Mới vừa nuốt hai viên đan dược kia xuống bụng xong, cái lỗ tai mẫn tuệ của hắn liền nghe thấy ở bên ngoài cửa hơn mười trượng có một trận cước bộ nhẹ nhàng đang đi tới. Lôi Động không dám nhúc nhích, kiên nhẫn chờ đợi. Tai của hắn đã nghe được rõ ràng, đây có lẽ không phải là tu sĩ, vô cùng có khả năng là một gã phàm nhân. Đối với phàm nhân, căn bản là hắn không có cái gì phải sợ.

Không bao lâu sau, người kia liền chạy tới ngoài cửa, thật cẩn thận đẩy cửa vào. Nhưng mà thấy Lôi Động ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nàng, trong ánh mắt của nàng liền hơi có chút kinh hỷ, trong miệng phát ra thanh âm ô ô, vung tay múa chân lên. Bộ dáng phảng phất như là một người câm!

Khiến cho Lôi Động có chút ngoài ý muốn chính là, nàng không những là một người câm mà trên mặt còn có một cái chấm đỏ lớn, bộ dáng cực kỳ xấu xí. Nhưng mà ánh mắt của nàng thì lại cực kỳ thuần khiết. Giống như là một dòng suối chảy qua khe núi vậy, trong suốt và không chút tỳ vết. Thấy được Lôi Động đã tỉnh lại, dường như nàng rất vui vẻ. Trong tay nàng bưng một cái bát nhỏ, bước lên vài bước đặt lên trên bàn. Thân thiết dùng đủ loại thủ thế để ra hiệu cho hắn.

- Là cô đã cứu ta sao?

Lôi Động lấy lại bình tĩnh, chăm chú nhìn nàng mở miệng hỏi.

Cô gái kia sửng sốt, nhưng rất nhanh liền gật gật đầu. Khoa tay múa chân ra hiệu cho hắn.

Lôi Động lại trịnh trọng gật đầu, hỏi tiếp.

- Cô có biết chữ không? Ta nhìn tay cô nhưng không hiểu được?

Lôi Động không hề nói cảm tạ đối với nàng. Loại ân tình cứu mạng này, cũng không phải chỉ dùng một tiếng đa tạ là có thể biểu đạt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thần sắc của cô gái câm kia ảm đạm, chậm rãi lắc lắc đầu.

Cái này thì có chút phiền phức. Lôi Động hơi nhíu mày. Nhưng mà cũng không có gì cả, nếu cô gái câm này đã cứu mình, tự nhiên là muốn mình báo đáp. Nhưng mà trước mắt cần phải nhanh chóng chữa thương một chút, chỉ có sớm khôi phục sức lực thì mình mới có thể yên tâm được. Lôi Động không biết đây là địa phương nào, nhưng mà hắn biết được ở bất kỳ một cái địa phương nào dưới gầm trời này, cũng đều tồn tại một chân lý người mạnh là vua, thực lực xưng vương.

Cô gái câm thấy Lôi Động không nói gì thì liền cầm một cái chén bể múc một chén canh từ trong cái bát lớn kia ra. Cẩn thận bưng đến trước mặt Lôi Động, nhẹ nhàng dùng thìa múc một thìa đưa đến bên miệng Lôi Động.

Lôi Động đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn nữa tu vi cũng không thấp. Đã lâu lắm rồi hắn cũng không ăn cái gì. Chỉ cần chân khí trong cơ thể còn tồn tại, cả tháng không ăn cái gì hắn cũng sẽ không thấy đói. Hoàn toàn có thể dùng chân khí thay cho năng lượng lấy được từ trong thức ăn. Đây chính là cảnh giới ích cốc trong truyền thuyết. Đương nhiên, vì muốn thỏa mãn cơn thèm ăn, Lôi Động vẫn sẽ thường xuyên ăn cái gì đó.

Hắn ngửi chén canh kia một chút, có chút tanh, nhưng lại cực kỳ thơm, hẳn là một món canh cá gì đó. Có lẽ là bởi vì bị thương, hoặc là đã rất lâu rồi không ăn cái gì vì thế lúc này hắn thật là có chút đói bụng. Thấy trong ánh mắt của nàng tràn ngập vẻ thân thiết và chờ mong, hắn cũng không muốn làm phật ý nàng, liền nở một nụ cười đối với nàng rồi trực tiếp húp cạn thìa canh này. Quả nhiên mùi vị của chén canh này thơm nức, cực kỳ ngon miệng. Phảng phất giống như là có một dòng nước ấm nhẹ nhàng cọ rửa toàn thân của hắn. Tinh thần của hắn cũng lâm vào một trận run rẩy. Tuy rằng thân thể và thần niệm của Lôi Động đều bị thương không nhẹ, nhưng mà thể chất của hắn khác xa người thường, nhúc nhích một chút thì vẫn có thể. Hắn lại tiếp tục cười với nàng một cái, đưa tay nhận lấy chén canh của nàng. Chính mình tự múc đưa lên miệng, không bao lâu sau đã uống sạch sẽ bát canh cá. Tuy rằng những người như Lôi Động đã có thể ăn vào vô số món ngon của lạ so với phàm nhân. Nhưng mà chén canh cá này khiến cho hắn cảm thấy nhân sinh đẹp tới mức không ngờ. Để cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái chính là món canh cá này rõ ràng là có công hiệu chữa thương tinh thần. Chân khí gần như khô kiệt ở trong thân thể của hắn cũng chậm rãi khôi phục.

Sau khi nếm bát canh cá xong, Lôi Động bắt đầu nói chuyện với nàng. Tuy rằng nàng câm, nhưng mà cũng không điếc. Đây đúng là một chuyện tình khiến cho người khác vui mừng. Mỗi lần hỏi nàng đều là hắn đưa ra suy đoán của chính mình, rồi để nàng trả lời là đúng hay sai. Dần dần Lôi Động hơi có chút khái niệm. Chính mình hẳn là đang ở trên một hòn đảo, còn cô bé này hẳn là ngư dân. Tuy rằng tuổi của nàng không lớn, nhưng làn da thật sự rất đen, da cũng rất thô. Hơn nữa Lôi Động cũng đã biết, chính mình được nàng vớt lên từ dưới biển.

Lôi Động thoáng tính toán một chút, phỏng chừng là mình bị cái lốc xoáy gọi là cơn giận của Hải Thần kia thổi sang một địa phương nào đó. Hơn nữa hẳn là không phải ở trong phạm vi hải vực của Dạ Xoa Tộc. Nếu không thứ nhất là Dạ Xoa Vương sẽ không tùy ý để mình trôi trên biển. Thứ hai là ở bên trong hải vực của Dạ Xoa Tộc, không có con người ở trên đảo.

Đợi đến sau khi hiểu rõ sự tình, Lôi Động cảm thấy nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng khôi phục thương thế và chân khí. Nếu không, gặp phải cao thủ thì ngay cả lực lượng tự bảo vệ mình cũng sẽ không có. Liền hỏi cô gái câm này.

- Trên hòn đảo này, có người hoặc là quái thú nào cực kỳ lợi hại hoặc đáng sợ không?

Cô gái câm hơi suy nghĩ một chút thì có chút mờ mịt lắc đầu. Nhưng Lôi Động lại hỏi, ở trên đây có người hoặc là quái thú nào cực kỳ hung ác không. Cô gái câm kia liền lộ ra thần sắc sợ hãi, cực kỳ sợ hãi. Có chút hoảng sợ vạn phần gật gật đầu.

Lôi Động đã hiểu rồi, liền nói với nàng.

- Ta cần phải trị liệu vết thương trên người mình một chút. Cô không cần nói cho người khác biết, cũng đừng tiếp cận ta, bằng không thì sẽ xuất hiện nguy hiểm.

Sau khi lặp lại những lời này vài lần, lại cự tuyệt sự hỗ trợ của nàng thì nàng mới hiểu được. Lại lui về phía sau vài bước, trực tiếp ngồi ở bên trên cái ghế tựa, có chút tò mò nhìn Lôi Động.

Lôi Động cũng không thèm để ý, sau khi nhe răng cười với nàng một cái thì liền nuốt hai viên đan dược xuống. Ngồi xếp bằng ở trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu chữa thương. Hắn cũng không có cố gắng triệu hồi quỷ vệ linh tinh. Lấy trình độ tổn thương thần niệm của mình, chỉ sợ không nhất định có thể áp chế được quỷ vệ. Mặc dù là bổn mạng quỷ bộc, nhưng nếu kém nó quá lớn thì cũng sẽ có một chút xác suất bị phản phệ.

Trái tim nhanh chóng lắng đọng xuống. Chân khí từng chút một khuếch tán trừ trong đan điền ra khắp tứ chi. Khi gặp được chỗ kinh mạch bị tắc hoặc là bị hao tổn. Lôi Động cũng không dám vội vã mà cẩn thận dùng chân khí nhẹ nhàng chữa trị, mát xa cho nó. Kể từ đó, những địa phương bị tổn thương sẽ chậm rãi khôi phục.

Ngoài ra, đám lục phủ ngũ tạng bị lệch khỏi vị trí và bị thương cũng cần phải dùng một chút chân khí để đưa nó trở về vị trí cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play