Trong động, Doanh Thừa Phong khép hờ hai mắt, dốc đan dược trong một chiếc bình ngọc vào miệng.
Đan dược kia mới tiến vào bụng đã lập tức biến thành dòng nhiệt lưu cuồn cuồn, bắt đầu tràn đầy trong kinh mạch. Chân nguyên trong cơ thể Doanh Thừa Phong không cần hắn vận chuyển đã tự thân chuyển động, nguồn nhiệt hùng mạnh chảy xuôi trong kinh mạch, cuối cùng tiến nhập đan điền.
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, kinh ngạc mở hai mắt.
Trước giờ hắn cũng không ít lần nuốt đan dược gia tăng chân nguyên, đặc biệt là lúc hắn mới bắt đầu tu luyện, nâng cao tốc độ kỳ thật chính là dựa vào tích lũy đan dược.
Chẳng qua theo tu vi tăng trưởng, muốn tìm được đan dược phù hợp cảnh giới bản thân càng thêm khó. Hơn nữa, phương hướng tu luyện của hắn chủ yếu dựa vào việc rèn, nên cũng sơ sót về phương diện này.
Nhưng, trước giờ hắn chưa hề quên những lần dùng đan dược trước đây.
Đan dược được Vua thời không cất giấu, chắn chắn không phải đan dược thông thường.
Thế nên, dù Doanh Thừa Phong không biết tên đan dược này, nhưng vẫn sử dụng không chút do dự.
Hiệu quả của viên đan dược kia cũng không làm hắn thất vọng, dược lực mạnh mẽ ngoài dự liệu của hắn. Tuy viên đan dược này còn kém xa tinh hoa cường giả Bán thần, nhưng sau khi sử dụng, hiệu quả cũng được một phần hai mươi.
Một phần hai mươi, đây là con số khủng khiếp chừng nào.
Tuy Doanh Thừa Phong chỉ hấp thu có một phần mười tinh hoa bán thần Địa Hành Long, nhưng số tinh hoa đó cũng đủ cho Bá Vương và Khấu Minh thành công vượt qua cực hạn, tấn thăng cảnh giới Vương Cấp.
Vậy nên có thể thấy, phần năng lượng khổng lồ ẩn tàng trong tinh hoa sinh mệnh này đáng sợ tới mức nào.
Mà viên đan dược nhỏ này, hiệu quả còn tương đương một phần hai mươi...
Doanh Thừa Phong lấy ra tất cả số chai lọ, đếm sơ qua. Sau đó, hắn lắp bắp, thầm hâm mộ trong lòng. Vua thời không không hổ là cường giả cao nhất cấp Bán thần, đan dược y tùy tay tặng chẳng ngờ không dưới trăm viên. Nếu tất cả đan dược có cùng hiệu quả, vậy cộng lại chẳng phải bằng với năng lượng sinh mệnh của bán thần Địa Hành Long sao.
Hắn đã sớm biết Vua thời không là một bán thần cổ cầm có hậu phương hùng mạnh, nhưng giờ xem ra, vị chủ nhân bị trấn áp kia so với tưởng tượng của mình thì còn hùng mạnh hơn nhiều.
Nhìn đống chai lọ trong tay, Doanh Thừa Phong do dự hồi lâu, rốt cuộc không kìm nổi sự hấp, lại uống thêm một viên.
Viên đan dược này vừa xuống bụng thì cũng chuyển hóa thành nhiệt lưu cuồn cuồn bao quanh kinh mạch, sau khi chảy xuôi mấy vòng mới yên tĩnh trở về đan điền, từ đó trở thành chân nguyên của bản thân.
Sau lần thứ hai luyện hóa đan dược, Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày.
Không phải đan dược có gì không ổn, mà là mọi chuyện đều quá thuận lợi, thuận lợi ngoài mức tưởng tượng của Doanh Thừa Phong.
Trong thuốc luôn có ba phần độc, đây chính là chân lý bất diệt rồi.
Cho dù là Luyện Đan Sư cường đại, trong đan dược họ luyện chế cũng có những dược tính ẩn chứa chỗ có hại với cơ thể con người.
Đương nhiên, với tu luyện giả có khí lực hùng mạnh, y có thể thoải mái tiêu hóa hết những đan dược này. Nhưng điều kiện tiên quyết là, dược tính tích lũy không thể vượt qua cực hạn thừa nhận của bản thân.
Cho nên, việc dùng đan dược phải qua quá trình, một lần không thể dùng quá nhiều.
Nếu nóng vội cầu thành, như vậy rất dễ nổ tan xác mà chết.
Ngoài điều đó ra, kinh mạch nhân loại cũng có hạn mức chịu đựng, nếu tiếp nhận quá nhiều chân nguyên từ bên ngoài, thân thể sẽ khó khống chế, hậu quả càng không cần tưởng tượng.
Nhưng giờ Doanh Thừa Phong đã uống liên tiếp hai viên đan dược rồi mà vẫn chưa phát hiện ra chỗ nào chưa ổn.
Bất kể là độc tố trong dược tính hay chân nguyên chuyển đổi, hình như đều dễ dàng chịu đựng, hơn nữa hắn còn cảm nhận được, thân thể đang khát cầu thêm lực lượng cường đại.
Do dự hết lần này đến lần khác, Doanh Thừa Phong vung tay lên, phóng xuất Đan Lô Khí Linh.
Mây mù dâng lên, Đan Lô Khí Linh hiện thân, nó dùng ánh mắt có phần u oán nhìn Doanh Thừa Phong.
- Doanh tiểu tử, rốt cuộc cũng nhớ đến ta.
Doanh Thừa Phong tươi cười nói.
- Khí linh huynh, mấy năm nay ta vội vàng tu luyện thăng tiến nên mới chậm trễ, xin thứ lỗi.
Năm xưa lúc hắn thu phục Đan Lô Khí Linh đã từng đồng ý với nó, phải dùng nó rèn nhiều trang bị hơn. Vì tên tiểu tử này khi ở viễn cổ đã từng bị tổn thương nặng nề, chỉ có thể dựa vào việc rèn trang bị hoặc luyện chế đan dược mới có thể hấp thu lực lượng, chậm rãi khôi phục.
Không nghi ngờ gì, lúc Doanh Thừa Phong ở Quang Minh thánh giáo liên tiếp rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí là lúc Đan Lô Khí Linh hạnh phúc và vui vẻ nhất.
Nhưng ba năm rồi không được động tới, được nhiên Đan Lô Khí Linh oán giận không dứt.
- Hừ.
Đan Lô Khí Linh khẽ hừ, giống như chưa hết giận.
- Lúc này ngươi thả ta ra làm gì.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói.
- Có một số việc muốn thỉnh giáo.
Hắn tỉ mỉ kể lại cảm giác khi nuốt đan dược, sau đó lặng chờ đối phương đánh giá.
Lai lịch của Đan Lô Khí Linh này cũng bí ẩn không khác Vua thời không, hơn nữa, lĩnh vực am hiểu của hai người họ cũng không giống nhau.
Vua thời không có thể chỉ điểm cho hắn việc tu luyện, còn về phương diện đan dược, Doanh Thừa Phong phải đi thỉnh giáo Đan Lô Khí Linh.
Quả nhiên, người này trầm ngâm một lát mới nói.
- Ngươi nói, đã hoàn toàn lĩnh hộ đoạn ký ức của Địa Hành Long, mà ngay cả cái tên biết bay kia cũng đã nhận ra lực lượng lĩnh ngộ của ngươi?
- Đúng vậy.
Doanh Thừa Phong thành thật gật đầu, hoàn toàn không giấu giếm trạng thái của mình.
- Hừ ta hiểu rồi, ngươi tiếp tục dùng đan dược đi.
Đan Lô Khí Linh nói.
- Ngươi có thể dùng một viên rồi lại tiếp một viên, cho đến khi lực lượng sung mãn thì có thể trực tiếp thăng lên Vương Cấp.
Doanh Thừa Phong nghe xong ngẩn ra, gương mặt lập tức lộ vẻ phấn khích cùng cực.
Tiểu tử này, nó sẽ không vì mình không khai lò suốt ba năm mà sinh lòng bất mãn chứ.
- Này, ngươi có ánh mắt gì đấy.
Đan Lô Khí Linh tức giận.
- Lĩnh ngộ tinh thần của ngươi đã đạt tới cảnh giới Vương Cấp, mà cơ thể của ngươi người thường không thể so sánh, hoàn toàn không cần để ý dược tính ăn mòn hay mở rộng kinh mạch, vậy ngươi còn lo lắng gì?
Doanh Thừa Phong sửng sốt hồi lâu nói.
- Ta không cần để ý tới dược tính ăn mòn và mở rộng kinh mạch sao?
Nếu để người khác nghe được lời này, khẳng định sẽ chửi ầm lên. Nếu quả thật có người làm được tới bước này, vậy còn là người sao.
Cơ thể hư ảo của Đan Lô Khí Linh kia ngẩng đầu lên, khẽ thở dài.
- Doanh tiểu tử, chẳng lẽ ngươi đã quên, hạch tâm nguyên thủy của ngươi có dạng lập thể đó.
Ngữ điệu của y tràn đầy hâm mộ cùng đố kỵ.
- Hạch tâm nguyên thủy dạng lập thể có thể xuất ra lực tinh lọc kinh người, khiến khả năng chịu đựng của thân thể ngươi vượt xa tưởng tượng của mình. Hừ hừ, ngươi có thể thử một lần, cũng có thể không tin ta.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, hắn vội vàng nói.
- Khí linh huynh, huynh nói đùa rồi, đương nhiên ta tin huynh rồi.
Đan Lô Khí Linh trừng hai mắt nói.
- Vậy ngươi nhanh chóng ăn đan dược tu luyện, sớm ngày đột phá đến Vương Cấp rồi cho ta rèn Thiên Kỵ Thánh Khí đi.
Trong quá trình rèn thánh khí, nó sẽ hấp thu sức mạnh của thiên địa, dù là lúc thánh khí chống đỡ Thiên kiếp, nó cũng đạt được lợi ích lớn.
Cho nên với nó mà nói, Doanh Thừa Phong không ngừng khai mở lò rèn mới là đệ nhất.
Đuổi lò luyện đan khó hầu này về, Doanh Thừa Phong bắt đầu tiếp tục dùng đan dược.
Có lời này của Đan Lô Khí Linh, lá gan của hắn của lớn hơn nhiều, không ngừng cho đan dược vào trong miệng.
Nếu để Vua thời không bắt gặp cảnh này, hẳn sẽ sợ hãi quát dừng lại. Dù người này có kiến thức rộng rãi, kiến thức tu luyện đủ để làm thầy của Doanh Thừa Phong. nhưng về phương diện đan dược và trang bị, y còn kém một bậc so với Đan Lô Khí Linh thần bí kia.
Ngày qua ngày, Doanh Thừa Phong chỉ thủy chung làm một công việc.
Phần lớn đan dược đã được sử dụng hết, chân nguyên trong cơ thể Doanh Thừa Phong cũng càng ngày càng mạnh, khí tức trên cơ thể càng lúc càng thịnh.
Tới ngày thứ ba, lúc dùng tới viên đan dược thứ hai mươi, cơ thể bắt đầu thấy không khỏe.
Đó là độc tố ẩn chứa trong đan dược đã tích lũy tới mức ảnh hưởng tới cơ thể hắn, đồng dạng, kinh mạch bắt đầu có cảm giác đau, giống như sức chịu đựng việc chân nguyên tấn công đã tới cực hạn.
Tuy nhiên, vào đúng lúc này, khỏa hạch tâm ở não cũng chuyển động kịch liệt.
Ở sâu trong hạch tâm, một lực lượng kỳ dị mà thần bí phóng thích ra ngoài. Dưới sự dẫn dắt của cỗ lực lượng này, vô số linh khí thiên địa hóa thành hàn ý lạnh lẽo tiến nhập cơ thể hắn.
Hàn ý này cũng không phải lực lượng phá hoại, khi tiến vào cơ thể, chúng lập tức khiến thân thể vốn đang khô nóng an tĩnh lại.
Chúng như nước suối cuồn cuồn không ngừng, từng chút một bức độc tố trong cơ thể Doanh Thừa Phong ra ngoài cơ thể.
Ngay sau đó, ngoài cơ thể Doanh Thừa Phong chảy ra dòng màu đen như mực dính dính như nhựa. Lúc chất lỏng này chạm vào quần áo, trong nháy mắt đã nhuộm chúng sang màu đen tối.
Nước suối tiếp tục lưu động, lúc mang độc tố ra ngoài, cũng không ngừng cọ rửa bành trướng kinh mạch.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy vô cùng thoải mái, mà khủng bố hơn nữa, cảm giác đau do kinh mạch bành trướng đều đã biến mất, hắn có thể buông lỏng tinh thần, hấp thu thêm nhiều đan dược hơn.
Hạch tâm trong não chuyển động rất nhanh, giống như hậu thuẫn cường đại cho Doanh Thừa Phong, một hậu thuẫn cung cấp sự an toàn ưu việt.
Hít sâu một hơi. Doanh Thừa Phong tiếp tục mở thêm lọ, bỏ đan dược nuốt vào trong miệng.
Cũng không biết bao lâu, trong quá trình không ngừng lặp lại, cuối cùng Doanh Thừa Phong đã có cảm ứng.
Cảm giác tràn đầy mong ước thiết tha này, hắn đã mong đợi suốt ba năm, rốt cục đã tới.
Kinh mạch trong cơ thể chấn động kịch liệt, chân nguyên điên cuồng bành trướng, một cỗ khí tức mênh mông khó có thể hình dung từ cơ thể Doanh Thừa Phong phóng thích ra ngoài....