cười nói khiến mọi người đều nở nụ cười vui vẻ. Lúc này ánh mắt Tiểu Điệp lại rơi vào người Viên Phi, trong nội tâm nàng cảm thấy rất tò mò, hai vị huynh đệ của Quân Mạc Tích vậy mà lại cùng nhân vật như Viên Phi cùng một chỗ.

- Đúng rồi, đây là Viên Phi.

Lâm Phong kéo Viên Phi lên trước nhìn mọi người giới thiệu, Viên Phi nhếch miệng mỉm cười nói:

- Quân Mạc Tích, ta còn đang suy đoán xem ngươi là ai nhưng không nghĩ tới chúng ta đã gặp nhau rồi, ha ha chẳng lẽ đây là duyên phận hay sao.

Lâm Phong nghe được lời nói Viên Phi hơi sửng sốt một chút, không biết lời này của Viên Phi có ý gì.

- Có lẽ vậy!

Quân Mạc Tích duỗi ra nắm đấm, Viên Phi nhếch miệng mỉm cười cũng duỗi ra nắm đấm sau đó cả hai tung nắm đấm lên người đối phương, nếu như hai người đều là huynh đệ bằng hữu của Lâm Phong coi như hôm nay đã quen biết nhau rồi, vô luận thân phận song phương ra sao, hai người cũng bỏ qua hết, danh tiếng Viên Phi tự nhiên Quân Mạc Tích cũng biết đến, hắn chính là cháu trai của Đại Viên Hoàng trong Man hoang Yêu Vực.

- Lâm Phong, có muốn uống rượu hay không? Quân Mạc Tích nhìn Lâm Phong cười nói.

- Có.

Lâm Phong gật đầu, sau đó tâm niệm hắn hơi động, có mấy phần liệt nguyên tửu xuất hiện trên mặt đất.

- Hắc hắc, xem ra hôm nay có rượu uống rồi.

Viên Phi cười nói, sau đó tất cả mọi người đều tùy ý ngồi xuống, Lâm Phong mang mấy bầu rượu hướng về hư không quăng ra rồi cười nói:

- Cùng uống rượu đi!

- Răng rắc!

Bầu rượu vỡ vụn, mùi thơm rượu mạnh lan tràn khắp không gian, mấy người ngồi dưới đất vừa nói chuyện vừa hướng về phía chất lỏng trong không trung hút một cái, từng ngụm rượu giống như một đạo thanh tuyền vậy chảy vào trong miệng bọn hắn.

- Hảo tửu!

Viên Phi lớn tiếng nói:

- Còn chưa đủ.

Lâm Phong nghe thấy Viên Phi nói vậy, không nói được lời nào nữa, hắn lấy thêm một bầu rượu nữa quăng vào hư không, mọi người lại tiếp tục đối ẩm giống như trở về ngày xưa dưới chiến đài uống rượu ngắm trăng vậy, hôm nay họ lại được ngồi với nhau lần nữa nên mấy người cảm thấy rất cao hứng, hơn nữa bây giờ tu vi bọn hắn đều vượt xa ngày xưa.

- Đáng tiếc, U U cùng Phi Dương không có ở đây.

Quân Mạc Tích nói nhỏ một tiếng, thời niên thiếu bọn họ đều là những người tràn đầy nhiệt huyết, huynh đệ cùng nhau chiến thiên nhai, thời gian trôi qua mấy năm, người và vật đã không còn như trước, uống rượu cũng chỉ còn bốn người ngồi với nhau. Xa xa có rất nhiều người hướng ánh mắt nhìn về phía bên này, bên trong ánh mắt những người kia đều lộ ra thần sắc cổ quái, giờ phút này tất cả mọi người nghĩ đến việc làm như thế nào để bước vào được khu vực kỳ cảnh kia, những người này lại ngồi đó hưởng thụ sung sướng, uống rượu chung say giống như việc ngoại giới cùng bọn hắn không hề có quan hệ gì vậy. Lúc này có một thân ảnh cực đẹp đang chậm rãi đi tới, bước chân nhẹ nhàng của người này so với rượu càng khiến người ta say lòng hơn.

- Tiểu Điệp muội muội thật có nhã hứng nha, như thế nào không mời tỷ tỷ uống một chén vậy.

Nữ tử kia nhìn Tiểu Điệp bên cạnh Quân Mạc Tích mỉm cười nói ra, đôi mắt nữ tử này ẩn chưa nhu tình giống như nước vậy, nó có thể câu dẫn nữ tử, nam nhân cũng không thể tránh được.

- Công tử có nhiều mệnh cách như vậy không biết có thể cho tiểu nữ một ít hay không.

Ánh mắt nhu tình của nữ tử kia rơi vào trên người Lâm Phong bởi vì mấy đạo thụ văn trên chán hắn quá rực rỡ nên rất dễ gây lên sự chú ý của người khác, con ngươi như làn nước của nữ tử kia tràn ngập phong tình vẫn chăm chú nhìn Lâm Phong, Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt đó giống như không có cách nào tự kềm chế mình, hắn vậy mà lại có chút ý loạn tình mê muốn đáp ứng lời nói đối phương. Lâm Phong cắn răng một cái khiến hắn lúc thanh tỉnh lại một chút, nhìn xem tuyệt thế mỹ kia một chút, nội tâm hắn thầm than, nữ nhân thật xinh đẹp, mê huyễn chi thuật thật cường đại.

- Nếu Y tiên nữ muốn uống rượu, Tiểu Điệp tự nhiên nguyện ý.

Tiểu Điệp thấp giọng nói ra, hiển nhiên nàng nhận ra nữ tử này, một trong tứ đại mỹ nữ Bát Hoang cảnh, người có thể khiến cho rất nhiều nam nhân trở lên điên cuồng, Y Nhân Lệ.

- Huynh đệ ta đã có thê tử nên Y tiên nữ không cần phải đánh chủ ý vào hắn đâu.

Viên Phi cao giọng nói ra, hắn nhìn thấy nữ tử này, cũng có vài phần kiêng kị.

- Viên Phi nói đùa rồi, người ta chỉ tùy ý vui đùa một chút mà thôi, tiểu nữ làm sao xứng đôi với công tử đây được.

Bên trong giọng nói nữ tử kia tràn ngập lực lượng mị hoặc nhưng nàng lại làm cho nó chậm rãi phóng xuất ra giống như không có chuyện gì xảy ra vậy. Lâm Phong nhíu mày, những ngày này thực lực hắn đã trở lên lợi hại hơn rất nhiều nhưng đối phương chỉ dùng một ánh mắt đã có thể ảnh hưởng đến hắn khiến hắn có chút phiền muộn.

- Nữ tử chính là Y Nhân Lệ của Lục Dục Thiên Cung, một trong tứ đại mỹ nữ Bát Hoang cảnh, một thân huyễn thuật siêu tuyệt khiến nàng trở thành một trong mười yêu nghiết mạnh nhất Bát Hoang và cùng là nữ tử duy nhất bên trong thập đại yêu nghiệt, có rất ít nam nhân có thể ngăn cản được mị hoặc của nàng, chỉ cần một ánh mắt, nàng đã có thể làm cho người ta thần phục.

Viên Phi mở miệng nói ra, hiển nhiên hắn đối với nữ tử này cũng vô cùng coi trọng. Một trong thập đại yêu nghiệt, khó trách nàng lợi hại như vậy. Mi tâm Y Nhân Lệ có năm đạo mệnh cách màu xanh da trời nhìn phi thường khủng bố!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp