Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1087 - Di tích thượng cổ


...

trướctiếp


- Sao có thể, trong Hoang thạch lại có người sống.

Trong lòng đám người hung hăng chấn động, người sống này, sẽ là cường nhân khủng bố cỡ nào?

- Ầm vang!

Hoang thạch vỡ ra, chỉ thấy thân thể người nọ trần truồng, tóc dài điên cuồng bay múa, ánh mắt của y lộ ra hàn quang lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.

- Nạp mạng đi!

Bước chân mạnh mẽ bước tới, mặt đất nứt ra, người vừa xuất hiện này, thế nhưng lại lao thẳng về phía Cốc Thu Vân, hai mắt lộ ra sát ý mãnh liệt.

- Ngươi còn sống!

Thân thể Cốc Thu Vân mạnh mẽ run lên, sao có thể còn sống, bọn họ rõ ràng đã bị chôn vùi trong vực sâu Hoang hải, sao có thể xuất hiện trong Hoang thạch.

- Đại Hại trùng!

Khóe mắt Lâm Phong co giật, hắn vạn lần không ngờ, người sống xuất hiện trong Hoang thạch, lại là Đại Hại Trùng Hoàng Phủ Long. Đại Hại trùng cũng nhìn thấy Lâm Phong, tuy nhiên chỉ nhìn lướt qua, giống như không quen biết.

- Lâm Phong, tên tặc nhân này bắt chúng ta tới Hoang đảo đào Hoang thạch, ngay sau đó lại chôn chúng ta vào Hoang hải.

Hiện tại chúng ta không thể nhận nhau. Đột nhiên, trong tai Lâm Phong truyền đến âm thanh của Đại Hại trùng, khiến vẻ mặt Lâm Phong cứng lại. Đại Hại trùng đangnhắc nhở hắn chuyện của Cốc Thu Vân đã làm, còn chuyện giả không quen Lâm Phong là vì Đại Hại trùng biết thực lực khủng bố của Cửu Long đảo, không muốn liên lụy tới Lâm Phong.

- Giết!

Đại Hại trùng giận dữ gầm lên, lOng khí xung thiên, trong tay xuất hiện một cây rìu chiến hình rồng to lớn, chân Long vờn quanh, Long khí phóng ra, giống như ngửa mặt lên trời gào thét. Thân thể Cốc Thu Vân điên cuồng lui về sau, tại sao có thể như vậy, thực lực của Hoàng Phủ Long sao lại càng trở nên đáng sợ hơn rồi, gã hẳn phải chết rồi mới đúng.

- Nghịch tặc ngươi dám!

Phía sau Cốc Thu Vân xuất hiện một vị lão giả, bàn tay khẽ run, lập tức muôn vàn sợi tơ biến ảo ra, ngăn cản một rìu đáng sợ của Hoàng Phủ Long.

- Ngao… - Ầm vang!

Long khí xung thiên, chân Long tấn công vào phía trên tấm lưới lớn, phá vỡ nó. Lão già phía sau Cốc Thu Vân lại lần nữa phóng ra một chưởng, mới làm Long khí tan biến. Mà giờ phút này thân thể Hoàng Phủ Long phóng lên cao, một kích không trúng lập tức bỏ chạy.

- Ngươi không trốn được!

Vài bóng dáng đồng thời bay lên không, đánh về phía Hoàng Phủ Long, đồng thời Dương Tử Lam nói với cường giả phía sau:

- Bắt y lại!

Gã thật không ngờ trong Hoang thạch xuất hiện người sống. Nhưng khối Hoang thạch này gã đã tiêu phí giá lớn để đoạt được, chỉ cần chiếm được thánh khí chiến phủ hình rồng là bồi thường lại được.

- Giết!

Hoàng Phủ Long sát khí xung thiên, quay đầu lại một rìu chém ra, hư không lập tức xuất hiện từng đạo chân Long, uy thế mạnh mẽ vô cùng, giết về phía những người đang xông tới.

- Thật mạnh, xa cách mấy ngày, Đại Hại trùng lại cường đại như vậy, hơn nữa còn xuất hiện trong Hoang thạch, gã gặp phải tình cảnh gì? Trong lòng Lâm Phong kinh hãi, hiện giờ Đại Hại trùng có chiến lực rất lớn, rất đáng sợ.

Mà giờ phút này giữa hư không, từng cường giả phóng lên không, muốn đưa Đại Hại trùng vào chỗ chết. Những người này đều là Tôn giả, cho dù Đại Hại trùng có chiến lực khủng bố, cũng chỉ sợ khó lòng thoát chết. Đôi mắt Lâm Phong băng lãnh nhìn Cốc Thu Vân, khiến cả người Cốc Thu Vân cứng đờ, thân thể nhanh lùi lại. Hiện giờ sát ý trên người Lâm Phong vô cùng khủng bố, lạnh thấu xương gã.

- Ngươi muốn làm gì? Cốc Thu Vân lạnh như băng nhìn Lâm Phong, khí tức trên người hỗn loạn.

- Cặn bã, chờ ta thu tính mạng ngươi!

Lâm Phong lạnh lùng nói, thân thể lập tức phóng lên không, chiến hạm hư không xuất hiện, giẫm lên trên, di chuyển thẳng về phía Đại Hại trùng.

- Giết hắn, giết cả hai cho ta!

Sắc mặt Cốc Thu Vân âm u lạnh lẽo, gã bị một tên Thiên Vũ tầng bốn dọa sợ tới mức cả người phát run, gã muốn Lâm Phong chết. Chiến hạm hư không lập tức tới bên người Hoàng Phủ Long, Lâm Phong quát:

- Đi lên!

Vẻ mặt Hoàng Phủ Long hơi trì trệ, nhưng ngay sau đó nhanh chóng bước lên chiến hạm hư không, phi hành về phía xa.

- Cút ngay!

Thiên Cơ kiếm trong tay, Lâm Phong trực tiếp chém ra một kiếm về phía người ngăn cản phía trước, kiếm phá hư không, tốc độ chiến hạm hư không nhanh đến mức tận cùng.

- Hư không yêu thuật!

Một giọng nói từ miệng Lâm Phong phun ra, tuyết hoa bay xuống, lấy Lâm Phong làm trung tâm, hư không tuyết lộ tràn ra, ngay lập tức bao phủ chiến hạm hư không. Lực lượng sát phạt khủng bố từ phía sau gào thét đến, một tiếng nổ ầm vang truyền ra, công kích cường đại đánh lực lượng hư không bùng nổ. Nhưng lúc này chiến hạm hư không đã rời xa, cực kỳ nhanh, trong thời gian vài hô hấp đã không thấy.

- Đuổi!

Từng cường giả đuổi giết theo, nhưng tốc độ chiến hạm hư không vô cùng khủng bổ, Tôn giả bình thường cũng không thể đuổi kịp. Cho tới khi bọn họ đuổi tới ven bờ Hoang hải, chiến hạm hư không đã biến mất trong Hoang hải mờ mịt, không có khả năng đuổi theo nữa. Chạy! Sắc mặt đám người khó coi, một thanh thánh khí chiến phủ cứ như vậy đánh mất. Người buồn bực nhất đương nhiên là Dương Tử Lam. Trả một cái giá lớn như vậy, kết quả công dã tràng, người trong Hoang thạch cũng trốn mất. Lâm Phong và Hoàng Phủ Long tiến vào trên không Hoang hải, lúc này Lâm Phong vẻ mặt nghiêm túc, hỏi Hoàng Phủ Long:

- U U, bọn họ đâu? Khóe miệng Hoàng Phủ Long hơi co giật, muốn nói, nhưng lại không biết nói như thế nào.

- Tên khốn Cốc Thu Vân kia thèm muốn U U, tuy nhiên U U không theo, gã liền bắt chúng ta đi đào Hoang thạch trong Hoang hải.

Trong quá trình đào Hoang thạch, chúng ta bị vứt bỏ trong vực sâu của Hoang hải. Hoàng Phủ Long mở miệng nói, khiến sắc mặt Lâm Phong trắng bệch, vứt bỏ trong vực sâu Hoang hải, căn bản không có đường sống!

- Cốc Thu Vân!

Trong mắt Lâm Phong lóe lên sát ý, nói với Hoàng Phủ Long:

- Đại Hại trùng, nếu ngươi có thể còn sống, vậy bọn họ cũng có thể còn sống, đúng không? Trong lòng Lâm Phong còn ôm lấy một tia hy vọng, vực sâu của Hoang hải tuy là tuyệt lộ, nhưng Đại Hại Trùng không phải vẫn còn sống đấy sao.

- Hy vọng bọn họ còn sống!

Khóe mắt Đại Hại Trùng co giật nói với Lâm Phong:

- Vực sâu của Hoang hải mà chúng ta bị vứt bỏ, chính là một di tích chiến trường thượng cổ.

Ta găp được thi hài bất tử ngàn năm, may mắn còn sống!

- Di tích chiến trường thượng cổ!

Vẻ mặt Lâm Phong trì trệ, hắn sớm nghe nói Hoang hải là chiến trường thời kỳ viễn cổ. Hiện giờ, Hoàng Phủ Long đại nạn không chết, vậy mà còn gặp di tích.

- Nếu là thi hài, vì sao còn gọi ngàn năm bất tử? Lâm Phong hỏi.

- Thần niệm không hoàn toàn tan thành mây khói, ngàn vạn năm bất tử.

Ta nhận được truyền thừa của một vị cường giả, đưa mình phong vào Hoang thạch, thử vận may xem có thể còn sống đi ra không. Xem ra quả nhiên Cửu Long đảo chiếm được lợi ích, lại lần nữa tới đào Hoang thạch, vớt ta lên!

- Thì ra là thế!

Lâm Phong thì thầm tự nói, nhưng lông mày nhíu lại, trong mắt lộ ra vẻ ưu tư.

- Lâm Phong, có lẽ bọn họ cũng nhận được truyền thừa, nơi đó là vực sâu Hoang hải, từng có tuyệt đỉnh cường giả đại chiến, có lẽ không chỉ có một vị cường giả chôn mình trong di tích, cho nên bọn họ có khả năng còn sống.

Hoàng Phủ Long an ủi Lâm Phong, cũng là tự an ủi mình. Lâm Phong trầm mặc một lúc, dường như đang tự hỏi, một lát sau, hắn mở miệng nói:

- Ngươi cầm lấy chiến hạm hư không này, tới Bát Hoang cảnh, ta trở về Cửu Long đảo một chuyến!

- Không được, ngươi không thể trở về.

Hoàng Phủ Long cả kinh nói.

- Yên tâm, ta sẽ không đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm đâu.

Lâm Phong nói xong, giơ tay lên, ngay lập tức thay đổi thành khuôn mặt rỗ:

- Ta cho ngươi tọa độ Bát Hoang cảnh.

Nói xong, thần niệm Lâm Phong bắt đầu khởi động, một luồng ánh sáng chui vào mi tâm Hoàng Phủ Long.

- Ông!

Một luồng bạch mang rực rỡ phóng ra, ánh sáng ngân dực bay lên hư không, sau lưng Lâm Phong sinh ra một đôi cánh chim, Vũ Hồn Ngân Dực.

- Ảnh!

Nhẹ nhàng phun ra một tiếng, trong khoảnh khắc, bóng dáng của Lâm Phong dần trở nên hư ảo, cho đến khi biến mất, hoàn toàn trở thành một cái bóng. Tiếp đó ngân dực của hắn cũng biến mất theo.

- Ngươi đi Bát Hoang cảnh, ở Thiên Đài chờ ta, ta đi giết người Cửu Long đảo, sau đó sẽ trở về!

Hoàng Phủ Long chỉ cảm thấy một cơn cuồng phong bắt đầu khởi động, bóng người trước mặt y lập tức biến mất, khiến ánh mắt của y khẽ run lên.

- Tên này, ngày càng biến thái!

Hoàng Phủ Long thì thầm nói nhỏ. Lâm Phong dám trực tiếp ngự không trong Hoang hải, hiển nhiên không sợ Hoang hải xâm nhập. Thành lập liên hệ với chiến hạm hư không này, Hoàng Phủ Long tiến về phía Bát Hoang cảnh. Lâm Phong lại lần nữa lên Cửu Long đảo. Tuy nhiên lần này vô thanh vô tức trở lại, bay nhanh tới địa điểm cửu long thổ châu. Còn hai khối Hoang thạch nữa chưa mở ra, không biết mấy người U U có đúng dịp bị phong trong Hoang thạch hay không? Bởi vì rối loạn vừa rồi nên bán đấu giá tạm thời dừng lại, Hoang thạch cũng bị mang đi. Cho tới khi mọi chuyện bình thường trở lại, hai khối Hoang thạch cuối cùng mới được mang ra bán đấu giá. Lâm Phong vừa đúng lúc trở lại, lặng yên không tiếng động tiến đến, thậm chí người bên cạnh hắn cũng không biết, giống như hắn vốn ở chỗ này, vô cùng tự nhiên. Sắc mặt Dương Tử Lam âm trầm, tám ngàn áo nghĩa chi tinh, một con số khổng lồ, nhưng cứ như vậy bị mất đi, khiến gã muốn kích động nổi điên. Hơn nữa người cứu Hoàng Phủ Long lại là Lâm Phong. Hiện giở gã vô cùng hận Lâm Phong. Nếu Lâm Phong lọt vào tay gã, nhất định gã sẽ băm Lâm Phong thành trăm ngàn mảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp