Lúc bóng người ở giữa chớp động, năm bóng người mới bình an hạ xuống.
Người dẫn đầu không ngờ là người quen cũ Doanh Thừa Phong, năm xưa lúc y phụng mệnh tới Linh Vực đã từng gặp mặt Doanh Thừa Phong một lần, sau khi vào Thánh Vực lại có một thời gian kết giao ngắn ngủi.
Chỉ có điều, cùng với thiên phú không ngừng bộc lộ của Doanh Thừa Phong, khoảng cách giữa họ cũng càng lúc càng xa.
Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong chậm rãi tiến lên ôm quyền làm lễ.
- Kim huynh, đã lâu không gặp.
Kim Đào vội hoàn lễ nói.
- Doanh đại sự, đã lâu không gặp.
Y thầm cảm thán, không tưởng được tiểu tử vô danh năm xưa gặp ở Linh Vực lại có phong quang tới mức này.
Doanh Thừa Phong bị ngốc trong luyện ngục Long tộc cũng không phải bí mật gì, từ ngày hắn mất tích, nơi này cũng trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý.
Kim Đào thân là một trong Kỵ sĩ trưởng trực thuộc Giáo tông bệ hạ, đương nhiên biết Doanh Thừa Phong chiếm vị trí quan trọng cỡ nào trong Thánh giáo.
Chỉ cần nhìn lúc Doanh đại sư vừa trở về đã lập tức có Kỵ sĩ vương điện hạ tới thăm, hơn nữa trong số đó còn không thiếu những người cao cấp trong đám kỵ sĩ vương điện hạ cũng đủ biết thanh danh Doanh Thừa Phong không phải hạng thường.
Mà tất cả những chuyện này đều phát sinh trong mấy năm ngắn ngủi, là người tận mắt chứng kiến quá trình, Lâm Đào rất cảm khái.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Tuy thân ở lãnh địa Thánh giáo nhưng lãnh địa này thật quá lớn, dù hắn có dõi mắt xa tới đâu cũng chẳng thể tới được hành cung của Giáo hoàng bệ hạ.
- Ha ha, không ngờ bệ hạ vẫn còn nhớ Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong vờ vịt cảm thán.
- Long ân như vậy, Thừa Phong sao có thể hưởng thụ.
Kim Đào cười lớn nói.
- Doanh đại sư, sau khi ngài đi bệ hạ vẫn còn nhớ tới ngài, lúc cảm nhận được khí tức ngài trở về, bệ hạ đã lập tức ra lệnh gọi ngài yết kiến. Ha ha, nhìn khắp toàn thánh giáo, người bệ hạ ưu ái như vậy cũng chỉ có mình ngài.
Doanh Thừa Phong gật đầu nói.
- Đa tạ bệ hạ ưu ái.
Kim Đào lui ra sau, quay người thi lễ với đám đang bao quanh Phi Lâm điện hạ.
- Các vị điện hạ, bệ hạ có chỉ triệu kiến Doanh đại sư, mong các vị thông cảm.
Y phụng mệnh của Giáo tông bệ hạ, đương nhiên các điện hạ không dám ngăn cản.
Nhưng dù gì y cũng chỉ là kẻ truyền tin, nếu bị nhóm các lão đại này ghi nhớ, thì dù y có là kỵ sĩ trưởng trực thuộc giáo tông bệ hạ cũng đừng mơ an lành qua ngày.
Phi Lâm điện hạ gật đầu nói.
- Nếu Doanh đại sư được bệ hạ cho gọi…Ha ha, cũng vừa hay, đã lâu ta chưa tới yết kiến bệ hạ, cùng đi đi.
- Vậy được đó, bản tọa cũng rất nhớ bệ hạ, mọi người cùng đồng hành đi.
Ái Lệ Ti điện hạ, Lâm Vô Địch điện hạ cùng đồng ý, nếu ngay cả ba vị điện hạ chiếm ba thứ hạng đầu trong tốp mười đã tỏ ý như vậy, thì dù Kha vương điện hạ có nguyện ý hay không thì cũng đành cười khổ đồng hành.
Kim Đào nhìn quanh, thấp giọng nói,
- Doanh đại sư, ý bệ hạ là hy vọng ngài có thể đi cùng mấy vị kia theo ngài trở về kia.
Doanh Thừa Phong giật mình, nói.
- Bệ hạ muốn gặp họ làm gì.
Bá Vương, Kim Cương Vương và Khấu Minh, tuy nói họ đã thu hoạch không ít nhưng thanh danh chưa vang dội tới mức lọt vào mắt xanh của Giáo tông bệ hạ. Thế nên Doanh Thừa Phong không nghĩ ra, sao bệ hạ lại đích thân chỉ bọn họ.
Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ vừa xuất hiện đã bị Doanh Thừa Phong ném qua đầu.
Vì hắn tin rằng, trải qua chuyến đi tới luyện ngục Long tộc, dù là Khấu Minh cũng không thể phản bội mình.
Kim Đào cười khổ.
- Đây là ý của bệ hạ, tiểu nhân không đoán được.
Doanh Thừa Phong không kìm được cười, hắn cũng chỉ tiện miệng hỏi thôi, nếu Kim Đào có thể đoán được ý của Giáo tông bệ hạ, đó mới là điều khó tin.
Vẫy tay, Doanh Thừa Phong nói.
- Các vị, mời theo ta đi yết kiến bệ hạ.
- Yes sir.
Ánh mắt Bá Vương sáng ngời, cười nói.
- Đã lâu không gặp, còn muốn bệ hạ chỉ điểm cho.
Đám người Phi Lâm nhìn y, trong lòng thoáng động.
Đừng nói dựa vào thể diện của Doanh Thừa Phong đại sư, chỉ riêng thiên phú Bá Vương có thể tấn thăng Vương Cấp trong ba năm thì đã đủ tư cách rồi.
Uông Kiệt vung tay lên, một chiếc thuyền lớn hiện ra trước mắt mọi người.
Doanh Thừa Phong giật mình bật cười.
- Uông huynh, ghe độc mộc của huynh đâu.
Uông Kiệt cười ha ha,
- Đại sư, ghe độc mộc kia nhỏ quá không ngồi được nhiều người nên ta đã thay một kiện thánh khí mới.
Doanh Thừa Phong gật đầu, Uông Kiệt có thể đạt được thứ này, khẳng định có liên quan tới tòa thánh điện y chưởng quản.
Đường đường đứng đầu một điện, nếu trên người không có vài món bảo vật siêu cấp hùng mạnh, chẳng phải sẽ làm trò cười cho kẻ khác.
- Các vị, mời lên thuyền.
Uông Kiệt mỉm cười.
- Chúng ta không nên để bệ hạ chờ lâu.
Trong các Kỵ sĩ vương điện hạ, không nghi ngờ y có thực lực kém nhất. Nhưng làm một trong số các truy tùy giả của Doanh Thừa Phong, y ra mặt mời mọi người lại là hợp lý nhất.
Mọi người nối đuôi lên thuyền, ngay cả Kim Đào cũng không ngoại lệ.
Tuy thân phận họ đặc thù nhưng dù sao cũng là Kỵ sĩ trưởng bình thường sao có thể sánh vai với Kỵ sĩ vương. Thế nên, sau khi truyền lệnh, họ cũng mất quyền nói chuyện.
Tình huống như vậy họ rất ít khi gặp phải.
Nhưng ai nghĩ ra được, lúc này tới phủ Doanh đại sư lại gặp được nhiều Kỵ sĩ vương điện hạ như vậy.
Vô thức, vị đại sư trẻ tuổi Doanh Thừa Phong này mới gia nhập Thánh giáo chưa đầy mấy năm đã có trong tay một thế lực khổng lồ.
Phi thuyền đi rất nhanh, chỉ một khắc sau đã tới dãy núi, nơi ở của Giáo hoàng bệ hạ.
Mà điều khiến Doanh Thừa Phong bất ngờ nhất là đám thủ vệ dưới chân núi nhìn thấy phi thuyền cũng không ngăn cản mà trực tiếp cho qua.
Như thấy sự kinh ngạc của Doanh Thừa Phong, Uông Kiệt vội vàng giải thích.
- Đại sư, đây là ân điển của bệ hạ.
Y hơi ngừng lại.
- Bệ hạ coi trọng ngài nên mới cho phép phi thuyền này tự do ra vào các thánh địa lớn.
Doanh Thừa Phong gật đầu, đương nhiên hắn hiểu được ý của Giáo tông bệ hạ.
Xem ra vì món bán thần khí chưa rèn kia, Giáo hoàng bệ hạ phải nhọc lòng rồi.
- Ầm…
Phi thuyền chậm rãi hạ xuống, một lão nhân râu tóc bạc trắng đã chờ từ lâu.
Lúc nhìn thấy lão nhân này, các kỵ sĩ vương trong nhóm Phi Lâm điện hạ đều nghiêm mặt.
Lão Bang Đức, không ngờ lại là lão già Giáo tông bệ hạ tín nhiệm nhất ra nghênh tiếp.
Chớp đôi mắt có phần mờ đục, lão Bang Đức hồ nghi hỏi.
- Doanh đại sư, bệ hạ chỉ triệu kiến ngài và mấy tùy tùng kia, sao ở đây lại có nhiều người như vậy?
Doanh Thừa Phong ho khẽ, giải thích.
- Bàng Đức tiền bối, mấy vị này đều là tri giao của tại hạ, nghe nói tại hạ trở về liền lập tức tới gặp mặt.
Trên mặt hắn vẫn còn nét cười.
- Hơn nữa đã lâu họ chưa yết kiến bệ hạ nên muốn mượn cơ hội này tới đây.
Lão Bàng Đức chậm rãi gật đầu.
- Ta biết, nhưng…
Ánh mắt ông ta nghiêm lại nói.
- Ý chỉ bệ hạ không thể vi phạm, trừ ngươi và tùy tùng, những người khác ở ngoài chờ đi.
Trong Quang minh thánh giáo, cũng chỉ có Giáo tông bệ hạ có tư cách đối đãi với mấy kỵ sĩ vương hùng mạnh như vậy.
Doanh Thừa Phong gật đầu, mang theo Bá Vương, Kim Cương Vương, Khấu Minh theo lão nhân kia vào trong điện.
Uông Kiệt nhăn nhó, vừa định tiến vào thì bị lão Bàng Đức ngăn lại.
Lúc lão già này thi hành mệnh lệnh của Giáo tông bệ hạ, tuyệt đối không nương tay.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Uông Kiệt, Ái Lệ Ti điện hạ an ủi,
- Uông Kiệt điện hạ, ngài đừng lo, bệ hạ thưởng thức Doanh đại sư như vậy, hắn sẽ không sao đâu.
Uông Kiệt cười khổ.
- Ái Lệ Ti điện hạ, ta lo bệ hạ hỏi về chuyện tiến giai của đại sư.
Sắc mặt mọi người khó biến, đám người Doanh Thừa Phong có thể thăng tấn từ Đại Công Tước lên Vương Cấp trong ba năm là chuyện nghịch thiên cỡ nào. Nếu Thánh giáo có thể nắm giữ biện pháp này, vậy thực lực có thể tăng tiến trong nháy mắt.
Nhưng Doanh Thừa Phong đại sư dễ tiết lộ phương pháp này như vậy sao?
Nếu song phương xảy ra xung đột, Uông Kiệt đương nhiên khó xử, còn họ sẽ làm thế nào đây.
Lúc Phi Lâm điện hạ đau khổ chờ ở ngoài, đám Doanh Thừa Phong đã gặp được lão nhân có quyền lực lớn nhất Quang Minh thánh giáo trong điện kia.
Lúc này, lão nhân vẫn đang ngồi ngay ngắn trên ghế bành, cơ thể hơi còng xuống. Nhưng chỉ cần ngồi ở chỗ kia, không ai dám tỏ ý khinh thường ông.
- Bái kiến bệ hạ.
Mấy người đồng thanh, cung kính hành lễ.
Bá Vương và Kim Cương Vương đã sớm nghe Doanh Thừa Phong nói, lão nhân này thực ra là cường giả bán thần hùng mạnh.
Riêng thân phận cường giả bán thần này cũng đủ để họ tôn kính.
Giáo tông bệ hạ chậm rãi mở mắt, nhìn bọn họ một lượt mới cười nói.
- Doanh đại sư, lần này ra đi gặp được cơ duyên gì, sao đã thăng tiến Vương Cấp hết rồi.
Doanh Thừa Phong giật mình, không ngờ Giáo tông bệ hạ lại dùng giọng điệu tán gẫy như hỏi chuyện nhà ra thăm dò, thật là ngoài dự kiến.
Tuy nhiên, hắn cũng không phải người thường, chỉ im lặng trong giây lát đã nói.
- Bệ hạ, mấy người thần may mắn hấp thu được một phần tinh hoa sinh mạng và ký ức của bán thần Địa Hành long, sau khi khổ tu ba năm, toàn bộ đã tấn thăng Vương Cấp.
Ánh mắt lão Bàng Đức sáng ngời, bán thần Địa Hành Long.
Trong thời khắc này, người chưa từng động tâm với ngoại vật kia, trong lòng đã xuất hiện sự hâm mộ khó giấu.
Giáo tông bệ hạ khẽ cười.
- Thì ra là vậy, là hấp thu một phần sinh mạng và ký ức của bán thần, nếu như vậy mà còn không tấn thăng thật thì là do tư chất các ngươi quá kém.
Nói đến đây, ông có phần tiếc nuối.
- Đáng tiếc, phương pháp này không thể áp dụng trên diện rộng.