Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1092 - Tới di tích


...

trướctiếp

Lâm Phong ngồi trên chiến hạm Cửu Long đảo trở về Bắc hoang, nghe rất nhiều tin về Dương gia và Cửu Long đảo. Dù chiến hạm Dương Tử Lam hay chiến hạm Cửu Long đảo rõ ràng nhanh hơn chiến hạm mà hắn đang ngồi, trùng trùng điệp điệp đã sớm tới Bắc hoang, tạo ra một gợn sóng lớn. Thời điểm quần hạm Cửu Long đảo đi tới nơi này, mọi người liền dự cảm có đại sự phát sinh. Sau đó, bọn họ đều biết, chiến hạm Cửu Long đảo trực tiếp tiến về Dương gia. Sau đó, lại có tin tức truyền ra, Dương Tử Lam của Dương trong Cửu Long đảo, lúc đấu giá đoạt được một kiện Thánh khí. Vì vậy mới có mâu thuẫn với Cốc Thu Vân, tôn nhi Đảo chủ Cửu Long Đảo, đánh chết Cốc Thu Vân trên Hoang hải, hài cốt không còn, khiến Cửu Long đảo chấn động. Tin tức mới nhất chưa truyền đến nhưng mọi người đoán, rất có thể đã khai chiến.

- Không có chiến hạm hư không thay đi bộ, chắc không tham dự được trận náo nhiệt này rồi.

Lâm Phong lóe lên trong hư không, có chút buồn bực, chỉ sợ hiện tại đôi bên đã đại chiến rồi nha. Nghĩ vậy Lâm Phong không tới Dương gia mà tới Thiên Cảnh thành. Hắn và Đại Hại Trùng có ước định, Đại Hại Trùng ở Thiên Cảnh thành chờ hắn. Hiện giờ, U U và Quân Mạc Tích cùng Vân Phi Dương không rõ tung tích, hắn không yên lòng, chuẩn bị đi theo Đại Hại Trùng tới di tích trong Hoang hải. Hắn có sức chống cự mạnh mẽ với lực lượng Hoang hải. Tôn giả không thể so sánh với hắn, nếu có thể hắn muốn xâm nhập vào Hoang hải điều tra, nhất định phải biết an toàn của đám người U U. Nếu không, hắn không thể yên tâm được. Trên đường tới Thiên Cảnh thành, Lâm Phong nghe được rất nhiều tin tức về Dương gia và Cửu Long đảo. Giống như hắn đoán, Cửu Long đảo đến vì Dương Tử Lam. Nhưng Dương Tử Lam không giết người, gã không thừa nhận, lại càng không nói tới chuyện đi chịu chết. Gã là dòng chính của Dương gia, Dương gia đương nhiên phải bảo vệ, sao có thể cho phép Cửu Long đảo nói giết là giết. Bởi vậy, một trận ác chiến tự nhiên diễn ra, theo nhiều người miêu tả, trận chiến này đánh trời long đất nở, máu chảy thành sông, toàn bộ đều là cường giả Tôn Vũ quyết đấu. Nơi ở của Dương gia, cánh cửa hư không vỡ nát, Cửu Long đảo muốn đánh vào hang ổ Dương gia, tróc nã Dương Tử Lam. Qua một ngày, Lâm Phong đi trên đường tiếp tục nghe được tin tức truyền đến. Trận chiến này không ngờ đánh suốt một ngày còn chưa dừng. Đôi bên đều tức giận ngập trời, đánh ra chân hỏa. Cửu Long đảo bởi vì Dương Tử Lam dám can đảm giết Thiếu chủ của bọn họ trên địa bàn mình nên điên cuồng, hơn nữa Dương gia còn muốn bao che hung thủ. Còn Dương gia vì Cửu Long đảo khinh người quá đáng, thế nhưng lại dám đánh vào gia tộc bọn họ, lửa giận xung thiên. Còn Dương Tử Lam, ngay cả ý muốn bắt hồn Lâm Phong từ trong Hoang hải lên cũng có. Gã không có cơ hội xuất hiện để giải thích. Đi ra ngoài sẽ bị Cửu Long Đảo giết chết, giải thích cũng không có tác dụng. Lâm Phong trở lại Thiên Cảnh thành, thông qua ấn ký trên chiến hạm hư không tìm Đại Hại Trùng. Lúc này Đại Hại Trùng có chút hưng phấn, y nghe nói Cốc Thu Vân đã chết, nội tâm liền thoải mái, y đã sớm muốn giết Cốc Thu Vân.

- Thật tiện nghi cho gã, không tự tay giết chết gã!

Đại Hại Trùng vẻ mặt lạnh lùng.

- Ta giết cũng như ngươi giết!

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, khiến ánh mắt Đại Hại Trùng sững sờ, nhìn Lâm Phong:

- Ngươi nói….

- Đúng, là ta!

Lâm Phong gật đầu, lập tức kể lại cho Đại Hại Trùng, khiến hắn có cảm giác vô cùng sảng khoái, giết rất tốt. Hai người trong Thiên Cảnh thành tìm hiểu tình cảnh Dương gia một chút, nghe nói chiến đấu cuối cùng cũng kết thúc, đôi bên đều chết nhiều người. Mặc dù nội tình Cửu Long đảo vô cùng sâu nhưng bọn họ giết vào hang ổ Dương gia, cũng bỏ ra cái giá lớn, hơn nữa nghe nói bọn họ thiếu chút nữa giết vào. Sau đó tuyệt thế cường giả Hiên Viên gia đến, ngăn cản chuyện này. Dù sao Hiên Viên Phá Thiên cũng tham dự, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy chân tướng. Đảo chủ Cửu Long đảo biết đối phương khủng bố, bất đắc dĩ thối lui. Còn chân tướng chó má mà đối phương nói tới, càng khiến người Cửu Long đảo nổi trận lôi đình, quả thực coi thường chỉ số thông minh của bọn họ. Một người Thiên Vũ tầng bốn giết Cốc Thu Vân, vu oan cho Dương gia? Có khả năng sao, coi người Cửu Long Đảo đều là lợn chắc? Làm nhục người cũng không biết tìm cớ. Biết được kết quả, Lâm Phong thầm nhủ đáng tiếc, bị người Hiên Viên gia phá hủy, không chết không thôi mới tốt, nhưng hắn biết rõ, thù hận này không thể nào giải. Cho dù ngày sau Cửu Long đảo biết rõ chân tướng, người không phải do Dương Tử Lam giết, nhưng chỉ với trận chiến này, bọn họ vĩnh viễn không thể hóa giải, đã trở thành tử thù, gặp mặt tất sẽ sinh tử chém giết.

- Đại Hại Trùng, mang ta tới chỗ các ngươi bị vứt bỏ.

Đi trên đường lớn, Lâm Phong lấy ra chiến hạm hư không, hai người bay lên không.

- Lâm Phong, trong Hoang hải, không có thủ đoạn của Cửu Long đảo, chúng ta tới đó, chắc chắn phải chết.

Đại Hại Trùng lắc đầu nói.

- Mang ta đi.

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn phía trước, Đại Hại Trùng nhìn gương mặt cứng cỏi như kiếm sắc của Lâm Phong, biết không thể khuyên nhủ, thở dài một tiếng:

- Đi xem bọn họ một chút cũng tốt.

- Tới Cửu Long đảo trước, lần trước ta xuất phát từ Cửu Long đải, tới Cửu Long đảo ta mới nhớ ra tọa độ.

Hoang hải rộng lớn mênh mông, nếu không tới Cửu Long Đảo, dù Hoàng Phủ Long đã từng tới, nhưng bảo y tìm tới đó, căn bản không có khả năng. Chỉ có tới Cửu Long đảo, từ đó xuất phát, dựa theo trí nhớ, mới có thể tìm được. Lâm Phong không nhiều lời, hướng tới Cửu Long đảo. Tuy nhiên lần này hắn không lên đảo, chiếc chiến hạm hư không này nếu bị người nhận ra, có lẽ sẽ có phiền toái. Dựa theo Hoàng Phủ Long kể, Lâm Phong tìm được nơi xuất phát, chiếu theo trí nhớ của Hoàng Phủ Long đi tới. Chiến hạm hư không bay thong thả, Hoàng Phủ Long chỉ nhớ rõ vị trí đại khái, không có tọa độ chuẩn xác. Trong Hoang hải, muốn tìm được một chỗ cũng không dễ dàng, cũng may Hoàng Phủ Long nói cho Lâm Phong nơi đó cạnh một tòa Hoang đảo, chứ nếu tiến vào trung tâm Hoang hải, hy vọng tìm thấy càng thêm xa vời. Một ngày sau, hai người vẫn đang cưỡi chiến hạm hư không trong Hoang hải, giống như không có mục đích. Lâm Phong ngồi trên chiến hạm, khuôn mặt có chút ưu tư, trong lòng thậm chí có chút sợ hãi. Có thể nói vì mình mà U U và huynh đệ của mình mới theo mình tới Bát Hoang cảnh, nhưng hiện tại, hắn đã trở thành môn đồ Hoàng Vũ, đệ nhất môn đồ Thiên Đài, tiền đồ sáng lạn. Nhưng mà U U, cùng Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương lại không rõ tung tích, sống chết không rõ, điều này khiên hắn sinh ra một tia bi thương. Tại dị thế giới tàn khốc này, ngoài thân nhân mình ra, hắn chỉ có mấy vị bằng hữu thân nhất. Bọn họ muốn cùng nhau mở ra thiên địa, mở ra tương lai tươi sáng. Nhưng hiện tại chỉ còn lại hắn và Đại Hại Trùng. Hào quang lóe lên, trong tay Lâm Phong, xuất hiện một bình rượu, trong đó có chút tơ dày phiêu đãng, như ngọn lửa rực cháy. Trong nhẫn trữ vật hắn có nhiều báu vật trân quý, còn có mấy bình rượu. Hắn vẫn trân quý, không lấy ra uống. Hắn coi nó là vật trân quý nhất.

- Ngày xưa, trên chiến đài, uống rượu ca hát, vô cùng sảng khoái, hiện giờ, các ngươi ở đâu? Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn Hoang hải mờ mịt, giơ chén rượu, mạnh mẽ đổ vào miệng, trong khoảnh khắc một cỗ khí tức nóng rực không ngừng lưu chuyển trong người.

Ngửa đầu nhìn hư không, nơi đó dường như có khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã của U U, ngoái đầu lại nở nụ cười quyến rũ chúng sinh, dường như có hình ảnh nho nhã của Quân Mạc Tích, quân tử hạo nhiên chính khí phóng khoáng, dường như có Vân Phi Dương với mái tóc dài tung bay, cùng với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tuấn mỹ.

- Các ngươi nói đi cùng ta, dùng nhiệt huyết của mình đạp lên đại lục Bát Hoang này, để lúc quay đầu, không phí hoài tuổi xuân, hiện giờ các ngươi ở đâu? Lâm Phong uống một hớp, ngọn lửa trong lòng càng cháy rực - Các ngươi còn nói, ngày khác trở về Tuyết Vực, áo gấm về nhà, ngửa mặt hét lên trời, quân lâm thiên hạ, hiện giờ, các ngươi ở đâu? Lâm Phong đem một ngụm rượu cuối cùng uống cạn, nằm trên chiến hạm hư không.

Hiện giờ hắn không có nhiệt huyết sôi trào với võ đạo, không có thân nhân làm bạn, không có huynh đệ chia sẻ, dù có ngày đứng trên đỉnh cao Cửu Tiêu đại lục, dường như cũng cảm thấy thê lương. Tròng mắt Đại Hại Trùng đỏ thẫm, bàn tay nắm chặt, giống như đang nhịn giọt lệ của nam nhi! Trước kia y tu luyện trong tuyết sơn, một lòng muốn cưới Thánh nữ Thiên Trì làm lão bà, nhưng sau khi chân chính gặp được đám người Lâm Phong, y mới chính thức cảm nhận được nhiệt huyết, loại cảm giác này gọi là Tình Huynh Đệ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp