Thần linh là người cường đại nhất trong vũ trụ, cảm ứng thần niệm của họ mạnh vô cùng, khi cảm ứng thấy sự tồn tại của Doanh Thừa Phong và phát ra thần lực, họ lập tức biết đây là một vị cao thủ mà họ căn bản là không thể chống lại được.
- Kết trận.
Theo một tiếng hét to của vị Quang Minh Thần đứng giữa, bảy vị thần đồng thời phát ra vầng hào quang vô tận.
Những hào quang này đan vào nhau, trở nên chói mắt hơn mấy phần so với lúc ban đầu. Hơn nữa, những vầng hào quang này có tác dụng chữa trị cực mạnh, một khi chiếu lên các khe nứt không gian liền lập tức bịt kín các khe hở.
Chúng nó như thể là từng lớp từng lớp xi măng, xoa lên những vết rạn nứt trên tường, làm cho không gian chỗ này phục hồi lại như cũ.
- Đi
Đám Quang Minh Thần không nói thêm lời nào, không gian quanh người họ dâng lên từng sóng từng sóng năng lượng cực mạnh.
Sau khi phá giải được công kích của vị Chí Cao Thần có lai lịch không rõ kia, họ lập tức khởi động kỹ năng Không gian vận chuyển, muốn rời ra xa trong nháy mắt.
Lúc Giáo Tông và Johnny đồng thời thăng cấp thành thần linh và thoát khỏi sự khống chế của Quang Minh Thần, họ liền biết hai người này chắc chắc có được kỳ ngộ. Bằng không thì trong một thần giáo ở cùng Thánh Vực, tỉ lệ xuất hiện hai vị thần linh phản bội thật sự là rất nhỏ.
Cho nên, lúc họ tiến hành bao vây trừ khử liền cố ý để hai người chạy thoát, chính là vì tìm cho ra bí mật mà hai người ẩn giấu.
Nhưng mà ai cũng không thể ngờ được rằng, ẩn sau bí mật đó lại có sự tồn tại của một vị Chí cao thần.
Nếu là biết trước sẽ như vậy, bọn họ đã sớm trốn trong thần quốc của mình, làm sao còn dám chạy đến đây chịu chết.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, ngón tay cực lớn của hắn lại khẽ chỉ một cái.
Trong tức khắc, chỗ không gian đang hơi chấn động quang người của đám Quang Minh Thần kia lập tức khôi phục về trạng thái yên lặng, lực lượng quang minh cực lớn kia dường như đã biến thành nguồn quang minh thuần khiết nhất, trừ có tác dụng chiếu sáng ra, cũng không còn tác dụng nào khác.
Giáo Tông và lão Johnny sớm đã nhìn tròn mắt líu lưỡi rồi.
Khác với đám Quang Minh Thần kia, hai vị thần linh mới thăng cấp này đã chứng kiến Doanh Thừa Phong từng bước từng bước một từ một người tu luyện liền Tước vị cũng chưa đạt đến dần dần thăng cấp lên.
Cho nên, lúc bọn họ nhìn thấy thần thể của Doanh Thừa Phong, tuy rằng vô cùng khiếp sợ, nhưng dù thế nào cũng chưa từng liên tưởng Doanh Thừa Phong thành Chí cao thần.
Nhưng đến lúc này, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của đám Quang Minh Thần, bọn họ mới hiểu được Doanh Thừa Phong đến cùng đã đạt tới độ cao nào.
Chỉ có điều, bọn họ có nghĩa nát óc cũng không thể giải thích được, Doanh Thừa Phong đã làm thế nào mới có thể một bước lên trời, đạt được đến cảnh giới bực này.
- Quang minh nổ tung.
Trong đôi mắt của đám Quang Minh Thần lộ vẻ kiên quyết.
Mấy vị thần linh này đều hiểu rõ rằng người mà mình gặp phải chính là một vị thần tối cao trong số các thần linh. Nếu không nghĩ cách lập tức chạy thoát, có thể hôm nay sẽ chết ở đây rồi.
Về phần cùng nhau hợp tác giết Chí cao thần… dù sao họ cũng là thần linh, cho nên biết rất rõ năng lực của mình, tuyệt đối sẽ không tự đi tìm chết.
Theo tiếng rống của đám Quang Minh Thần, vầng ánh sáng quanh người họ lập tức trở nên nóng rực.
Giữa các lực lượng quang minh cũng có sự khác nhau rất lớn, có ánh sáng hòa dịu, nhưng cũng có ánh sáng tràn đầy lực lượng hủy diệt.
Nếu ngưng tụ lực lượng quang minh tới độ cực hạn, thì sẽ thành laser có thể cắt hết thảy kim loại.
Mà lúc này, cường độ ánh sáng quanh người đám Quang Minh Thần kia cao gấp trăm lần so với tia laser.
Một vầng ánh sáng ẩn chứa thuộc tính quang minh cực mạnh đột nhiên xuất hiện quanh người bảy vị thần linh, thậm chí trong lực lượng quang minh cực mạnh này còn có một ít khí tức hủy diệt.
Sắc mặt của Kim Cương Vương trở nên ngưng trọng, đối mặt với lực lượng quang minh khổng lồ sắp bùng nổ này, y cảm thấy hơi sởn tóc gáy.
Y hét lớn một tiếng, từ người y phát ra một vầng hào quang màu vàng đất, cố hết khả năng bao trùm lên không gian chung quanh.
Giáo Tông và lão Johnny cũng không dám chậm trễ, cũng cố hết sức kích phát ra lực lượng của bản thân, chuẩn bị chống lại lực tấn công cực mạnh sắp xảy ra.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, ở xa xa, Doanh Thừa Phong lại giơ tay lên, trong đôi mắt của hắn xẹt qua một tia ánh sáng kỳ dị. Nếu có người có thể nhìn rõ nó thì họ sẽ phát hiện rằng, tia sáng này lại do vô số các số liệu lóe qua cực nhanh, làm ánh lên ánh sáng tạo nên.
Trong nháy mắt, Doanh Thừa Phong đã phát huy ra Đạo của chính mình.
Thông qua khả năng tính toán vô tận, hắn dễ dàng phân tích ra Thần lực căn nguyên của bảy vị thần linh này.
Vì thế, hắn vươn tay ra lần thứ ba, khẽ chỉ một cái.
Lực lượng quang minh cuồng bạo xung quanh đám Quang Minh Thần đang ngưng tụ đến mức cực điểm, chuẩn bị phát ra lại đột ngột dừng lại. Theo sau, cả đám thần linh bọn họ đều nhận ra một việc làm họ kinh hãi gần chết.
Bọn họ thế nhưng lại không thể khống chế thần lực của mình, đặc biệt là vầng hào quang mà bảy người bọn họ gần như tiêu hao hết toàn bộ lực lượng mới ngưng tụ ra chợt bắt đầu thoát khỏi tầm kiểm soát của họ.
- Không.
Mấy vị thần linh điên cuồng mà rống lên, họ biết rõ vầng hào quang này đáng sợ đến cỡ nào.
Đó chính là một lực lượng cực mạnh có thể đánh cho một vị thần linh hồn bay phách lạc.
Họ ngưng tụ ra vầng hào quang này là để phá vỡ không gian chạy thoát, nhưng nếu mất đi sự khống chế đối với vầng hào quang này, như vậy sau đó có hậu quả gì, chỉ cần ngẫm lại liền khiến cho họ run rẩy sợ hãi.
Họ cố gắng phát ra thần lực, muốn ngăn cản hết thảy sự việc có khả năng xảy ra.
Nhưng có một số việc sẽ không xảy ra theo ý muốn của bọn họ.
Khi thần linh gặp phải người mạnh hơn cả bọn họ, bọn họ cũng chỉ là một đám người nhỏ yếu.
Vầng hào quang kia vẫn tỏa ra ánh sáng vạn trượng, nhưng bất luận vị thần linh nào cũng nhận ra, phương hướng phát ra ánh sáng của nó đã xảy ra biến đổi cực lớn.
Lúc vầng hào quang vừa mới thành hình, ánh sáng cuồng bạo cực mạnh chỉ phát ra phía ngoài, đặc biệt lúc chỉa về phía Doanh Thừa Phong lại lộ ra vẻ cực kỳ hung ác, phảng phất như một mãnh thú từ quang minh cực độ ngưng tụ ra, luôn chuẩn bị xông lên đồng quy vu tận với đối phương vào bất cứ lúc nào.
Nhưng vào lúc này, vầng hào quang lại thụt vào một đầu, bộ phận chói mắt nhất của nó lại nhắm ngay vào chỗ bảy vị thần linh đứng giữa nó. Tuy rằng uy năng của vầng hào quang vẫn chưa phát ra, nhưng trong khoảnh khắc vận sức chờ phát động này lại càng làm cho họ kinh sợ hơn.
- Không, không có khả năng.
Vài vị thần linh không hẹn mà cùng kinh hô lên.
Vâng hào quang này là vòng năng lượng cực mạnh từ thần lực của bọn họ ngưng tụ ra, là một trong những kỹ năng mạnh nhất do thần hệ của họ qua vô số năm phối hợp ăn ý mới nghiên cứu đi ra.
Chờ đến lúc vầng hào quang thành hình và bùng nổ, sẽ phát ra uy năng khổng lồ đến không thể tin nổi.
Thần hệ của họ từng gặp qua một vị Chí cao thần và xảy ra một ít tranh chấp nhỏ với vị thần đó. Mà cuối cùng phải dựa vào tuyệt kỹ này mới chạy thoát khỏi đối phương, tìm được đường sống.
Ký năng này tuyệt đối chính là bản lĩnh tuyệt chiêu của họ.
Nhưng hết thảy sự việc xảy ra trước mắt họ lại làm họ kinh hãi gần chết.
Họ dốc hết tâm huyết tạo ra vầng hào quang lại không hiểu sao đã bị đối phương khống chế. Cảm nhận uy năng khổng lồ phát ra từ trong vầng hào quang, họ cảm thấy kính sợ từ tận đáy lòng.
- Vĩ đại Chí cao thần bệ hạ, chúng ta không biết chỗ này là Thần Vực của ngài.
Quang Minh Thần cúi xuống cái đầu cao quý của họ, cung kính nói:
- Xin ngài tha thứ cho lỗi lầm của chúng ta, chúng ta nguyện dâng lên đầy đủ các lễ vật để bồi thường.
Quang Minh Thần cũng là một vị thần linh cực mạnh, các cao thủ trong thần hệ nhiều như kiến. Chỉ có điều, thần hệ lại không có Chí cao thần trấn giữ, cho nên có vẻ hơi kém một chút.
Tuy nhiên, qua bao nhiêu năm tháng trước kia, họ cũng từng gặp phải kẻ thù có cấp bậc Chí cao thần, tuy rằng lực chiến không đủ để địch lại nhưng cũng không lập tức chịu thua. Đến lần này lại khác, thần lực của vị Chí cao thần này thật sự là lớn đến kinh người, liền ngày cả vầng hào quang bảo mệnh mà họ phát ra đều bị hắn cướp đi chỉ trong nháy mắt.
Bực này năng lực đã vượt qua tầm hiểu biết cực hạn của họ.
Không biết là nguồn gốc lớn nhất của sự sợ hãi, cho dù thần linh cũng không là ngoại lệ.
Doanh Thừa Phong thu tay lại, hắn trầm ngâm một lát, nói:
- Bỏ lại mười món thần khí của các ngươi, ta sẽ bỏ qua việc này.
Quang Minh Thần cắn răng, vung tay lên, lập tức có bốn vệt hào quang bay ra. Vài vị thần linh còn lại liếc nhau một cái, tuy rằng trong mắt họ đều lộ vẻ không nỡ, nhưng họ hiểu rõ nếu tiếp tục cậy mạnh thì chờ đến khi vị Chí cao thần này đánh chết bọn họ, vẫn có thể cướp đi thần khí của họ thôi.
Đương nhiên, họ cũng có thể cho nổ thần khí, nhưng làm thế sẽ đắc tội một vị Chí cao thần, có trời mới biết sẽ dẫn đến hậu quả tồi tệ nào. Nếu không là không chết không ngừng, thì cũng mang đến tai họa khôn lường cho toàn bộ thần hệ.
Vì thế, vài vị thần linh đều vứt ra thần khí của mình, mấy thần khí này biến thành các vệt sáng rực rỡ bay nhanh về phía đối phương.
Doanh Thừa Phong vẫy tay, những vệt sáng thần khí này lập tức dừng lại trước mặt hắn.
Bất kể là thần khí mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, dừng trước mặt hắn đều giống như những con quái vật bị thuần phục, không còn có sức đe dọa nào.
Đám Quang Minh Thần hơi giật giật mí mắt, âm thầm càng thêm chắc chắn rằng, vị Chí cao thần này cực kỳ cường đại, khẽ phẩy tay là có thể giết chết bọn họ một cách dễ dàng.
Doanh Thừa Phong hài lòng gật đầu một cái, nói:
- Hai vị thần linh kia đã được ta thu nhận vào trong thần hệ, bất kể là giữa các ngươi còn có thù hận gì đi nữa, ta đều hy vọng có thể xóa bỏ đi.
- Vâng, tôn kính Thần vương bệ hạ, giữa chúng ta với họ sẽ không còn thù hận nữa.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy cay đắng, nhưng Quang Minh Thần lại không chút do dự mà hứa hẹn.
- Được rồi, các ngươi có thể rời đi.
Doanh Thừa Phong phẩy tay, vầng hào quang kia đột nhiên bay lên, từ chỗ của bọn họ bay về phía xa xa, nhưng thần lực khổng lồ không ngừng lóe ra của nó vẫn không yếu đi mảy may.
Đám Quang Minh Thần không dám chần chừ, thi triển thủ đoạn, trong nháy mắt liền phá vỡ không gian chạy xa.
Chờ đến lúc thoát khỏi chỗ Nghĩa địa thần linh này, một vị thần linh mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Vị Chí cao thần này còn coi như dễ tính, nếu không lần này sợ rằng chúng ta dữ nhiều lành ít.
Tuy rằng đau lòng khi tổn thất một ít thần khí, nhưng trong kiếp thần linh dài đằng đẵng, thần khí chỉ là một phần nhỏ, chỉ cần tiêu tốn đủ thời gian liền có thể rèn tạo tôi luyện ra, có thể bảo toàn chủ thần thể hoàn hảo mới là điều may mắn lớn nhất.
Một vị thần linh khác lại hỏi:
- Vì sao vầng hào quang chúng ta phát ra lại đột nhiên không khống chế được vậy?
Mấy vị thần linh yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, không ai có thể nghĩ ra được một lý do xác đáng nào.
Chỉ có điều trong lòng của bọn họ, vị Chí cao thần kia lại càng trở nên thần bí hơn.