Thu Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn Lâm Phong. Lâm Phong khẽ cười, hắn thông qua Thiên Tuyền thạch, cảm ngộ đại thế thiên địa mênh mông, dung nhập vào giữa thiên địa tự nhiên, ngày càng buông lỏng, cho đến cuối cùng, hắn dường như trở thành một bộ phận của thiên địa, vô cùng thoải mái tự nhiên, xu thế này ngưng tụ thành lốc xoáy chân nguyên, tiến vào cơ thể hắn. Ba ngày lĩnh ngộ khiến cảnh giới hắn tăng thêm nửa bước.
- Chúng ta trở về, thời gian Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận môn đồ chắc không còn lâu nữa.
Lâm Phong cười khẽ.
- Còn bảy ngày nữa!
Thu Nguyệt Tâm trả lời
- Bảy ngày!
Lâm Phong gật đầu, thân hình lóe lên, hai người bước xuống thang trời, đi lên khó, nhưng đi xuống vô cùng thoải mái, nhất là khi đã ở trên cửu trọng thiên suốt ba ngày, hai người họ đã quen với uy áp khủng bố. Thời gian Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận nhóm môn đồ đầu tiên chỉ còn bảy ngày. Dưới Thiên Đài, cường giả hội tụ ngày càng nhiều, dõi mắt gần như không thấy điểm cuối. Hiện tại, Lâm Phong mới cảm nhận được cái gì gọi là biển người. Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận nhóm môn đồ có lực hấp dẫn quá lớn, kinh động Bát Hoang, thậm chí còn lan truyền tới những nơi khác trong Hoang Hải. Nhìn biển người mênh mông, trong lòng Lâm Phong suy nghĩ, không biết U U và Mạc Tích thế nào, có tới đây hay không? Trước khi hắn nhảy vào trong Hoang Hải, hắn từng ước định với bọn họ, nếu bình an thì sẽ tới đây gặp nhau. Nếu đám người U U rời khỏi Cửu Long đảo, nhất định sẽ tới đây, nếu không tới, chỉ có thể bị nhốt trên Cửu Long đảo rồi. Hai người không dừng lại trong đám người, mà hướng về viện nhỏ của mình, rất nhanh, bọn họ về đến. Nhưng khi hai người trở về viện, không hẹn cùng dừng bước, liếc mắt nhìn nhau. Có người trong viện, có nhiều người, dường như đang chờ bọn họ trở về.
- Người của Thu gia? Lâm Phong hỏi Thu Nguyệt Tâm.
- Ừ!
Thu Nguyệt Tâm gật đầu, lập tức mở ra, một hàng người từ bên trong đi ra. Trong đám người có Thu Mi và đường huynh Thu Nguyệt Tâm. Tuy nhiên người cầm đầu là một nam tử trung niên có tướng mạo uy nghiêm. Sau khi đi ra, ánh mắt của gã dừng trên người Thu Nguyệt Tâm.
- Sao, không nhận ra ta? Trung niên lãnh đạm nói.
- Không dám, sao lại không nhận ra tam thúc!
Thanh âm Thu Nguyệt Tâm lạnh như băng, người xuất hiện là tam thúc của nàng.
- Gặp tam thúc, ngay cả một tiếng chào cũng không nói, Nguyệt Tâm, ngươi càng ngày càng có tiền đồ nha!
Thanh âm trung niên giá lạnh, dường như quan hệ giữa gã với Thu Nguyệt Tâm không tốt.
- Không dám!
Thanh âm Thu Nguyệt Tâm vẫn lãnh đạm như trước.
- Không dám? Ngươi ngay cả nam nhân Thiên Vũ cảnh tầng ba cũng dám ở chung, còn gì không dám.
Trung niên cười lạnh. Thu Nguyệt Tâm hơi nhíu mày, lập tức thanh âm trở nên giá lạnh hơn:
- Tam thúc, ngươi bề trên, ta không cùng ngươi tranh cãi, nhưng có một số việc, nhất là việc của ta, ta làm chủ, ta không làm chủ được, phụ mẫu ta sẽ làm chủ, cho nên, tam thúc nên nói chuyện có chừng mực một chút.
- Tốt lắm, dám dạy bảo cả ta sao, đi, đi theo ta một chuyến.
Trung niên lạnh lùng nói.
- Thật xin lỗi, ta không tuân theo.
Thu Nguyệt Tâm lãnh đạm lắc đầu.
- Hứ!
Trung niên dường như sớm biết Thu Nguyệt Tâm sẽ cự tuyệt. Ở Thu gia, Thu Nguyệt Tâm có thiên phú cường đại, không phải ai cũng có thể quản giáo nàng.
- Ta không phải muốn ngươi đi theo ta, chỉ có điều gia gia muốn gặp ngươi, chẳng lẽ gia gia ngươi cũng không để trong mắt? - Gia gia tới? Ánh mắt Thu Nguyệt Tâm đọng lại, sắc mặt có chút khó coi.
- Tôn nữ bảo bối chạy theo nam nhân, có thể không tới sao!
Trung niên lại lần nữa châm chọc.
- Tam thúc, ngươi còn nói như thế, đừng trách ta bất kính với bề trên.
Giọng nói của Thu Nguyệt Tâm càng ngày càng lạnh.
- Tốt lắm, cánh cứng cáp rồi.
Trong mắt trung niên lóe lên hàn quang, lạnh lùng nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi một lần, gia gia muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta, hay không đi.
Thần sắc Thu Nguyệt Tâm có chút khó coi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Phong bên cạnh. Ở Thu gia, tranh đấu mãnh liệt, nàng và tam thúc từ trước tới nay vốn không hòa thuận. Nếu nàng đi cùng đối phương, nàng lo lắng tam thúc sẽ đối phó Lâm Phong. Nhưng gia gia tới, nếu nàng không đi, sẽ chọc giận lão nhân, tình huống sẽ càng hỏng bét hơn. Bởi vậy, nàng đành phải đâm lao phải theo lao.
- Nếu ngươi lo lắng, có thể mang hắn cùng đi, để gia gia gặp thanh niên mà ngươi nhìn trúng có bao nhiêu ưu tú.
Trung niên cười lạnh một tiếng. Thu Nguyệt Tâm đương nhiên không thể mang Lâm Phong đi gặp gia gia của nàng. Nếu làm vậy, không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
- Đi đi, ta không có chuyện gì!
Lâm Phong mỉm cười với Thu Nguyệt Tâm.
- Tiểu nha đầu ngươi nhớ trở về, tên tiểu tử hỗn đản này không xảy ra chuyện đâu.
Phía sau Lâm Phong truyền ra một giọng nói, Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm lập tức nhìn thấy Cùng Kỳ thoáng cái đi tới, khiến Lâm Phong không nói được gì. Người của Thu gia tiến vào viện, lão hỗn đản này không biết trốn ở đâu, không ngờ giờ lại xuất hiện từ phía sau. Thu Nguyệt Tâm cũng không biết nói gì, Cùng Kỳ lại gọi nàng là tiểu nha đầu.
- Ta đáp ứng ngươi, trong khoảng thời gian ngươi rời đi, Thu gia sẽ không động tới hắn.
Tam thúc Thu Nguyệt Tâm mở miệng nói.
- Gia gia hiện đang ở đâu? Thu Nguyệt Tâm hỏi.
- Thiên Cảnh hồ!
Trung niên lãnh đạm trả lời, Thu Nguyệt Tâm khẽ gật đầu với Lâm Phong nói:
- Ngươi cẩn thận một chút!
Nói xong, thân thể nàng lóe lên rời đi. Sau khi Thu Nguyệt Tâm rời đi, trung niên liếc mắt nhìn Lâm Phong, thấp giọng cười nói:
- Ngươi chỉ có một mình, cần Thu gia động tới ngươi sao!
Nói xong, gã dẫn người Thu gia đi theo hướng Thu Nguyệt Tâm. Khi bọn hắn rời đi, Lâm Phong nhìn rõ Thu Mi lạnh như băng cười với hắn, dường như trong mắt nàng, Lâm Phong đã trở thành người chết.
- Ai!
Cùng Kỳ từ từ tiến lên, dường như thở dài, buồn bực nói:
- Tiểu tử, người ta cho rằng giết ngươi không khác gì giết a miêu a cẩu.
Lần này phải để bọn chúng ghi nhớ thật sâu. Cùng Kỳ vừa nói xong, xa xa có rất nhiều thân ảnh từ từ tiến tới. Trong chốc lát đã tới bao vậy hắn.
- Cừu Quân Lạc, ngươi thật có lòng.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn một người trong đó, rõ ràng là Cừu Quân Lạc. Sắc mặt Cừu Quân Lạc giá lạnh, sát ý lóe lên, hiển nhiên nhớ rõ lần trước bị Lâm Phong hành hạ.
- Lần này, ta xem ngươi còn mệnh hay không? Thân ảnh Cừu Quân Lạc lạnh như băng, người xung quanh gã đều có tu vi giống nhau, Thiên Vũ tầng năm, cả đám khí chất phi phàm, khí tức phóng ra ngoài vô cùng cường đại, hiển nhiên không phải người thường, đều giống Cừu Quân Lạc, đệ tử đại gia tộc.
- Các ngươi là ai, ta và các vị hình như không quen nhau? Lâm Phong nhìn những người khác, tất cả đều xa lạ, đương nhiên, ở Bát Hoang cảnh, người hắn quen chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Những người này vì sao lại muốn giết hắn.
- Ta nói cho ngươi biết, để ngươi biết vì sao mình lại chết.
Ngươi đắc tội Dương Tử Lam và Dương Tử Diệp, hiện tại lại đắc tội với thế gia Thu thị, người muốn giết ngươi có khá nhiều. Cừu Quân Lạc lạnh như băng nói.
- Ta hiểu rồi!
Lâm Phong cười nhẹ, đắc tội Dương Tử Lam và Dương Tử Diệp. Người muốn nịnh hót Dương gia sẽ giết hắn, người có ý với Dương Tử Diệp cũng muốn giết hắn. Đối với Thu gia, tương tự, người muốn trèo lên Thu gia và ái mộ Thu Nguyệt Tâm đều muốn mạng của hắn, người như thế, hiển nhiên không ít.
- Lần trước ngươi dùng lợi kiếm chiến với ta, nếu không có thanh kiếm đó, ngươi đã là người chết.
Hiện giờ, ta có thể cho ngươi thêm cơ hội, nếu ngươi không dùng kiếm, giết ngươi, một mình ta là đủ. Nếu ngươi sử dụng kiếm, chúng ta sẽ liên thủ giết ngươi. Cừu Quân Lạc lạnh lùng nói, dường như vẫn muốn xóa bỏ sỉ nhục ngày xưa, muốn độc chiến với Lâm Phong. Nhưng gã biết rõ, nếu Lâm Phong dùng kiếm, gã không phải đối thủ của Lâm Phong.
- Ngươi nói đúng, ta nên cho bọn chúng nhớ thật sâu.
Lâm Phong liếc mắt nhìn Cùng Kỳ, lập tức bước vào trong hư không, cuồng phong chuyển động, thân thể của hắn vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt chỉ lưu lại cái bóng mờ nhạt.
- Muốn giết ta, cùng tiến lên đi!
Một giọng nói cuồn cuộn truyền ra, đôi mắt đám người Cừu Quân Lạc đọng lại, thân thể mạnh mẽ đi lên, đuổi giết Lâm Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT