Dù cho có thắng lợi thì người còn sống sót kia cũng không còn huy hoàng của đỉnh cấp tông phái nữa? Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả một cái tông phái thượng đẳng cũng đều không bằng.
Song phương trải qua việc giương thương múa kiếm kịch liệt, rồi lại đàm phán với nhau. Cuối cùng song phương liền quyết định đặt chiến trường ở trong phạm vi hải vực của Quần Tinh Đảo Đông Hải. Lấy đường bờ biển làm ranh giới. Một bên diện tích thuộc về hải vực thì là chiến trường.
Mà một bên khác của đường bờ biển là đất liền thì là khu ngừng chiến. Đây cũng là kết quả sau khi song phương nghiêm túc bàn bạc và thỏa hiệp với nhau. Ở trong phạm vi hải vực tùy tiện đánh như thế nào cũng đều không sao cả. Một khi ra khỏi hải vực, đệ tử của song phương không được chiến đấu nữa.
Hơn nữa đệ tử trung tâm của hai phái cử ra cũng đều có một cái giới hạn. Âm Sát Tông thì chỉ được để cho người của đệ tam lĩnh Chiến Đường tham chiến. Mà Thiên Âm Cung cũng chỉ có thể để thành viên của đệ nhị điện Thủ Hộ Tinh tham chiến.
Hai bên cũng có thể phái ra một gã Nguyên anh lão tổ để tiến đến giám sát, tránh cho những người khác trà trộn vào trong đệ tam lĩnh và đệ nhị điện linh tinh. Song phương còn thương nghị ra một cái quy định, số đệ tử Trúc cơ kỳ tham chiến của hai phái không được lớn hơn năm mươi người. Tu sĩ Kim đan không được vượt quá ba người.
Hai bên đều là đỉnh cấp tông phái, ai cũng không muốn đánh nhau đến một sống một chết, lưỡng bại câu thương rồi sau đó để người khác chiếm tiện nghi. Lực lượng mới chính là vương đạo, mới làm cho người ta kính sợ không dám dị động. Một khi mất đi lực lượng, tất nhiên sẽ bị quần lang xé xác ăn thịt.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Đương nhiên hai tông phái chỉ cử ra có bấy nhiêu đệ tử như vậy cũng không phải là những tu sĩ chiêu mộ tới để làm vật hi sinh không đủ sử dụng. Đối với sự sống chết của đám tán tu và các thành viên trong tiểu gia tộc, hai đại tông phái cũng không có tâm tư để ý đến.
Thủ lĩnh của hai đại tông phái đã gặp gỡ với nhau, nhất trí làm như vậy để khiến cho việc này không có nhiều rối rắm. Cái mà bọn hắn quan tâm chỉ là đệ tử trung tâm của mình bị thương bao nhiêu và Quần Tinh Đảo cuối cùng thuộc về sự khống chế của ai. Thủ lãnh của hai tông phái trong lúc đó cũng đã thảo luận thời điểm chiến tranh là ba tháng sau.
Trong lúc này, hi vọng là song phương sẽ dùng hết khả năng của mình mà khắc chế.
Tất cả chuyện này cũng do Trương Hoành làm đội trưởng, vừa rồi lại bị Âu Dương Mật kêu đi, căn dặn cho hắn biết. Mà Trương Hoành cũng nói cho Lôi Động biết trước tiên, thuận tiện bán cho hắn một chút nhân tình.
Lôi Động cũng không biết nói gì, một hồi đại chiến phong vân biến đổi liên tục, cuối cùng cũng biến thành cục diện so đấu với nhau. Đương nhiên Lôi Động cũng cho rằng đây là chuyện bình thường. Hai cái đỉnh cấp tông phái chân chính đại chiến với nhau sẽ chỉ để cho người ta làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng mà hắn lại không biết tông phái có thể lại áp dụng phương thức đổi binh, đem những cao thủ từ đệ nhất lĩnh và đệ nhị lĩnh toàn bộ đổi sang đệ tam lĩnh hay không? Cho dù là năm mươi tu sĩ trúc cơ kỳ thì cũng có thể bởi vì trình độ tinh nhuệ bất động mà có ảnh hưởng rất lớn đối với chiến lực.
Tự nhiên, loại chuyện này cũng không cần Lôi Động quan tâm. Hắn chỉ cần im lặng đứng tại chỗ chờ đợi mệnh lệnh, sau đó liền đi thi hành mệnh lệnh là được. Chiến tranh là thứ thay đổi liên tục, cho dù là những người lợi hại cũng có khả năng tùy thời ngã xuống. Lôi Động cũng không muốn chính mình còn trẻ tuổi mà lại chết không hiểu lý do.
Việc duy nhất có thể làm chính là trở nên càng ngày càng mạnh. Càng mạnh dĩ nhiên là càng dễ dàng sống sót trong chiến tranh. Ở phía sau nơi đóng quân có một tòa núi lớn ở gần biển. Lôi Động bay tới chỗ này, ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi, nhìn nước biển mênh mông ở trước mặt, trầm tư suy nghĩ xem làm như thế nào mới có thể khiến cho mình càng ngày càng mạnh.
Thứ nhất đó là khả năng chạy trốn. Lôi Động cũng từng hiểu biết qua một chút. Tu sĩ Kim đan sơ kỳ, nếu không phải là thân pháp rất nghịch thiên thì tốc độ phi hành của bản thân có thể đề thăng lên trên dưới ba nghìn dặm một giờ ở trong khoảng thời gian ngắn. Đương nhiên tốc độ cực nhanh như thế không có khả năng sẽ duy trì được quá lâu.
Nếu như dùng pháp bảo phi hành, vậy thì phải xem phẩm chất của pháp bảo phi hành. Nếu như là pháp bảo phi hành hạ phẩm vậy thì rất kém, chỉ có thể tương đương với công hiệu của thượng phẩm linh khí phi hành. Hơn nữa tốc độ phi hành lớn nhất của tu sĩ Kim đan kỳ tầng thứ nhất ước chừng có thể đạt tới hai ngàn năm trăm dặm một giờ. Tốc độ này so với Lôi Động sử dụng cực phẩm linh khí bây giờ thì vẫn nhanh hơn khoảng trên dưới năm trăm dặm.
Cũng không phải là tu sĩ Kim đan chỉ lợi hại hơn Lôi Động có một chút như vậy. Mà bởi vì tu vi tăng tiến cao hơn, mặc dù sẽ có ảnh hưởng đối với tốc độ phi hành của pháp bảo. Nhưng mà ảnh hưởng này cực kỳ nhỏ bé. Đại bộ phận đều phải dựa vào tốc độ của bản thân pháp bảo phi hành.
Mà hiện giờ Lôi Động sử dụng cực phẩm Ác Quỷ Chướng. Nếu điên cuồng gia tốc, ước chừng có thể đạt tới tốc độ ba nghìn dặm. Cái này còn nhanh hơn cả tu sĩ Kim đan kỳ dùng hạ phẩm pháp bảo phi hành. Nói cách khác, nếu mà Lôi Động chạm phải tu sĩ Kim đan kỳ vừa mới thăng chức và chỉ có hạ phẩm pháp bảo thì vẫn có thể thoát được tánh mạng. Nhưng vấn đề ở chỗ tu sĩ Kim Đan cho dù là tán tu hay là thành viên của tiểu gia tộc thì vẫn có thể kiếm tiền thoải mái hơn tu sĩ Trúc cơ kỳ rất nhiều.
Bởi vậy, một ít tu sĩ Kim đan bình thường, kể cả là mới thăng cấp thì cũng sẽ có chút ít của cải. Rất ít khi sẽ dùng pháp bảo phi hành loại hạ phẩm, như vậy thực sự là rất dọa người. Bọn họ sẽ dùng tất cả các biện pháp để kiếm được một món trung phẩm pháp bảo phi hành. Đối mặt với nhưng người như thế thì Lôi Động sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao thì tốc độ mà bọn họ bạo phát ra, có nhiều khả năng sẽ nhanh hơn Lôi Động một chút. Chỉ cần một chút này cũng đủ trí mạng rồi.
Nhưng mà thuần túy sử dụng Ác Quỷ Chướng để chạy trốn cũng không phải là chuyện tình luôn luôn hiệu quả. Linh khí phi hành cũng vậy, pháp bảo cũng thế. Muốn đạt được tốc độ nhanh nhất tất phải có được một quá trình tăng tốc. Ở trong quá trình này thì chính mình cũng sẽ bị tu sĩ Kim đan dùng thân pháp đuổi theo mà chém chết.
Bởi vậy nếu muốn chạy trốn trong cự ly ngắn thì cần phải dùng thân pháp độn thuật. Bởi vì loại đồ vật này có thể gia tăng tốc độ bản thân lên tới cực hạn ở trong một thời gian cực ngắn. Lôi Động lại bắt đầu thử thân pháp cực nhanh của chính mình một chút. Cái gì cũng không dùng đến, chỉ dựa vào chân khí của bản thân mình mà thôi động chính mình bay tới. Tốc độ nhanh nhất chỉ có thể đạt tới hơn tám trăm dặm một giờ. Kết quả này khiến cho Lôi Động có chút kinh ngạc.