- Không tốt, người này điên rồi, mau tránh ra.

Ở trong này, người quen thuộc Kim Cương Vương nhất chính là Bá Vương, người đã từng bị hắn áp bách hơn ngàn năm.

Cho nên khi vừa thấy động tác của Kim Cương Vương, hắn lập tức điên cuồng hô lên. Vươn hai tay, một tay bắt được Doanh Thừa Phong, tay kia bắt được Khấu Minh, một khắc hai chân cách mặt đất mới kêu một tiếng với Khấu Minh.

Sau đó, hắn chạy trốn ra ngoài giống như chuột túi.

Uông Kiệt thoáng chần chừ một chút, hắn vốn muồn lấy chi uy của cường nhân Vương Cấp cứng rắn đi chống đỡ trường côn kinh thế này. Nhưng khi trường côn nện vào đầu, khiến trên đỉnh đầu không ngừng truyền đến tiếng không khí nổ tung " Đùng", hắn liền lập tức buông tha cho ý tưởng không khôn ngoan này.

Tuy rằng cường nhân Vương Cấp lợi hại, nhưng đó chỉ là tổng thực lực hùng mạnh.

Nhưng nếu nói riêng về sức lực thì….

Uông Kiệt không cho rằng, trong cường nhân Vương Cấp có người có thể đối phó được với một kích dốc toàn lực của cự thú trăm trượng này.

Cho dù là Phi Lâm điện hạ, hay là Hỏa long Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cũng bất lực.

Thân hình hắn chợt lóe, nhau chóng bay đi.

Một khi cường nhân Vương Cấp thi triển thân pháp ra, tốc độ kia hiển nhiên là nhanh tới cực điểm. Nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, trường côn của Kim Cương Vương cũng không đập xuống đất như mong muốn của hắn.

Dường như là thấy được có tiểu côn trùng bay tán loạn, cho nên trường côn đột nhiên biến chuyển ở giữa không trung, không ngờ lại theo sát Uông Kiệt, dường như không đập hắn thành thịt băm sẽ không chịu bỏ qua.

Sắc mặt của Uông Kiệt đại biến, cho dù thế nào hắn cũng không dám đánh bừa với trường côn này, bởi vì hắn biết, cho là nhân kiếm hợp nhất thì cũng chỉ có kiếm hủy nhân vong mà thôi.

Cho nên thân hình hắn liên tục lay động, thi triển thân pháp tới cực hạn, muốn thoát khỏi hung khí trí mạng như giòi trong xương này.

Nhưng thân thể Kim Cương Vương quá lớn, trường côn của hắn cũng quá dài.

Trường côn dài đến trăm trượng, chỉ cần thay đổi một góc độ cực kỳ nhỏ, cũng đủ để thi triển hết sức lực đuổi theo Uông Kiệt.

Cảm ứng được phía sau có tiếng vang vù vù, cùng với cảm giác áp bách kinh khủng kia, lần đầu tiên trong lòng của Uông Kiệt nảy sinh căm hận đối với sinh vật khổng lồ.

Hắn hú lên quái dị, cuối cùng lấy ra trường kiếm, sau đó nhân kiếm hợp nhất, chạy trốn về phương xa.

Kiếm quang y hợp tia chớp, cuối cùng đã thoát khỏi phạm vi múa may của trường côn.

Nhưng một gã cường nhân Vương Cấp, lại bị một thánh thú Đại Công Tước vừa mới đột phá bức bách đến thế này, nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ không có bao nhiêu người nguyện ý tin tưởng.

- Hống…

Kim Cương Vương lại nổi giận gầm lên một tiếng, dường như hắn vì chuyện Uông Kiệt bỏ chạy thành công mà sinh ra lửa giận dào dạt, cho nên rống lên một tiếng, quả thật chính là long trời lở đất.

Sau đó hắn xoay người, thân thể cao lớn dùng một loại tốc độ linh hoạt không hề phù hợp với hình thể, tiếp tục đuổi theo phía sau Uông Kiệt.

Sau khi Uông Kiệt nhân kiếm hợp nhất, tuy rằng tốc độ tăng lên rất nhiều, Nhưng hào quang lay động trong hư không vẫn sáng ngời dễ thấy.

Cho nên Kim Cương Vương đuổi theo phía sau hắn, quả thật chính là việc dễ dàng.

Hơn nữa bởi vì lúc này thân hình của Kim Cương Vương đã dài đến trăm trượng, thân thể khổng lồ kia gần như xé rách ranh giới đất trời, ngay cả một thế giới nhỏ này cũng không thể dung nạp.

Khi hắn mở ra chân dài thật lớn bước về phía sau một bước, trong lòng Uông Kiệt đang chạy trốn nhịn không được mà kêu rên một tiếng.

Một bước hắn bước ra là gần cả trăm trượng, hơn nữa động tác của Kim Cương Vương lại cực nhanh, hai chân nhanh như bay, chỉ vài bước đã chạy tới.

Mặc dù hắn không có năng lực bay, nhưng nếu nói về tốc độ thì không hề thua kém cường nhân Vương Cấp.

Trong đôi mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Uông Kiệt hít sâu một hơi, đuổi theo kiếm quang tiếp tục bỏ chạy.

Hắn biết rằng hiện giờ Kim Cương Vương đã lâm vào cảnh khốn khó đặc thù nào đó.

Có lẽ bởi vì thu nạp linh lực của Thấu Cốt Ngọc Tủy quá nhanh, có lẽ bởi vì liên tục tấn thăng nên lúc này Kim Cương Vương đã trở thành kẻ mất hết tính người.

Nếu Uông Kiệt xoay người đấu một trận chiến với Kim Cương Vương, nhất định sẽ không chật vật như thế. Nhưng khi nghĩ đến quan hệ của Doanh Thừa Phong, hắn chỉ có thể chịu thiệt tận khả năng tránh né mà thôi.

Kim Cương Vương lớn tiếng rít gào, tiếng rít gào kia điếc tai nhức óc.

Với sức lực hắn biểu hiện ra ngoài lúc này, trong mọi người cũng chỉ có Uông Kiệt mới có thể kiềm chế thêm một chút. Đương nhiên nếu không phải bản thân Bá Vương bị trọng thương thì cũng có thể chịu đựng một phần. Nhưng Bá Vương giờ phút này đã giống như mèo ốm, không còn dũng khí chống cự lại Kim Cương Vương.

Nhưng ngay tại lúc Uông Kiệt, Khấu Minh mà Bá Vương đều nghĩ tới Kim Cương Vương sẽ bất chấp mọi thứ phá hư tất cả, lại đột nhiên nghe được thanh âm quát nhẹ của Doanh Thừa Phong:

- Kim Cương, dừng tay.

Hắn kiệt lực rống lên, mặc dù Kim Cương Vương đang gầm gừ nhưng mơ hồ cũng có thể nghe được.

Đám người Uông Kiệt thầm nghĩ trong lòng, ngài vẫn là bỏ cuộc đi, nếu Kim Cương Vương có thể nghe ngài mới là lạ.

Nhưng khi ý niệm này còn chưa biến mất trong đầu mọi người, bọn họ lại thấy được một màn quỷ dị.

Kim Cương Vương đang giơ trường côn lên cao, bay múa trong không trung giống như ruồi bọ làm Uông Kiệt chật vật không chịu nổi lại đột ngột ngẩn ra, sau đó, động tác của hắn dần dần cứng ngắc.

Nhwungx lời này của Doanh Thừa Phong giống như một chú ngữ định thân, khiến thân thể coa lớn và to lớn của hắn vững vàng dính ngay tại chỗ.

Uông Kiệt trợn tròn hai mắt, khó có thể tin nhìn Kim Cương Vương, trong lòng gợn sóng ngập trời.

Cuối cùng là Doanh đại sư và cự thú khủng bố này có quan hệ như thế nào? Làm sao chỉ một câu nói đã ghìm Kim Cương Vương lại một chỗ. Lúc này, nếu muốn nói Doanh Thừa Phong là người duy nhất được Kim Cương Vương nhận thức là đồng bọn, nhất định sẽ không có người tin tưởng.

Bá Vương há to miệng, hắn lắp bắp vài cái, trong miệng thì thào nói:

- Chẳng lẽ ngay cả tên này cũng là tôi tớ của chủ nhân, hơn nữa còn là cái loại tôi tớ đã định ra khế ước trung tâm.

Đương nhiên những lời này hắn cũng chỉ là thầm nhủ trong lòng, cho dù có đánh chết thì hắn cũng không dám nói ra.

Về phần Khấu Minh đáng thương này, chỉ cần mấy tiếng rống giận dữ của Kim Cương Vương cường nhân Tước Vị đã bất hạnh hôn mê rồi. May mắn là Doanh Thừa Phong còn nhớ rõ phóng thích lĩnh vực bán Thần Khí, bao phủ hắn ở bên trong nên mới khiến hắn tránh được tổn thương lớn hơn nữa.

Thật ra muốn ngăn lại Kim Cương Vương điên cuồng cũng rất đơn giản.

Chỉ cần Doanh Thừa Phong phóng xuất hai kiện bán Thần Khí, dùng sức lực lĩnh vực áp chế, khẳng định có thể hạn chế động tác của Kim Cương Vương. Nhưng lúc này chính là thời khắc mấu chốt để Kim Cương Vương tấn thăng, nếu Doanh Thừa Phong không biết mà phóng thích lĩnh vực, sẽ sinh ra hậu quả xấu không thể xoay chuyển.

Hắn không dám đánh cược với tương lai của Kim Cương Vương, vậy nên đành phải ép ý niệm dùng bán Thần Khí trong đầu xuống.

Tuy nhiên, dù sao thì hắn cùng Kim Cương Vương cũng ký kết ước hẹn chủ tớ dưới sự chứng kiến của quy luật thần bí nào đó trong thiên hạ, cho nên khi hắn lớn tiếng rống to, sức lực quy luật lập tức sinh ra hậu quả, khiến Kim Cương Vương đang lâm vào cuồng bạo liền khôi phục một tia thần trí.

Nháy nháy đôi mắt to, từ từ, trong đôi mắt Kim Cương Vương xuất hiện một tia sắc thái linh động.

Đây là một dã thú không có trí khôn, chỉ làm việc theo bản năng, đã có dấu hiệu biến thành một thánh thú hiểu được phải biết tự hỏi, có được cảm tình.

Sau đó Kim Cương Vương đảo mắt nhìn xung quanh, hắn rốt cục xác định được cái gì đó, gầm nhẹ một tiếng, sau đó thân thể cao lớn bắt đầu dần dần co rút.

Chỉ một lát sau, thân cao trên trăm trước đã biến mất, ở phía trên một dấu chân của cự thú, Kim Cương Vương đã khôi phục thành hình thái nhân loại.

Đương nhiên trường côn Thiên Kỵ Thánh Khí đáng sợ trong tay hắn cũng biến thành một cây Tú Hoa châm, rơi vào chỗ nào đó trên người hắn.

Nháy mắt nhìn về bốn phía, nửa ngày sau, Kim Cương Vương gãi gãi đầu, kinh ngạc hỏi:

- Nơi này sao lại biến dạng như vậy?

Uông Kiệt chậm rãi bay trở về, hắn cười khổ nhìn Kim Cương Vương, nói:

- Ngươi thật là, đây đều là chuyện tốt mà ngươi đã làm đấy.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng phủi tay áo, chỉ cần không phá hủy hoàn toàn thế giới nhỏ này, như vậy chỉ cần dùng tâm bố trí và tu sửa, hoàn cảnh bên trong còn có thể khôi phục bình thường.

Ho nhẹ một tiếng, hắn nói:

- Kim Cương, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Trong mắt Kim Cương Vương hiện lên một tia mờ mịt, nói:

- Ta đã uống Thấu Cốt Ngọc Tủy và hấp thu sức lực của nó. Ồ, sức lực của nó tương đối ăn khớp với ta, ta đã chuyển hóa toàn bộ thành sức lực của mình rồi.

Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt liếc mắt nhìn nhau, âm thầm hâm mộ.

Thấu Cốt Ngọc Tủy chính là do linh lực thiên địa biến thành, nhưng cũng không phải bất kỳ sinh vật nào cũng đều có thể dùng được.

Sau khi nhân loại dùng, thậm chí một phần trăm năng lượng cũng không thể hấp thu. Nhưng thánh thú dùng lại có thể chuyển hóa đại lượng linh lực, hơn nữa những tinh lực này còn có thể được thánh thú dùng để đề cao tu vi. Khi linh lực không lồ tấn công xuống, ngay cả đột phá cảnh giới trước mắt cũng không còn là việc khó.

Thế nhưng ngay cả bên trong thánh thú, cũng có khác nhau rất lớn.

Thánh thú bình thường có thể hấp thu một nửa linh lực cũng đã rất tốt, cho dù là Bá Vương đặc biệt thích hợp cũng không có khả năng chuyển hoán hoàn toàn trăm phần trăm sức lực của Thấu Cốt Ngọc Tủy cho mình dùng.

Nhưng Kim Cương Vương lại khác, hắn lại có thể chuyển hoán toàn bộ, thật sự là không thể tin nổi.

Kim Cương Vương gãi đầu, tiếp tục nói:

- Sau khi chuyển hoán toàn bộ sức lực, ta phát hiện thực lực của chính mình tăng nhiều. Nhưng đầu lại có chút mơ hồ, cho nên…

Hai tay hắn vung lên, nói:

- Trước khi bị ngươi đánh thức, ta cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Bá Vương cười ha hả nói:

- Kim Cương Vương, tốc độ hấp thu của ngươi quá nhanh, nếu dùng một tháng chậm rãi hấp thu chuyển hoán, chắc chắn sẽ không bị sức lực này khống chế.

Kim Cương Vương tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Ta cũng không có thời gian để chậm rãi tiêu hóa.

Tuy rằng bị Kim Cương Vương quát lớn, nhưng Bá Vương vẫn mang vẻ mặt cười hì hì, không hề có dấu hiệu tức giận.

Doanh Thừa Phong lắc lắc đầu, nói:

- Nếu Kim Cương Vương đã thăng tiến thành công, vậy thì đến hành cung Ái Lệ Ti đi.

Hai mắt hắn khẽ lóe, nói:

- Hy vọng đại đạo thánh thú sẽ không khiến chúng ta thất vọng.

Uông Kiệt vội vàng nói:

- Đại sư yên tâm, hành cung Ái Lệ Ti kế thừa vốn chính là thánh thú đại đạo, cho dù bọn họ không thể hoàn toàn rập khuôn học tập, nhưng ít nhất cũng có thể có một chút giá trị.

Hắn nhìn Kim Cương Vương, trong đôi mắt mơ hồ tồn tại một chút nóng tức:

- Ta tin tưởng Kim Cương Vương có thể đặt chân vào Thần đạo…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play