"Oanh..."

Trong Hành Cung Ái Lệ Ti Điện Hạ, ở trong một mật thất đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang.

Sau đó, cửa phòng từ từ mở ra, hai người đàn ông thân hình cao lớn từ bên trong đi ra. Trên người hai người đó, đều nhộn nhạo một loại khí tức hùng mạnh tràn đầy khắc nghiệt.

Kim Cương Vương và Bá Vương, sau một tháng bọn họ tìm hiểu thánh thú đại địa, cuối cùng xuất quan.

Ngoài căn phòng bí mật, Khấu Minh sớm đã chờ từ lâu, sau khi nhìn thấy bọn họ, trên mặt hiện lên một ý cười vui mừng. Gã tiến lên một bước, nói:

_Bá Vương huynh, Kim Cương huynh, chúc mừng hai vị.

Bá Vương nhếch miệng cười, nói:

_Khấu Minh huynh, trong lúc này ngươi thu hoạch cũng không nhỏ đúng không.

Khấu Minh nhẹ nhàng gật đầu, nói:

_Ái Lệ Ti Điện Hạ mở ra Kế Thừa Điện, để cho ở bên trong lựa chọn kế thừa, cho nên đúng là thu hoạch thật lớn.

Gã dừng một chút lại nói:

_Kim Cương huynh, Đại sư đã phân phó, một khi ngươi xuất quan, lập tức trở về gặp hắn.

Kim Cương Vương ngẩn ra, hai mắt gã ngưng lại, nói:

_Xảy ra chuyện gì.

Bá Vương cũng trợn tròn mắt, cả giận nói:

_Hay là lại có người khiêu khích.

Khấu Minh lắc đầu, nói:

_Không ai khiêu khích, hẳn là Đại sư có chuyện muốn ngươi đi làm thôi.

Có thể được Khấu Minh trực tiếp gọi là Đại sư, ở trong Thần Giáo cũng chỉ có một người. Kim Cương Vương tự nhiên không dám chậm trễ, gã gật đầu thật mạnh một cái, nói:

_Tốt, chúng ta trở về.

Gã trước khi đi, không ngờ là chẳng nói một tiếng với Ái Lệ Ti Điện Hạ liền trực tiếp rời đi.

Sau một lúc, Ái Lệ Ti Điện Hạ nghe được tin, tuy rằng trong lòng có chút thắc mắc, nhưng cũng không có cách phát hỏa.

Bởi vì thực lực lúc này của Doanh Thừa Phong đã xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Chưa kể là chưa có được sự dặn dò của Khí Linh Thánh Điện, cho dù chưa có nguyên do này, thực lực Hành Cung Ái Lệ Ti cũng không chắc có thể làm gì được với năm vị cường nhân Vương Cấp trong trang viên Doanh Thừa Phong.

Đám người Kim Cương Vương trên đường đi nhanh, rất nhanh đã trở về bên trong trang viên.

Lúc bọn họ nhìn thấy Doanh Thừa Phong, đều không khỏi ngẩn ra. Bởi vì bọn họ không ngờ được ở trong hậu viện lại thấy được Thời Không Chi Vương.

Liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều thầm nghĩ, xem ra chuyện Đại sư muốn nói, hẳn là có quan hệ với vị Bán Thần đại lão này.

Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chậm rãi gật đầu.

Trải qua hơn mười ngày khổ tu, trên người ba bọn họ đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu.

Khí tức trên người Khấu Minh tràn ngập Quang Minh Lực, khí tức trên người Bá Vương lại là hung bạo không ngừng. Tuy nhiên, chân chính làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, vẫn là có được vô thượng thiên phú Kim Cương Vương.

Thân hình người này trầm ổn như núi, lúc hai chân đứng trên mặt đất, cả người như thể là một tòa núi lớn, làm trong lòng người ta không tự chủ được mà nổi lên loại cảm giác không thể rung chuyển.

Kim Cương Vương, đã càng ngày càng có khí phách như lão Cường Ni rồi.

Đương nhiên, hai người bọn họ vẫn là bất đồng cực lớn. Đừng nói lúc trước tu vi chênh lệch, chỉ nói đến lĩnh ngộ đại địa chi đạo, cũng chính là bất đồng đó.

_Không tồi, các ngươi rất cố gắng.

Doanh Thừa Phong khẽ cười nói.

Trong mấy ngày này hắn khổ tu thần thân thể, mà đồng bọn của hắn cũng không lười biếng, đương nhiên là hắn vui sướng rồi.

_Doanh huynh, ngài tìm ta cí chuyện gì.

Kim Cương Vương có chút vội vàng mà hỏi.

Gã với Doanh Thừa Phong tuy kà chủ tớ, mặc dù không có giấu diếm người bên cạnh, nhưng cũng là không công khai, cho nên trong trường hợp này, vẫn là thói quen xưng huynh gọi đệ.

Doanh Thừa Phong hai vai ưỡn thẳng, nói:

_Kim Cương, lúc này ta muốn đi muốn chỗ, ở nơi đó, có đại cơ duyên, nhưng cũng là nguy hiểm rất lớn.

Hai mắt hắn nhìn chằm chằm mắt đối phương, nói rõ ràng từng chữ một:

_Người có bằng lòng hay không cùng đi.

Có thể được Doanh Thừa Phong gọi là đại cơ duyên, chắc chắn sẽ không kém. Nhưng, cũng là đạo lý, ngay cả hắn đều cảm giác được nguy hiểm thật lớn, vậy thì cường nhân Vương cấp bình thường chẳng phải là chắc chắn sẽ chết rồi sao.

Hai mắt Kim Cương Vương gương lên, nói:

_Ngài đi sao?

Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:

_Ta chắc chắn phải đi.

_Được, ta cũng đi.

Kim Cương Vương không chút suy nghĩ nói.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, cẩn thận nói:

_Kim Cương Vương, nguy hiểm lần này thật lớn, cho dù là ngươi cũng có nguy hiểm ngã xuống.

Sắc mặt Khấu Minh biến hóa, gã chen lời nói:

_Đại sư, một khi đã nguy hiểm như vậy, ngài và Kim Cương huynh cũng không nên đi.

Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, trong lòng hắn lại nghĩ, nếu hiện tại mà nói ta không đi, trời biết Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni sẽ đối đãi ta như thế nào.

Khi đó đừng nói là ta, chỉ sợ toàn bộ tộc đều phải chịu tai bay vạ gió.

Than nhẹ một tiếng, hắn thu liễm tâm thần, nói:

_Khấu Minh, ta có lý do phải đi. Hơn nữa, ta đã nói rồi, nới đó cũng có được đại cơ duyên.

_Đi, chúng ta đều đi.

Đột nhiên, Bá Vương quát lớn một tiếng.

Doanh Thừa Phong lắc lắc đầu, nói:

_Không được, nếu có thể đi, cũng chỉ có được hai danh ngạch mà thôi.

Bá Vương ngây ngẩn cả người, gã nhìn Kim Cương Vương, cứng họng, nhưng sửng sốt không nói ra lời.

Khấu Minh xem nét mặt của bọn họ, chỉ biết Bá Vương muốn cướp danh ngạch này rồi, nhưng trước mặt là Kim Cương Vương, gã đương nhiên không dám.

Khóe miệng Kim Cương Vương đột nhiên nứt ra, nụ cười thật thà chất phác lộ ra một hàng răng trắng, nói:

_Bất kể ngài đi nơi nào, ta đều sẽ đi theo.

Ngắn ngủn một câu, cũng đã biểu lộ hoàn mỹ quyết tâm Kim Cương Vương.

Doanh Thừa Phong hài lòng gật đầu, nhìn nhìn Bá Vương mờ mịt và Khấu Minh, hắn an ủi:

_Không phải ta không muốn mang các ngươi đi, mà là thực lực các ngươi bây giờ không đủ, đi vào trong đó chỉ chịu tai hại vô ích.

Trong lòng Khấu Minh cả kinh run sợ, gã vội vàng nói:

_Đại sư, ta hiểu được.

Gã cúi thấp đầu xuống, nói:

_Ta sẽ cố gắng tu luyện, sẽ cố gắng không kéo lui bước chân ngài.

Bá Vương vẫn là da đầu dày, thầm nói:

_Chúng ta cũng đã là cường nhân Vương Cấp, chẳng lẽ còn có nơi không thể đi sao.

Doanh Thừa Phong do dự một chút nói:

_Có, ở chỗ đó chỉ có Bán Thần mới cam đoan được an toàn của bản thân.

_A.

Bá Vương hít một hơi khí lạnh, nói:

_Như vậy hai người đi vào…

Doanh Thừa Phong vỗ bờ ngực dày của Kim Cương Vương, nói:

_Kim Cương Vương chính là con cưng của thiên địa, mà trên người của ta còn có vài kiện thần binh bán thần khí. Hả hả, hai người chúng ta ở cùng nhau, tuyệt đối có đủ khả năng bảo vệ mình.

Quả thật, bốn người bọn họ tuy đều là cường nhân Vương Cấp, nhưng nếu luận lực phòng ngự mà nói, như vậy thì Doanh Thừa Phong sẽ không kém hơn Kim Cương Vương bao nhiêu.

Ở trên người của hắn, có thể có bốn kiện bán thần khí, cho dù là khó khăn, cũng có thể giết chết một vị cường nhân dị tộc đỉnh phong.

_Được rồi.

Bá Vương bất đắc dĩ nói:

_Chủ nhân, chuyện tốt lần sau, đừng quên chúng ta đó.

Doanh Thừa Phong không kìm nỗi cười, nói:

_Ngươi cứ yên tâm đi, sẽ không quên ngươi.

Khấu Minh tiến lên một bước, khom người thật sâu về hướng Thời Không Chi Vương, nói:

_Tiền bối, xin ngài thay ta quan tâm Đại sư, đừng để hắn gặp phải chuyện không ngờ.

Thời Không Chi Vương lười biếng nhìn gã, nói:

_Ngươi yên tâm, trước khi hắn giúp lão chủ nhân nhà ta cởi bỏ phong ấn, ta sẽ không để hắn chết đâu.

Gã cất tiếng cười to, trong tiếng cười mang theo hương vị trêu đùa.

Chẳng qua, nếu gã đã hứa hẹn, Khấu Minh và Bá Vương cũng liền yên lòng.

Bọn họ là biết, hung cẩm thượng cổ này chính là hạnh người nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu gã đã nói, liền nhất định sẽ dốc hết sức mà làm.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:

_Các hạ, chúng ta nên xuất phát.

Thời Không Chi Vương thầm thì một tiếng, thân thể khổng lồ lập tức lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy thu nhỏ lại. Chỉ trong nửa khắc, đã trở thành một con chim nhỏ màu trắng chỉ lớn bằng ngón tay cái.

Nếu gã mà mở rộng thân hình, tự nhiên là che khuất bầu trời, làm cho người ta hết hồn đó.

Nhưng, khi gã biến thành Thời Không Chi Vương phiên bản nhỏ, bộ dáng kia thật sự rất đáng yêu.

Hai mắt Bá Vương mở to, cũng may gã còn nhớ rõ năng lực khủng bố của Thời Không Chi Vương. Trước khi khống chế không được cơ mặt, rồi đột nhiên ôm lấy mặt, sau đó há to miệng, liều mạng ho khan.

Thời Không Chi Vương tức giận trừng mắt liếc người này một cái, chỉ có điều lấy bộ dáng hiện tại của gã, như thế nào cũng không nhìn ra chỗ đáng sợ.

Doanh Thừa Phong cười ha hả, vẫy tay, Thời Không Chi Vương do dự một chút, cuối cùng ngoan ngoãn đậu trên vai Doanh Thừa Phong.

Sau đó, thân hình Doanh Thừa Phong nhoáng lên một cái, mang theo Thời Không Chi Vương và Kim Cương Vương rời đi, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi.

Khấu Minh hít sâu một hơi, nói:

_Bá Vương huynh, Đại sư đi rồi, trang viên này chúng ta cần phải trông coi đàng hoàng giúp hắn, không thể xuất hiện bất kì tỳ vết nào.

Bá Vương liên tục gật đầu, nói:

_Đúng vậy, ha hả, nếu ta biểu hiện tốt, lần sau chủ nhân sẽ mang ta theo đi theo.

Khấu Minh khẽ cười nói:

_Ngươi yên tâm, Đại sư đã có hứa, chờ ngươi sau khi thăng Bán Thần, nhất định phải đi nhiều nơi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cất tiếng cười to.

Mà ở trong lòng bọn họ, khát vọng đối với Bán Thần đã khắc rất sâu.

Doanh Thừa Phong mang theo Bá Vương và Thời Không Chi Vương bản nhỏ đáp xuống trong Hành Cung Giáo Tông Bệ Hạ.

Lập tức có người cung kính chạy ra chào đón, trực tiếp dẫn hắn đi vào.

Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni nhữ cũ ngồi lẳng lặng trong đình viện, dường như việc chiến trường thần linh không có quan hệ với bọn họ.

Doanh Thừa Phong tiếp đón, hai đấm hắn khép lại, nói:

_Bệ Hạ, tiền bối, vãn bối theo hẹn mà đến.

Ánh mắt lão Cường Ni vừa chuyển, lập tức rơi xuống chú chim nhỏ trên người Doanh Thừa Phong, lão trầm giọng nói:

_Khí thật bén nhọn, các hạ chính là Thời Không chi Vương.

_Hừ…

Thân hình Thời Không Chi Vương run run, dùng bí pháp thân hình lập tức rung động bành trướng ra, trong nháy mắt khôi phục nguyên trạng. sau đó, hai con mắt gã trừng lên thật lớn, bất thiện mà nhìn đối phương, chậm rãi nói:

_Các hạ khí chất rất trầm ổn, có phải là đệ nhất cường nhân ở Quang Minh Thánh Giáo, Cường Ni Điện Hạ.

Lão Cường Ni ngẩn ra, cười nói:

_Hóa ra danh tiếng mỏng manh của lão hủ cũng được các hạ nghe thấy, thật sự là cực kỳ vinh hạnh.

Thời Không Chi Vương đập cánh, lạnh lùng nói:

_Ta chưa từng nghe nói qua, đó là do Doanh Thừa Phong nói.

Trên mặt Doanh Thừa Phong lập tức nổi lên một ít màu đỏ.

Mà Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương cũng là nhịn không được, chỉ có điều không dám ở trước mặt vị cường nhân Bán Thần này không kiêng nể mà biểu hiện ra ngoài.

_Được rồi.

Giáo Tông Bệ Hạ lắc lắc đầu, nói:

_Nếu mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta cũng đừng có lãng phí thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play