“Hủy diệt thần quốc…”

Trong đầu Thời Không Chi Vương và Kim Cương Vương đều nổi lên một ý niệm tuyệt vọng.

Lúc này, bọn họ đã hiểu ra rất nhiều chuyện

Dựa theo quy luật của vũ trụ đại đạo, Thần quốc của thần linh không thể nối thông trực tiếp với một nơi như Thánh Vực được.

Nhưng vị Long Tộc Tổ Thần kia không nghi ngờ là một trong những thần linh cường đại nhất, không ngờ được nó đã thi triển bí pháp nào đó trên người tên Long Thần vừa mới tấn thăng làm thần linh này.

Dưới tác dụng của bí pháp này, thần quốc của tên Long Thần này bị suy yếu đến mức tận cùng, ở loại trạng thái đó không ngờ lại có thể duy trì mối liên hệ trực tiếp với Long vực.

Thời Không Chi Vương còn tưởng rằng, dưới toà đại sơn nơi có mười hai vị Long Tộc cường nhân chiếm đóng, chính là nơi mà thần phách lão chủ nhân của hắn bị trấn áp. Nhưng trên thực tế, lúc phá hủy toàn đại sơn này cũng là lúc vị Long Tộc thần linh này thoát khốn.

Đối với thần phách lão chủ nhân của Thời Không Chi Vương, cũng có thể là bị trấn áp bên trong Thần quốc này.

Muốn cứu thoát thần phách của vị tồn tại này, nhất định phải hủy diệt Thần quốc.

Nhưng đứng trước mắt bọn hắn hiện giờ là một vị Thần Linh Cự Long thân dài hơn mấy ngàn trượng, một người đã giương cao thần tọa, có được Thần quốc của chính mình.

Tuy rằng bọn hắn chỉ kém có một bước nhỏ, nhưng một bước này cũng chính là vách ngăn giữa phàm trần và thần thánh.

Bọn họ rất có lòng tin với thực lực của chính mình, nhưng nếu nói muốn chiến thắng vị thần linh này, phá hủy Thần quốc của hắn thì thuần túy là mơ mộng hão huyền.

Ánh mắt của Thần Linh Cự Long dần chuyển sang lạnh lẽo, sau một lúc, có lẽ nó đã thoát khỏi cái cảm giác mừng như điên khi thoát khốn lúc ban đầu.

Đây chính là thần linh, sự cường đại của họ đã siêu phàm thoát tục. Do vậy ngay cả suy nghĩ của bọn họ cũng xảy ra một vài thay đổi vi diệu, bọn họ ít đi tình cảm thông thường của con người mà thay vào đó là sự lạnh lùng bất cận nhân tình.

- Các ngươi đã không có mong muốn gì, vậy bổn tọa giết các ngươi vậy.

Thần Linh Cự Long mở miệng lớn, một luồng khí tức vô cùng khủng bố ngưng tụ trong miệng nó.

Doanh Thừa Phong đột nhiên khẽ mỉm cười, nói:

- Thần linh bệ hạ, chúng ta đã nghĩ kỹ yêu cầu của mình rồi.

Thần Linh Cự Long kia do dự một chút, nói:

- Ngươi nói đi.

Ngày ấy khi nó bị giam cầm, mặc dù là đúng người đúng tội, nhưng cũng biết kết cục của chính mình rất có thể là cứ ngủ say mãi như vậy, và vĩnh viễn không có ngày tỉnh lại.

Bởi vì ở Long vực, muốn giấu diếm được cảm ứng của Long Tộc tổ thần, giết chết mười hai vị Bán Thần của Long Tộc, cuối cùng lại phá hủy ngọn núi lớn kia, là một việc gần như không thể. Nó nếu cứ tiếp tục ngủ say như vậy, rất có thể sẽ trở thành vật bồi táng của vị Chí cao thần bị trấn áp kia.

Chính vì biết rõ điểm này nên nó mới có thể âm thầm phát lời thề.

Nếu quả thật có người có thể hủy diệt cả dãy núi đồng thời giải thoát nó, nó sẽ dùng hết sức để hoàn thành một tâm nguyện của đối phương. Đương nhiên điều tâm nguyện này nhất định phải nằm trong khả năng làm được của nó.

Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:

- Ta muốn xin ngài phá hủy Thần quốc của chính mình, giải phóng cho thần phách của vị tồn tại kia.

Lời vừa nói ra, ngay cả Thời Không Chi Vương và Kim Cương Vương đều không khỏi giật mình.

Không ai có thể nghĩ đến, Doanh Thừa Phong lại đưa ra một yêu cầu không khả thi đến vậy.

Thần Linh Cự Long kia đánh giá Doanh Thừa Phong một chút, đột nhiên cười hô hố, nói:

- Đúng là cái đồ không biết sống chết, bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi vậy.

Nó mở cái miệng khổng lồ, phun ra một cột sáng cự đại. Đây là Long Thần thổ tức*, lực lượng hỏa hệ mênh mông kia dường như có thể làm tan chảy toàn bộ mọi thứ trên thế giới này.

*Hơi thở của Thần Long.

Một trong những lực lượng cường đại nhất của Long Tộc, chính là thổ tức chi lực.

Cho dù sau khi tấn thăng làm thần linh, thổ tức vẫn là thủ đoạn mạnh mẽ nhất của bọn chúng.

Kim Cương Vương điên cuồng hét lên một tiếng, lực lượng thổ hệ trên người đột nhiên phóng thích ra, một tầng lại một tầng áo giáp màu vàng bao trùm lên thân thể của ba người.

Tuy hắn biết bộ giáp này của mình ít có khả năng ngăn cản được hơi thở của đối phương, nhưng chung quy so với không làm gì cũng tốt hơn nhiều.

Thời Không Chi Vương vung cánh lên, muốn phát động không gian chi lực để thoát ra. Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, không gian bốn phía đều đang bị một lực lượng nào đó giam cầm, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không thể di động dù chỉ một chút .

Sắc mặt hắn lập tức lộ vẻ bi thảm, nơi này là Thần quốc, hơn nữa còn là Thần quốc nằm trong tay của một vị thần linh.

Không gian chi lực cường đại nhất của hắn, căn bản là không thể thi triển trong này.

Nhưng đối mặt với ngọn lửa của thần linh, Doanh Thừa Phong lại không tỏ ra sợ hãi. Hắn vươn bàn tay chỉ nhẹ một cái, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một tấm khiên thật lớn.

Lang Vương Thuẫn, bán thần khí dạng khiên này đang lơ lửng giữa không trung.

Ngay sau đó, tấm khiên không ngừng biến lớn ra, chỉ trong khoảng nửa khắc đã bao trùm thân thể ba người họ bên dưới tấm khiên.

“Ầm…!!!”

Ngọn lửa thô to kia đánh vào phía trên tấm khiên, đây chính là thần hỏa, là lực lượng hỏa diễm cường đại nhất vũ trụ do chính thần linh tự mình phát ra.

Nhưng một cảnh tượng khiến người ta tròn mắt líu lưỡi xuất hiện.

Phía trên Lang Vương Thuẫn không ngờ lộ ra một chút ánh sáng khác thường, chính nhờ có ánh sáng này mà ngọn lửa có thể thiêu rụi thế giới kia lại không thể thực sự tiếp xúc với tấm khiên.

Lấy tấm khiên làm trung tâm, ngọn lửa dày đặc này không ngờ lại lan ra bốn phương tám hướng.

Ngọn lửa thần linh này không ngờ lại bị tấm khiên ngăn lại một cách trực tiếp.

Thời Không Chi Vương và Kim Cương Vương vui mừng nhìn Doanh Thừa Phong, Kim Cương Vương kinh hô:

- Doanh đại sư, Lang Vương Thuẫn như thế nào lại biến đổi rồi?

Hắn đi theo Doanh Thừa Phong lâu ngày, đương nhiên nhìn thấy Lang Vương Thuẫn, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy vật ấy thăng cấp lên bán thần khí.

Nhưng, chỉ là bán thần khí mà thôi, không ngờ lại có thể chống đỡ được hơi thở thần linh, điều này cũng quá khoa trương rồi.

Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười, nói:

- Kim Cương, ta ở bên trong thân thể thần linh đều đem tất cả bán thần khí mà mình coi trọng ra rèn lại một lần, cùng với thêm một ít hài cốt thần linh làm nguyên liệu. Ha ha, con cự long này tuy rằng đã thành thần, nhưng lúc đột phá lại bị áp chế như vậy, thực lực của hắn trong đám thần linh tuyệt đối là yếu nhất, cho nên hơi thở của hắn không phá được Lang Vương Thuẫn.

Thời Không Chi Vương và Kim Cương Vương đều có chút hâm mộ nhìn tấm khiên đang lơ lửng trước mặt bọn hắn kia.

Có vị đoán tạo đại sư Doanh Thừa Phong này chiếu cố, thật đúng là phúc của những bán thần khí này.

Nhìn khắp thiên hạ, có thể dùng hài cốt thần linh làm nguyên liệu, đem dung nhập vào trong bán thần khí, thử hỏi có mấy người làm được? Cho dù trong đám thần linh cũng không phải ai cũng dám chi bạo tay như vậy.

- A, có thể ngăn cản hơi thở của bổn tọa, cũng có chút năng lực đấy.

Thần Linh Cự Long kinh ngạc tán thưởng một tiếng, bất quá nó vẫn như cũ không để đối phương trong lòng.

Bởi vì nó là thần linh, một vị thần linh chân chính, cho dù lúc này là thời điểm suy yếu nhất, cũng không phải là loại mà con sâu cái kiến tầm thường có thể uy hiếp được.

Huống hồ, nới này…là Thần quốc của hắn.

- Hỡi ngọn lửa vô tận, ta ban cho các ngươi sinh mạng…

Một âm thanh cổ xưa mà trang nghiêm vang lên như sấm từ phía chân trời, trong âm thanh này còn ẩn chứa sức mạnh của thần linh.

Sau đó, dung nham đã bao phủ khắp đại địa kia bắt đầu chuyển động. Lượng lớn dung nham màu đỏ chảy dài về phía trước, ngưng tụ ra từng con hỏa diễm tinh linh mang hình dạng những con rồng với một màu lửa đỏ.

Đám hỏa diễm tinh linh này cũng không lớn, mỗi một con chỉ vẻn vẹn trên dưới ba trượng, nếu so sánh với tên Thần Linh Cự Long đang chiếm cứ bầu trời kia, quả thực như kiến gặp voi, không đáng nhắc tới.

Nhưng, số lượng của chúng lại rất nhiều.

Bởi vì Thần linh đối với Thần quốc của mình có lực khống chế không gì so sánh được, cho nên sau khi Thần Linh Cự Long ra lệnh một tiếng, không ngờ lại có thể ngưng tụ ra ít nhất cũng hơn ba vạn dung nham tiểu long.

Trên người những tiểu long này đều có được một chút sức mạnh của thần linh, cộng với lực lượng của dung nham khiến cho chúng đều có được thực lực của vương cấp đỉnh phong, thậm chí là thực lực tiếp cận với bán thần.

Bà người Doanh Thừa Phong tuy đã lĩnh ngộ thần linh chi đạo, nhưng dù sao bọn họ cũng vẫn chưa chân chính thành thần, nếu như bị mấy vạn vương cấp đỉnh phong đánh hội đồng, như vậy kết quả duy nhất chính là kiệt sức mà chết.

Thời Không Chi Vương thử vung cánh một chút, sắc mặt của hắn biến đổi.

Rốt cục, hắn thở dài một tiếng, nói:

- Doanh đại sư, Kim Cương, ta có lỗi với các ngươi.

Kim Cương Vương ngoác miệng rộng, nói:

- Các hạ, ngươi nói những chuyện này làm gì?

Thời Không Chi Vương lắc đầu, nói:

- Chờ một lúc ta sẽ phóng thích lực lượng cường đại nhất, tranh thủ mở một thông đạo chạy trốn ở bên Thần quốc này, hai vị nên rời đi thôi.

Hắn dừng một chút, nói:

- Doanh đại sư, sau này nếu ngài đã trở thành Chí cao thần, kính xin ngài hãy vì một hồi quen biết này mà cứu lấy thần phách lão chủ nhân của ta.

Sau khi nhìn thấy mấy vạn dung nham tiểu long kia, trong lòng hắn hiểu được, hôm nay chắc chắn chết không thể nghi ngờ rồi. Tuy nhiên nếu đem hết toàn lực cũng chưa chắc đã không thể đưa Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương ra ngoài.

Nhưng Doanh Thừa Phong lại khẽ mỉm cười, nói:

- Các hạ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc tận mắt gặp được thần phách của chủ nhân mình sao.

Thời Không Chi Vương cười khổ, nói:

- Không phải là không muốn, mà là không gặp nổi.

- Cũng chưa chắc.

Doanh Thừa Phong cười híp mắt nói:

- Thần Linh Cự Long này không phải đã nói rồi sao, chỉ cần phá hủy Thần quốc của nó là có thể giải thoát thần phách của quý chủ nhân. Ha ha, một khi đã như vậy, thì chúng ta cứ như vậy mà làm thôi.

- Cái gì?

Thời Không Chi Vương trợn tròn tròng mắt nhìn Doanh Thừa Phong, kinh ngạc hết sức.

Đối mặt với mấy vạn tiểu long màu đỏ đủ để nhấn chìm bọn họ này, Doanh Thừa Phong lại dám mạnh miệng nói hủy diệt Thần quốc.

Thời Không Chi Vương tuy rằng tự cho rằng mình to gan lớn mật, nhưng hiện tại mới biết, nếu so sánh với Doanh Thừa Phong thì hắn vẫn còn kém xa.

- Ha ha, muốn hủy diệt Thần quốc của bổn tọa sao?

Thần Linh Cự Long kia cất tiếng cười hô hố, nói:

- Một tên tiểu tử chưa giương cao thần tọa mà cũng dám mạnh miệng như thế. Ha ha, bổn tọa quyết định rồi, phải nhốt linh hồn của ngươi trong lồng giam luyện ngục, khiến linh hồn của ngươi phải chịu đựng nỗi thống khổ bị địa hỏa vạn năm thiêu đốt.

Thần quốc, chính là địa phương trọng yếu nhất của một vị thần linh.

Doanh Thừa Phong nếu dám mở miệng đụng vào vảy ngược của nó, nó đương nhiên sẽ cho hắn nhận lấy sự giáo huấn tàn khốc nhất.

Ngẩng đầu lên, khóe miệng Doanh Thừa Phong hiện lên một nụ cười thản nhiên, trong nụ cười kia lại mơ hồ mang một tia lạnh lẽo.

- Vậy thì xem xem, là ai nhốt ai đi.

Khẽ giơ tay, trong lòng bàn tay hắn lập tức hiện ra một lá cờ màu đen thật lớn.

Cả lá cờ này ngăm đen, mang theo một tia hàn ý lạnh lẽo làm lòng người sợ hãi.

Thời điểm nó xuất hiện, nhiệt độ xung quanh dường như cũng theo đó mà giảm xuống không ít.

Thần Linh Cự Long bất giác rùng mình, nó có một tia dự cảm, là lá cờ màu đen này dường như có thể mang đến uy hiếp rất lớn cho nó.

- Rống….

Theo một tiếng rống to của nó, vô số hỏa diễm tinh linh mãnh liệt lao lên, giống như che trời phủ đất, bao phủ ba người bọn họ vào bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play