Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1064 - Viên Phi đuổi theo


...

trướctiếp

Lúc này Hiên Viên Phá Thiên khí tức cuồn cuộn, hô hấp dồn dập, trên người nộ khí tỏa ra, giống như có cừu hận ngập trời với ai đó. Y nằm mơ cũng không hề nghĩ tới chính mình bước vào nơi thí luyện sẽ gặp phải cảnh ngộ bi thảm như vậy, bị tên khốn Viên Phi đuổi giết, liên tục đuổi giết y ròng rã ba ngày, y tức giận dừng lại cùng Viên Phi khai chiến. Kết quả bị đánh cho toàn thân không có một chỗ tốt, xương cốt sai vị trí, kinh mạch gãy vỡ, làm y tu luyện ròng rã hơn ba mươi ngày ngày mới phục hồi như cũ, thậm chí còn dùng hết các loại đan dược mang theo trên người. Hơn nữa, muốn chữa thương trong nơi thí luyện cũng không phải dễ dàng, khắp nơi bị người tính toán, nhiều lần gặp phải người lợi hại suýt chút nữa giết chết y. Sau khi thương thế của y tốt lên không nhịn được ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, phát tiết lửa giận của chính mình, nhưng không ngờ tới y lại bị Viên Phi ngay gần đó nghe được, kết quả, lại bị một trận hành hạ, đánh y đến tối tăm trời đất, gần như ngay cả năng lực chiến đấu cũng đánh mất. Sau đó y giống như chó nhà có tang, khắp nơi tránh né, không để cho người khác gặp phải y, nếu không thì có lẽ sẽ trở thành con mồi của người khác, đồng thời còn phải chú ý chữa thương, trong lúc đó lại nhiều lần bị người giết đuổi giết, quả thực heo chó không bằng. Hiên Viên Phá Thiên y từ trước đến giờ vô cùng bá đạo, nhưng này một đoạn thời gian này y chân chính trải nghiệm đến cái gì gọi là nhẫn nhục sống tạm bợ, ước chừng bốn mươi, năm mươi ngày y đều như vậy, mới một lần nữa khôi phục sức chiến đấu. Lần này đã trải qua giáo huấn, y không dám gào thét nữa, chỉ tìm tới những người đã từng suýt chút nữa giết chết y, rồi giết hết đi, sau đó hoàn thành nhiệm vụ, trở lại Thiên Đài, khi đó Thiên Đài đã rỗng tuếch, tất cả mọi người đều ở chỗ này để tiếp nhận phong vị. Lần này Hiên Viên Phá Thiên chỉ cảm thấy tức giận ngập trời, Lâm Phong, làm hại y sống không bằng chết, hơn nữa, ngay cả vị trí môn đồ Hoàng Vũ cũng không đạt được, đánh mất hết thể diện của hai chữ Hiên Viên.

- Hiên Viên Phá Thiên làm sao vậy, vì sao lại chật vật như thế, hơn nữa hình như còn hận Lâm Phong thấu xương!

Mọi người thấy Hiên Viên Phá Thiên khác thường, đều thất thần một trận, lẽ nào Hiên Viên Phá Thiên, thật không có trở thành một thành viên trong hàng ngũ môn đồ Hoàng Vũ?

- Ầm ầm!

Khí tức đáng sợ cuồn cuộn từ trên người Hiên Viên Phá Thiên tỏa ra, sát ý mãnh liệt.

- Ha ha, Hiên Viên tiểu tử, Viên gia gia của ngươi đợi ngươi đã lâu rồi bây giờ ngươi mới đi ra, ta đã đáp ứng huynh đệ ta một tháng liền đến xem hắn, ngươi hại Viên gia gia của ngươi làm lỡ thời gian dài như vậy.

Phía sau Hiên Viên Phá Thiên có một thanh âm cuồn cuộn truyền đến, làm Hiên Viên Phá Thiên sợ vỡ mật, trong bước chân dường như cũng lảo đảo một cái, sắc mặt như nhìn thấy quỷ, trong nháy mắt trắng bệch, nộ ý ngút trời cũng trong khoảnh khắc biến mất tăm hơi, dường như trong nháy mắt, y đã hoàn toàn không có biểu hiện gì.

- Ách.
... Lâm Phong nghe được âm thanh sang sảng này ánh mắt nhất thời cứng đờ, tên quỷ Viên Phi này thật sự đến rồi, lúc đó hắn cho rằng Viên Phi chỉ nói đùa một câu, không nghĩ tới gã thật sự đến Thiên Đài. Bất quá Lâm Phong có chút buồn bực, Viên Phi làm sao tiến vào tiến vào tế đàn truyền tống đi tới Thiên Đài? Người bảo vệ kia sẽ cho gã đi vào sao? Giữa hư không có một bóng người xuất hiện, thân thể của gã so với Mông Phách còn muốn cường tráng hơn nhiều, dường như toàn bộ đều là lực lượng mang tính bạo tạc, càng có chút buồn cười chính là, trong tay gã nắm một cây gậy gỗ màu đen tráng kiện, vác trên vai, nhìn qua có vẻ rất nhàn nhã, có vẻ khá khờ. Hiên Viên Phá Thiên sau khi nhìn thấy Viên Phi thì như là gặp ma, ánh mắt đỏ đậm, có lửa giận khôn cùng cùng với thù hận ngập trời, nhưng cũng mang theo kiêng kỵ sâu sắc cùng sợ hãi.

- Ngươi… Nhìn chằm chằm vào Viên Phi, Hiên Viên Phá Thiên thế nhưng lại nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ là hàm răng của y giống như là đang nghiến chặt.

- Hiên Viên Phá Thiên hình như rất sợ gã.

Mọi người thấy cảnh này ánh mắt ngạc nhiên, người vác cái gậy gỗ này rốt cuộc là ai, Hiên Viên Phá Thiên chật vật như vậy lẽ nào cũng là do gã? Bất quá mọi người căn bản chưa từng thấy Viên Phi, đương nhiên sẽ không nhận ra. Nhưng lại có một ít thế hệ trước của các đại gia tộc có thế lực nhìn Viên Phi, ánh mắt không ngừng loé lên, hình tượng của người này, cực kỳ giống như một người được đồn đại, người kia khiến cho rất nhiều đại gia tộc đều kiêng kỵ, đã từng bởi vì người kia, một cái thế gia trong một đêm biến thành tro bụi.

- Cái tên nhà ngươi, một ngày không nhìn thấy Viên gia gia ngươi thì đã trở nên kiêu ngạo rồi, có phải lại muốn bị đánh cho vài gậy đúng không.

Viên Phi đứng trên cao nhìn xuống Hiên Viên Phá Thiên. Hiên Viên Phá Thiên nghiến răng nghiến lợi, nhưng có nỗi khổ khó nói, tên khốn này thế nhưng lại đuổi theo, gã làm thế nào lại xuất hiện ở đây? Mọi người thấy Hiên Viên Phá Thiên ngay cả phản bác đối phương cũng không có, càng thêm cả kinh há miệng. Thế gian này cũng quá điên cuồng đi, Hiên Viên Phá Thiên không chỉ không có trở thành môn đồ Hoàng Vũ, trái lại còn xuất hiện chật vật như vậy, hơn nữa, bây giờ bị một người man rợ tay cầm cây gậy tự xưng là Viên gia gia của y, mà Hiên Viên Phá Thiên lại không dám nói một lời. Đại đa số mọi người đều là cảm thấy rất khiếp sợ, nhưng mà không có quan hệ gì với bọn họ, nên bọn họ ôm thái độ đứng xem cuộc vui. Nhưng mà người Dương gia, từng người từng người sắc mặt tái xanh, hôm nay, bọn họ đến để chờ Hiên Viên Phá Thiên lấy được đệ nhất môn đồ Hoàng Vũ, sau đó cầu hôn Dương Tử Diệp, làm cho Dương gia đắm chìm trong ánh sáng vinh quang, vinh quang của bọn họ, trên người Hiên Viên Phá Thiên. Mà giờ khắc này, Hiên Viên Phá Thiên không có được vinh quang, chỉ có khuất nhục, bị người nhục nhã, gia tộc Dương thị bọn họ, cũng đồng dạng cảm thấy rất khuất nhục, mất hết thể diện, những người xung quanh, thậm chí còn lấy ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.

- Té sang một bên cho Viên gia gia ngươi, nếu không một gậy vung chết ngươi.

Viên Phi lẫm liệt nói, Hiên Viên Phá Thiên vẻ mặt băng hàn, hận thấu đối phương, nhưng mà y ngoan ngoãn biến mất trong đám người, người xung quanh y lập tức đều dồn dập tránh ra, chỉ để lại Hiên Viên Phá Thiên một người đi qua, đặc biệt dễ thấy. Y cũng không hề rời đi, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Viên Phi, khi thì lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Phong, y hiện tại không giết được Viên Phi, có cơ hội, nhất định phải giết Lâm Phong. Không cần phải nói y cũng rõ ràng, nhất định do Lâm Phong bảo Viên Phi đối phó y, bằng không thì y cùng Viên Phi không thì không oán, Viên Phi làm sao sẽ đuổi giết y.

- Xem ra là một kẻ hung hãn!

Mọi người nhìn Viên Phi âm thầm nói, có thể làm cho Hiên Viên Phá Thiên sợ đến như vậy, không nói một lời, hiển nhiên Viên Phi tuyệt đối là kẻ hung hãn.

- Đệ nhất môn đồ Hiên Viên Phá Thiên đã không lấy được, không biết sẽ là ai, là Lâm Nhược Thiên của Lâm gia, hay là Mông Bá của gia tộc Mông thị, hoặc là Thu Nguyệt Tâm? Mọi người bắt đầu suy đoán, Hiên Viên Phá Thiên, xem ra chính bởi vì kẻ hung hăng này mà gặp bi kịch, chỉ là, cũng theo đó mà liên lụy Dương gia.

Rất nhiều người không khỏi đưa mắt nhìn đến phía Dương gia, bọn họ còn chờ gả nữ đi, hiện tại hiển nhiên bị nhỡ.

- Còn có, này kẻ hung hăng này nói là đến xem huynh đệ của gã, huynh đệ của gã là ai? - Tiểu hòa thượng, nhìn ta làm gì, không nhận ra ư!

Viên Phi đứng trên hư không, nhìn về phía Khổ Hạnh Tăng, nhếch miệng nở nụ cười.

- Ngươi cái tên quỷ này, vẫn nôn nôn nóng nóng như vậy.

Khổ Hạnh Tăng nở nụ cười, hiển nhiên có quen biết với Viên Phi. Phía dưới Thu Nguyệt Tâm cùng Lâm Phong ngạc nhiên một trận, đều đưa mắt nhìn nhau, Viên Phi cùng Khổ Hạnh Tăng thế nhưng lại có quen biết.

- Lẽ nào Viên Phi có thể tự do ra vào Thiên Đài là vì thế? Lâm Phong suy đoán trong lòng.

- Được rồi, ngươi cũng né sang một bên đi, sư tôn ta sắc phong môn đồ Hoàng Vũ, đừng để vì cái tên bên ngoài như ngươi mà bị chậm trễ.

Khổ Hạnh Tăng cười nói.

- Khà khà, tự nhiên!

Viên Phi cười ngây ngô nói:

- Ta vừa vặn nhìn huynh đệ ta sắc phong!

Khổ Hạnh Tăng cũng nghi hoặc, thân phận Viên Phi y đương nhiên biết, cháu trai Đại Viên Hoàng, không biết huynh đệ trong miệng gã chỉ ai. Đồ án màu vàng óng vẫn ở trên hư không lay động, Khổ Hạnh Tăng thản nhiên nói:

- Tám mươi mốt người các ngươi, toàn bộ tiến lên, đưa tay đặt ở trên họ tên của các ngươi, xếp hạng của các ngươi, tự nhiên sẽ hiện ra ngoài.

- Dạ!

Mọi người trong lòng khá là kích động, đều dồn dập bước về phía trước, đi tới cạnh cái đồ lục hoàng kim to lớn kia, đặt tay trên họ tên mình. Trong khoảnh khắc, từng luồng từng luồng hào quang óng ánh tản ra, bao phủ lấy thân thể của bọn họ, cả người bọn họ đều đắm chìm trong tia sáng kim sắc vinh quang rực rỡ, trên người dường như cũng được phủ thêm một tầng áp giáp hoa mỹ. Hư không phía trên, con số dần dần hiển hiện lên, theo thời gian chậm rãi trở nên rõ ràng, càng ngày càng sáng ngời lên, hiện ra ở bên trong. ánh mắt của mọi người

- Nhược Thiên, vị trí thứ ba!

Người Lâm gia hai tay nắm chặt, tuy rằng không được ví trí thứ nhất, nhưng là khá kích động, vị trí thứ ba, không tệ.

- Được, rất tốt, Nguyệt Tâm, môn đồ Thiên Vũ thứ hai!

Ánh mắt người Thu gia vẫn nhìn Thu Nguyệt Tâm, nhìn thấy trên đỉnh đầu hiển hóa ra một chữ rất to rõ ràng, không khỏi kích động trong lòng, thứ hai!

- Đáng tiếc, lại yêu thích một phế vật tu vi yếu kém còn không có bối cảnh!

Thu Hạo trào phúng một tiếng, ánh mắt của y ngay lập tức tìm kiếm Lâm Phong, thản nhiên nhìn về phía con số trên không Lâm Phong, thời khắc này, trong lòng y co quắp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp