- Khấu huynh, người huynh đệ của ta, làm sao phải khách khí vậy?
Doanh Thừa Phong nghiêm mặt nói.
Khấu Minh khẽ cười nói.
- Đại sư, việc này rất hệ trọng, nếu ngài tin ta, ta đương nhiên báo đáp sự tín nhiệm của ngài.
Thần thông Linh Sư, đây là sự tồn tại còn thưa thớt hơn cả con cưng của trời.
Khấu Minh ở Quang Minh thánh giáo đã đọc qua rất nhiều thánh điển, biết không ít chuyện, thế nên y cũng rõ thần thông Linh Sư đại biểu cho điều gì.
Nhân vật như thế xuất hiện, khẳng định sẽ có rất nhiều thế lực cường đại mơ ước và tranh đoạt.
Tuy Doanh Thừa Phong đang là thợ rèn kiệt xuất nhất Quang Minh thánh giáo, thân phận này cũng có thể sánh ngang với Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ quản lý một điện. Nhưng nếu Doanh Thừa Phong tiết lộ thân phận thần thông Linh Sư, thân phận thợ rèn này thật đúng là trò cười.
Doanh Thừa Phong đại sư không hề do dự nói ra việc có bản lĩnh cao cường trước mặt mình, điều này chứng tỏ trong lòng đại sư đã chân chính thừa nhận y.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, vào giờ phút này, cảm xúc Khấu Minh dâng trào, quyết tâm kiếp này sẽ không phụ sự tin tưởng của hắn.
Doanh Thừa Phong lắc đầu nói.
- Khấu huynh, nếu đã nói ra, đương nhiên là ta tin huynh.
- Khanh khách…
Một âm thanh kỳ quái vang lên bên cạnh, bọn họ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Bá Vương lấy ra chiếc rìu lớn, để lộ cánh tay, ánh mắt trừng lớn như mắt ngưu nhìn chằm chằm vào tay mình, cũng chính là cây rìu đang được giơ lên cao, trong miệng phát ra thanh âm cổ quái. Nhưng chiếc rìu kia làm thế nào cũng không hạ xuống.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nói.
- Bá Vương, ngươi đang làm gì đó.
Bá Vương lắp bắp, bất đắc dĩ nói.
- Chủ nhân, nếu Khấu Minh đã biểu đạt lòng trung thành, ta cũng phải tới mới đúng.
Kim Cương Vương vươn chân, không kiên nhẫn đạp mạnh vào mông Bá Vương. Chỉ là úy kị đám mây đen trên đỉnh đầu nên không dám dùng sức, chỉ đá Bá Vương ngã xuống đất.
- Tên ngu ngốc này, đừng làm loạn nữa.
- Vâng.
Bá Vương lập tức bò dậy, thuận tay thu hồi rìu lớn.
Nếu cho y ra trận chém giết, y tuyệt không lùi nửa bước, nhưng muốn y cầm rìu lớn tự làm tổn thương mình, vậy không có cách nào tiếp nhận.
Dù sao suy nghĩ của Thánh Thú cũng có chỗ khác với nhân loại, thế nên y không thể giải thích vì sao, cũng không thể hiểu được những việc Khấu Minh làm.
Bạch sắc phi điểu bay một bên lẳng lặng nhìn. Lúc này mới đột nhiên nói.
- Doanh Thừa Phong, ngươi quyết định chưa.
Doanh Thừa Phong quay người, cười khổ.
- Ngươi nói, ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Bạch sắc phi điểu vỗ cánh mấy lần, cười nói.
- Hình như không có.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn đôi mắt trên không trung kia, trong mắt rõ ràng là sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Sau đó y nói.
- Trước tiên ta làm phép thay đổi dung nhan các ngươi để lẫn trong đám người hỗn loạn. ha ha, dưới sự ảnh hưởng do giao hòa thời gian không gian, dù là thần linh tự mình xuống đây cũng đừng mơ tra ra ai làm.
Doanh Thừa Phong nghe xong thở phào nhẹ nhõm, thật ra hắn úy kị nhất chính là thần linh cao cao tại thượng, không gì không làm được kia.
Nếu bị thần linh nhớ tới, vậy cảnh ngộ của hắn sau này sẽ cực kỳ không ổn.
Tuy nhiên, nếu Vua thời không làm vậy, khẳng định y cũng nắm chắc vài phần.
Khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong lui ra sau mấy bước. mà bạch sắc phi điểu theo sau tiếp tục vỗ cánh, theo nhịp vỗ của y, từng cỗ lực lượng kỳ dị không ngừng phóng thích ra ngoài.
Bằng mắt thường có thể thấy lực lượng này tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ trong hư không, toàn bộ hư không như biến thành một mảng sóng lớn, tầng tầng lớp lớp phủ lên đám người Doanh Thừa Phong.
Sau đó, mọi người cùng thấy một cảnh tượng vô cùng thần kỳ.
Trước cơ thể họ đột nhiên xuất hiện ảo ảnh. Ảo ảnh này cũng rất phong phú. Gần như bao gồm các dị tộc họ đã thấy cũng như chưa từng gặp qua. Đương nhiên trong số đó không thể thiếu bóng dáng nhân loại.
Hơn nữa, diện mạo đám người Doanh Thừa Phong đã có sự thay đổi lớn. Dù là ai, nhìn từ góc độ nào cũng chẳng thể nghĩ họ có nửa điểm liên quan tới nhân loại.
Đám người Doanh Thừa Phong thầm cúi đầu, tuy không biết thuật che mắt này có giấu diễm được thần linh không, nhưng bọn họ cũng chưa nhìn ra sơ hở gì.
- Doanh Thừa Phong, có thể bắt đầu rồi.
Thanh âm bạch sắc phi điểu đang bay quanh quẩn trong màn hư không ảo ảnh.
Doanh Thừa Phong thận trọng gật đầu, hắn chậm rãi vươn hai tay, như có một ma lực không cách nào hình dung, lúc đôi tay di động cũng là lúc không gian quanh đó xảy ra biến hóa thần kỳ khó lường.
Trên bầu trời, trong một dãy núi lớn, hai cự long hóa hình người đang gặp gỡ trong động.
Nơi này có không ít cường giả Long tộc, nhưng có tư cách tiến vào huyệt động này thì chỉ có vẻn vẹn ba người, cũng chính là ba vị cường giả Bán thần chiếm giữ chỗ này.
Ngoại trừ Nại Đắc Nhã Tư đang ở ngoài, trong luyện ngục Long tộc, hai cường giả Bán thần cuối cùng cũng gặp nhau.
- Phất Lãng Tây Tư các hạ, đây là tin tức Long vương tộc ta truyền tới, mời ngài xem qua.
Phất Lãng Tây Tư nhận lấy khối ngọc thạch trong tay đối phương, ý niệm tinh thần quét qua, bật cười.
- Ai Văn các hạ, Long vương tộc ta cũng truyền tới tin tức giống như vậy.
Y cũng lấy ra một khối ngọc thạch, nội dụng phía trên không khác là bao.
Một thợ rèn ở Quang Minh thánh giáo, vì Long tộc tân tú mà bị quấn vào trong Long tộc luyện ngục.
Hiện giờ, Quang minh thánh giáo Giáo tông bệ hạ cưỡi hồng long Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đòi Long tộc vị thợ rèn kia. tuy nhiên, chân chính khiến Long vương hai tộc nhìn vào chăm chú, lại là tên của một người.
Cường Ni.
Nhưng nếu trước cái tên bình thường này thêm vào bốn chữ Quang Minh thánh giáo, vậy cũng đủ khiến phần đông cường giả coi trọng.
Lão Cường Ni, là vị từng đánh khắp thiên hạ, là đệ nhất cường giả Quang Minh thánh giáo hiếm có đối thủ, không ngờ lại vì Doanh Thừa Phong mà tái hiện trước mắt thế nhân.
Ai Văn hóa thành hình người, là một vị đại hán cường tráng, y cau mày nói.
- Phất Lãng Tây Tư các hạ, ngài nghĩ tin tức này là thật sao?
Phất Lãng Tây Tư cười khổ.
- Nếu lão Cường Ni đó xuất hiện, vậy tin tức này có tới tám chín phần mười chính xác.
Ai Văn nhướn mày nói.
- Ngài định làm gì?
Phất Lãng Tây Tư khẽ hừ.
- Sau khi Long tộc luyện ngục mở ra. Đã vô số năm, dị tộc có thể vào đây mà sống sót trở ra ít tới thảm thương. Hừ, nếu tên thợ kia vào được, vậy phó thác số mệnh đi.
Ai Văn trầm giọng.
- Phất Lãng Tây Tư các hạ, dường như ngài đã quên, trong Quang Minh thánh giáo còn có một hồng long kiệt xuất nhất trong số cường giả Vương Cấp.
Ý của y rất rõ, nếu họ mặc kệ, ngày Doanh Thừa Phong tử vong. Chỉ e Cát Lợi Phi Nhĩ Đức không thể sống an lành.
Phất Lãng Tây Tư lạnh lùng nhìn về phương xa, cân nhắc hồi lâu mới nói.
- Ai Văn các hạ, ngài vừa mới xuất quan nên không biết những chuyện xảy ra trước đó.
Ai Văn ngẩn người, y cũng là hạng tâm tư hoạt bát. Hòa hoãn nói.
- Phất Lãng Tây Tư các hạ, trong luyện ngục xảy ra biến cố gì sao.
Phất Lãng Tây Tư gật đầu, y nói.
- Lúc trước Quang Minh thánh giáo truyền tin tới, những người đó từng sống ở vùng đất hoang Tháp Tháp, xảy ra xung đột nên đã hạ độc thủ đánh chết nó.
- Tháp Tháp Mộc…
Ai Văn nghiêng đầu nghĩ hồi lâu, lúc này mới thấp thoáng nhớ được người nào. Sắc mặt khẽ biến, y nói.
- Nại Đắc Nhã Tư các hạ sao?
Phất Lãng Tây Tư liếc nhìn y.
- Nại Đắc Nhã Tư các hạ đã đích thân đi đuổi giết họ rồi.
Ai Văn sửng sốt, cuối cùng thở dài nói.
- Long Vương bộ tộc Hồng long phải thương tâm rồi.
Nếu Nại Đắc Nhã Tư các hạ tự mình truy sát, như vậy đoàn người chỉ gồm nhân loại Đại Công Tước cùng Thánh Thú dù có cường đại cũng khó lòng thoát chết. Hơn nữa dựa theo tính cách của Nại Đắc Nhã Tư các hạ, tuyệt không một đao chém chết dễ dàng mà phải hành hạ đối phương, có thế mới thỏa mối hận trong lòng.
Tuy họ đều là cự long Bán thần hùng mạnh, nhưng cũng không nguyện ý đối diện với lửa giận của Nại Đắc Nhã Tư các hạ.
Phất Lãng Tây Tư chậm rãi nói.
- Trong bản tộc tuy Vương cấp Long tộc cũng được xem như chiến lực hùng mạnh, nhưng sao có thể đánh đồng với Nại Đắc Nhã Tư các hạ.
Y hơi ngừng lại mới nói.
- Tuy nhiên, dựa theo tính lão Cường Ni kia, sau khi nhận được tin tiểu tử kia qua đời. Chỉ sợ sẽ tới Long vực chúng ta gây phiền phức.
- Hừ, ông ta có cường thịnh đến đâu cũng chỉ có một người.
Ai Văn lạnh lùng nói.
- Nhưng ta rất mong y có thể vào trong luyện ngục, để ta lĩnh giáo xem cuồng nhân kia có khoa trương thật như trong truyền thuyết không.
Ngày trước khi lão Cường Ni tung hoành chiến trường, Ai Văn đã trú đóng ở đây từ lâu. Hơn nữa, khi đó lão Cường Ni chỉ là một cường giả Vương Cấp đỉnh cao, đương nhiên không khiến Ai Văn, người đã sớm tấn thăng tới Bán thần để vào mắt.
Cho nên những người khác kiêng kị lão Cường Ni tới đâu thì Ai Văn vẫn nóng lòng muốn thử, thử xem thực lực người này có xứng với danh thực không.
Phất Lãng Tây Tư lắc đầu nói.
- Dù y có ngu tới đâu cũng không thể tự mình tiến vào nơi thí luyện. Ha ha, đừng nói y không có năng lực, dù may mắn vào được thì dưới sự áp chết của đại địa hạch tâm khí linh, y cũng phải phát huy tất cả thực lực.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, mơ hồ đều có ý cười.
Một đôi cường giả thế lực ngang nhau giao chiến, nếu có một bên bị lực lượng không gian áp chế nên không thể dốc toàn lực ứng phó, Vậy kết quả cuộc chiến đó cũng không khó đoán.
Chỉ cần lão Cường Ni dám tiến vào Luyện ngục, họ dám nắm chắc cuồng nhân đó có đi mà không có về.
Ai Văn dời đi tầm mắt, nhìn về phương xa, chậm rãi nói.
- Nại Đắc Nhã Tư các hạ đi bao lâu rồi?
Phất Lãng Tây Tư do dự hồi lâu mới nói.
- Ông ta đã đi hơn một ngày, khẳng định đã có trăm phương nghìn kế tra tấn đám người kia. Ai, hy vọng ông ấy đừng chơi đùa quá phận.
Ai Văn gật đầu, trầm giọng.
- Dù thế nào cũng không thể để ông ta đi quá lâu, chúng ta mau gửi thư bảo ông ta quay về.
Phất Lãng Tây Tư đáp ứng, ngón cái búng ra, một đạo hàn quang trong tay chạy ra ngoài.
Nhưng điều khiến hai người rung động là đám hàn quang này không bắn về phương xa mà chỉ lóe lên một cái rồi tắt.
Hai vị cường giả Bán thần Long tộc đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra vẻ kinh hãi khó giấu trong mắt đối phương.