Trong hư không rộng lớn, một đạo tráng kiện mà dày đặc vết rạn mơ hồ hiện ra. Từ nơi này đột nhiên bắn xuống một đạo quang mang.
Tia sáng này như đến từ thế giới bên kia, tuy chỉ là một tia sáng nhưng lại tràn đầy áp lực và uy nghiêm không gì sánh nổi.
Dưới tia sáng này, ít nhất có hơn một ngàn cự long phủ phục trên đất.
Trong số đó, ngay cả hai cường giả bán thần tôn quý là Phất Lãng Tây Tư và Ai Văn cũng không ngoại lệ.
Có lẽ, trong mắt chủ nhân tia sáng kia, dù là ấu long vừa sinh ra hay là trưởng thành tới cấp Bán thần như Phất Lãng Tây Tư cũng chỉ là tộc nhân của y, không có gì khác về bản chất.
Tia sáng kia xoay tròn trong hư không một lúc rồi lập tức phủ lên một cự long đang phủ phục.
Những cự long còn lại không hẹn cùng nhìn qua, trong mắt chúng là thần sắc vô cùng phức tạp, hâm mộ, đố kỵ, hoảng sợ, sợ hãi và còn nhiều hơn nữa.
Còn cự long bị đánh trúng kia rống lên, cơ thể y run rẩy kịch liệt, giống như đang thừa nhận sự thống khổ không gì sánh được.
Phất Lãng Tây Tư và Ai Văn cùng há cái miệng khổng lồ, đồng thời phun ra long khí tinh thuần nhất.
Đó không phải hơi thở công kích của rồng mà là long khí đại bổ của chân nguyên tinh thuần. Khi long khí này vừa phun lên người cự long, lâp tức biến thành giọt nước tiến vào cơ thể nó.
Sau khi được bổ sung long khí này, cơ thể đang run rẩy của cự long dần bình phục lại.
Hai cường giả bán thần long tộc thở phào nhẹ nhõm, thể chất cự long này vô cùng hùng mạnh, trong long tộc, từ hai người họ, thể chất của nó đúng là đệ nhất.
Nếu ngay cả nó cũng không chịu được ánh sáng Long thần giáng lâm, vậy Long thần bệ hạ cũng đừng mơ vượt qua không gian để tiến tới chỗ này.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cự long kia cũng mở mắt.
Tuy nhiên, lúc này trong mắt cự long đã toát lên thần thái khác với trước. Đôi mắt sáng ngời như trời sao chấn nhiếp tinh thần, dù là hai vị cường giả bán thần cũng phải cúi đầu không dám nhìn thẳng.
- Phất Lãng Tây Tư, đã xảy ra chuyện gì?
Cự long chậm rãi nói.
Phất Lãng Tây Tư vội vàng nói.
- Bệ hạ, luyện ngục bị thần linh dị tộc tập kích, đại địa hạch tâm khí linh các hạ vì yểm hộ chúng ta mà tác chiến với kẻ thù, có lẽ…
Y cúi thấp đầu hơn, trong giọng nói mang theo sự kính sợ không yên.
- Có lẽ đã bị kẻ địch đánh tan.
Đại địa hạch tâm khí linh chính là linh trí do một phương thế giới sinh ra, nếu chưa tiêu tan, sau khi thoát khỏi nguy cơ ắt phải tới tìm đám người.
Nhưng cho tới hôm nay, tung tích của đại địa hạch tâm khí linh vẫn mờ mịt như cũ, tự nhiên là lành ít dữ nhiều.
Tuy nhiên y cũng không quá lo lắng, vì y biết trên thế giới này, người có thể tiêu diệt đại địa hạch tâm khí linh là vô cùng bé nhỏ. Dù có bị đánh tới tan xương nát thịt, nhưng chỉ cần thần linh ra tay là có thể ngưng tụ nó lần nữa.
Cự long khẽ động thân mình, bên ngoài thân thể nứt ra vô số lỗ lớn, chảy rất nhiều long huyết.
Khẽ cau mày y nói.
- Thần thể yếu đuối thế này, chẵng lẽ đời sau của ta đang dần suy thoái sao.
Phất Lãng Tây Tư cười khổ nói.
- Bệ hạ, đều do chúng thần chuẩn bị không thỏa đáng.
Y ngừng một chút mới nói.
- Từ sau khi xảy ra dị biến, thần đã hạ lệnh cho tất cả Vương Cấp Long tộc rời khỏi phương thế giới này. Nếu…
Y ngẩng đầu vụng trộm nhìn đối phương.
- Nếu ngài thấy thân thể này không phù hợp, chúng thần sẽ triệu hồi Vương Cấp đời sau về.
Mỗi cự long Vương Cấp đều là trụ cột của tộc, đương nhiên không thể hy sinh dễ dàng. Họ làm như vậy cũng là theo lẽ thường.
Cự long do dự một chút nói.
- Thôi đi, thân thể Đại Công Tước có thể thừa nhận ý chí của ta giáng lâm cũng coi như được rồi.
Y chầm chậm đứng thẳng người lên, tuy động tác tương đối thong thả nhưng thương tích bên ngoài cơ thể càng lúc càng nhiều.
Phất Lãng Tây Tư và Ai Văn lập tức tiến lên há miệng, phun ra từng đợt long khí.
Long khí này đều là tinh hoa họ ngưng luyện từ chân nguyên, ngày thường cất giấu không để lộ, dù là đời sau thân cận nhất cũng chẳng được một tia. Nhưng giờ phút này, họ không dám keo kiệt mà phun hết ra ngoài.
Thương thế trên cự long vẫn không ngừng tăng lên nhưng y không thèm để ý, hơn nữa nhờ long khí hai vị cường giả bán thần Long tộc phun ra, giúp vết thương vừa nứt vỡ có thêm năng lượng sinh mệnh cường đại mà khép lại.
Y ngẩng đầu nhìn về phương xa, một cỗ thần niệm không gì sánh được lấy hắn làm trung tâm truyền ra ngoài.
Đây là một cỗ thần niệm vô cùng to lớn, trong nháy mắt cỗ thần niệm này đã truyền khắp ngõ ngách của phương thế giới này. Trong thời khắc này, chỉ cần sinh linh trên thế giới, bất kể người đó có phải Long tộc hay không, bất kể người đó có trí tuệ không thì đều cảm ứng được cỗ thần niệm vĩ đại này.
Mọi sinh linh ngừng trệ trong giây phút này, báo săn đang vồ mồi, linh dương đang chạy trối chết, dã lang đang ăn, còn cả những dị tộc sống ở nơi này đều không thể thoát ly…
Động tác của của họ cứng lại, tùy ý để thần niệm kia quét qua người.
Sau đó, thần niệm này đi tới chỗ của đại địa hạch tâm khí linh.
Nơi này đã không còn dãy núi lớn che đậy, ngay ánh mặt trời cũng có thể bắn thẳng xuống.
Tuy nhiên, lúc này trên mặt đất gồ ghề, chỗ nào cũng có những hố đất lớn, có thể thấy thê lương cỡ nào.
Dường như ở đây đã trải qua một hồi đại chiến có một không hai, song phương đối chiến đều có được thần lực vô tận nên mới phá hoại khung cảnh tới mức này.
Thần niệm ở đây nhìn thoáng qua rồi lập tức thu hồi.
Đối với người thường, đây chỉ là vài lần quan sát, nhưng với chủ nhân thần niệm, mọi tin tức lưu lại trên mảnh đất này đã được nó ghi chép toàn bộ.
Thu hồi ánh mắt thâm thúy, cự long trầm ngâm một chút mới chậm rãi nói.
- Phất Lãng Tây Tư, gần đây tộc ta có đắc tội với thần linh thổ hệ và hỏa hệ không?
Phất Lãng Tây Tư ngẩn người, vội vàng nói.
- Hễ là thí luyện giả thì đều khó có cơ hội đắc tội thần linh hai hệ này, nhưng…
Y chần chừ một chút mới lấy dũng khí nói.
- Còn các nhánh núi khác có đắc tội không thì vãn bối không biết được.
Dù sao y cũng là cường giả bán thần, cũng tương đương với hài tử của nhân loại.
Sức chiến đấu của long thần vẫn yếu ớt như cũ, nhưng dù sao cũng đã nói được hai câu.
Long thần khẽ hừ.
- Trên mảnh đất kia có lực lượng dao động rất mạnh của hỏa hệ và thổ hệ, hơn nữa lực lượng thổ hệ này cũng không phải của đại địa hạch tâm. Thế nên, khẳng định đại địa hạch tâm đã chết dưới tay thần linh thổ hệ và hỏa hệ này.
Ai Văn do dự trong chốc lát, há hốc miệng nhưng cuối cùng vẫn không dám nghi ngờ.
Tuy nhiên, thần niệm cảm ứng của Long thần cường đại cỡ nào, chút vẻ mặt này dù rất nhỏ nhưng sao giấu được y.
- Ai Văn, ngươi muốn bổ sung gì?
Ai Văn tiến lên cung kính nói.
- Bệ hạ, ngoài thần linh ra, thần thông Linh Sư cũng có thể nắm giữ thần thông thuật.
Nếu để đám người Doanh Thừa Phong nghe thấy câu này, khẳng định tóc gáy sẽ dựng hết lên.
Nhưng cự long kia lại không nhịn được cười nói.
- Thần thông Linh Sư chỉ có thể phóng thích thần thông chứ không thể khống chế nó. Bổn tọa đã xem qua tình huống nơi đó, lực lượng thổ hệ và hỏa hệ kết hợp với nhau, trong đó còn kèm chút phong lực. Hừ, một thần thông Linh Sư sao có thể phóng xuất ba loại lực hủy diệt khác nhau đây.
Như để chỉ điểm hậu bối, cự long thay đổi trạng thái trầm mặc ít nói lúc trước.
- Hơn nữa thần thông lực nơi này ngưng chứ không tán, rõ ràng là sau khi giết chết đại địa hạch tâm khí linh mới phóng thích lực lượng thần thông nghịch chuyển, tránh phá hoại diện rộng.
Trong mắt y ánh lên vẻ linh hoạt, sắc bén.
- Có thể làm được điều này, nhất định là thần linh.
Lúc Vua thời không rời đi, không ngờ tiểu cầu ném ra lại có tác dụng kỳ diệu tới vậy, ngay cả Long thần hùng mạnh còn nhìn nhầm.
Đương nhiên, đó cũng không phải thủ đoạn của y mà là bảo vật chủ nhân lưu lại cho y trước lúc bị trấn áp, vậy mới có thể lừa gạt Long thần.
Tương tự, vị Long thần bệ hạ này cũng không tưởng tượng được trên thế giới sẽ có trí linh bậc này tồn tại, thế nên Vua thời không mới lừa gạt thành công.
Vẻ mặt Phất Lãng Tây Tư và Ai Văn bừng tỉnh đại ngộ.
Nếu là thần linh, hơn nữa rõ ràng đây là kiệt tác của một vị thần hùng mạnh thì đương nhiên họ sẽ không thể nào chống cự.
Sau khi xác nhận tin này, hai người họ đồng thời yên tâm. Ít ra, bệ hạ sẽ không vì chuyện này mà trách phạt họ.
Cự long chậm rãi vươn một bàn tay ra, trong miệng khẽ thì thào.
Một ít ngôn ngữ mang theo hơi thở thần bí thoát khỏi miệng y, sau đó, khí tức hùng mạnh mà mênh mông khuếch tán, gần như dùng tốc độ thần niệm truyền khắp ngõ ngách các phương.
Tất cả Long tộc đều cung kính cúi đầu, bọn họ biết Long thần bệ hạ đang thi triển thần thuật hùng mạnh.
Đây là lực lượng thần linh, không phải lực phá hoại.
Phàm là sinh linh bị cỗ lực lượng này lướt qua đều không tự chủ cúi bái, từ nay về sau trong lòng họ đã gieo xuống mầm mống uy nghiêm của thần linh.
Tác dụng của thần tích so với một người thường hao hết võ mồm giải thích ngàn lần thì còn hữu dụng hơn nhiều
Chỉ cần là sinh linh từng cảm thụ thần tích thì đều là tín đồ thành tín nhất.
Một lúc lâu sau, trong hư không chợt truyền tới một tiếng gầm long trời nổ đất.
Không gian trước mắt mọi người phá ra vỡ vụn, để lộ một động khẩu tối đen.
Từ trong này, tất cả hậu bối Long tộc nghe thấy những âm thanh gào khóc thảm thiết kinh tâm động phác, dường như trong huyệt động sâu không lường được này, dường như có vô số quỷ hồn đang chém giết lẫn nhau.
Ngón tay cự long liên tục cử động, trong hắc động kia dường như có thân hình đang muốn ngưng tụ lại. Nhưng dù thân ảnh kia cố gắng thế nào cũng không thể tụ thành hình.
Một khắc sau, lực lượng thân ảnh này như đã tiêu hao hết, sau khi vỡ tan liền chảy hết vào trong hắc động.
Từ đầu tới cuối, cũng không thấy thứ gì từ hắc động này đi ra, mà giống như đã biến mất trong chốc lát.
Sắc mặt cự long xanh mét, y trầm mặc hồi lâu mới vung tay áo lên, một đạo bạch quang đột ngột bay ra từ cơ thể hắn, vừa tiến vào hư không đã không thấy tung tích.