- Chủ nhân, ngài…ngài thực sự quá âm hiểm.

Ở sân sau, Bá Vương giơ ngón tay cái, từ đáy lòng nói.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, hắn đương nhiên là hiểu rõ ý của Bá Vương.

Chỉ ra Bá Vương thăng cấp lên Tước vị chỉ được vẻn vẹn một năm, như vậy khi chiến đấu với Ngao Đức Lạp, bọn họ mới chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt khí thế.

Nếu trận chiến này bên hắn thua thì bình thường, nhưng nếu chiến thắng thì Long Tộc sẽ bị chế nhạo mất hết mặt mũi.

Có lẽ, bây giờ Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đang hối hận vì đã khiêu chiến với Bá Vương rồi đây.

Kim Cương Vương cười ngoác miệng, nói:

- Nếu bọn họ đã khiêu khích trước thì đương nhiên phải dạy cho bọn hắn một bài học.

Y quay đầu lại, trừng mắt nhìn Bá Vương, nói:

- Tuy nhiên, ngươi cũng không được vì thế mà thả lỏng. Hừ, nếu ngươi thua thằng nhãi kia, ta sẽ lột da ngươi ra.

Bá Vương chẳng những không sợ hãi tí nào, ngược lại ngẩng cao đầu, nói:

- Kim Cương Vương ngươi yên tâm đi, chỉ là một con rồng nước mà thôi, ta chắc chắn có thể đánh bại hắn.

Long Tộc là một chủng tộc độc đáo và hùng mạnh.

Nếu các thánh thú trên thế giới này gặp phải Long Tộc thì tám đến chín phần mười trong số chúng đều bị áp chế bởi long uy, không phát huy được thực lực chân chính. Nhưng đối với Kim Cương Vương và Bá Vương, tình huống này sẽ không xuất hiện, bởi vì bọn nó cũng không phải là thánh thú bình thường, bọn nó là loại linh thú đặc biệt hơn, đều được đất trời yêu quý, ưu ái.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và Long Tộc mà đánh giá bọn nó bằng ánh mắt đánh giá các thánh thú bình thường khác thì đấy sẽ là một chuyện tương đương bất lợi cho bọn họ.

Doanh Thừa Phong khẽ vung tay lên, nói:

- Được rồi, trưa mai sẽ dạy cho bọn họ một bài học, hiện tại thì đi nghỉ ngơi đi.

Bá Vương nói thầm:

- Ta đã nghỉ ngơi lâu rồi.

Kim Cương Vương cất tiếng cười to, dắt díu lấy y nói:

- Vậy thì đi uống rượu đi.

- Được đấy.

Nhìn hai tên này lại xúm vào với nhau rượu chè bê bết, Doanh Thừa Phong không khỏi khẽ lắc đầu, cười mắng vài câu.

Tuy thế, nhìn thấy bọn nó có tâm trạng thả lỏng như thế, Doanh Thừa Phong cũng yên lòng. Đi ứng chiến với tâm trạng này có lẽ có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

※※※※

Hôm sau, Doanh Thừa Phong dẫn theo hai vị tùy tùng và hai con thánh thú đi thẳng đến hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ.

Bọn canh gác bên ngoài hành cung đã sớm biết tin, cung kính mà đón bọn bọn hắn đi vào.

Ái Lệ Ti điện hạ tiếp đón bọn họ trong đại sảnh, tuy rằng Ái Lệ Ti điện hạ là người mạnh nhất trong các Kỵ sĩ vương, nhưng hiện giờ thân phận của Doanh Thừa Phong đã khác xưa, khi nói chuyện với hắn, Ái Lệ Ti điện hạ có hơi thêm chút tâng bốc.

- Doanh đại sư, lần này trong số Long Tộc cường giả đi theo Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đến đây, ngoài Ngao Đức Lạp ra còn có một vị không thể khinh thường.

Ái Lệ Ti điện hạ trầm giọng nói.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong hơi sáng lên, nếu có năng lực có thể làm Ái Lệ Ti điện hạ nhắc đến như thế, tất nhiên không phải là người tầm thường vô danh.

- Điện hạ, đó là vị Long Tộc cường giả nào vậy?

- Đó là Arnold, người được Tộc rồng đỏ xưng là thiên tài xuất chúng vạn năm mới có một người của Long Tộc.

Ái Lệ Ti điện hạ nghiêm nghị nói:

- Tính theo tuổi của Long Tộc thì y vừa mới đến tuổi thành niên không lâu, nhưng y cũng đã đi qua hơn mười chỗ Thánh Vực, khiêu chiến với các nơi thế lực lớn.

Ngừng lại một chút, nàng chậm rãi nói:

- Cấp Tước vị đánh hơn trăm trận, nhưng không có trận nào thua.

Doanh Thừa Phong thầm rùng mình, chậm rãi nói:

- Chỉ đấu ở cấp Tước vị sao?

Nét mặt của Ái Lệ Ti điện hạ khá là ngưng trọng, nói:

- Khi bản thân y chỉ có tu vi cấp Tước vị đã khiêu chiến với Đại công tước cấp cường giả. Hơn nữa, những người bị khiêu chiến này đều là các cao thủ nổi tiếng các Thánh Vực lớn, họ đều có tư cách và tiềm năng thăng cấp thành Vương Cấp cường giả đứng đầu đấy. Ha ha, giờ đây y đã thăng cấp lên Đại công tước, thực lực của y cường đại đến đâu, vừa nghĩ cũng biết.

Lúc này, sắc mặt Doanh Thừa Phong mới hơi có chút thay đổi.

Nếu như khiêu chiến với Tước vị cường giả bình thường thì đừng nói là bách chiến bách thắng, cho dù là ngàn chiến ngàn thắng cũng không có gì lạ.

Hắn tin rằng, bất kể là Kim Cương Vương hay Bá Vương đều không có Tước vị cường giả bình thường có thể sánh bằng.

Nhưng mà, nếu như đối tượng mà đối phương khiêu chiến đều là các Đại công tước tiếng tăm lừng lẫy, còn được công nhận có thể trở thành cao thủ đứng đầu của các Thánh Vực lớn, hơn nữa y còn có thể đạt được chiến tích như thế thì đúng là quá kinh khủng.

Bá Vương trố mắt, liếm liếm môi, nói:

- Tốt quá, ta muốn đấu với người này.

Ái Lệ Ti điện hạ liếc nhìn y, chậm rãi nói:

- Bá Vương, ngươi không phải là đối thủ của y.

Bá Vương từng tu hành ở hành cung của Ái Lệ Ti trong một đoạn thời gian, nàng đánh giá rất cao thực lực và tiềm năng của Bá Vương, nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn cho ra kết luận này một cách dễ dàng.

Mặt Bá Vương lộ vẻ không chịu phục, Doanh Thừa Phong tức giận, nói:

- Bá Vương, ngươi cứ lo đối thủ của mình trước đi.

Kim Cương Vương khẽ vỗ Bá Vương, nói:

- Nghe nói Ngao Đức Lạp đã hóa thân thành Thánh Long, cũng không thể coi nhẹ đấy.

Khi đối mặt với Long Tộc chân chính, không ai còn dám có lòng coi thường, ngay cả Bá Vương cũng không là ngoại lệ. Chẳng qua, bọn nó khác các thánh thú bình thường ở chỗ, tuy bọn nó sẽ không coi nhẹ, nhưng cũng sẽ không sợ hãi.

Nói hai ba câu kể ra rõ ràng tình báo về Long Tộc, Ái Lệ Ti điện hạ ngẩng đầu, mỉm cười nói:

- Chúc mừng Uông Kiệt điện hạ.

Uông Kiệt mỉm cười, nói:

- Cảm ơn.

Tuy Uông Kiệt chưa chính thức nhậm chức đứng đầu hành cung, nhưng Ái Lệ Ti điện hạ cũng đã đối đãi y như thân phận của một vị đứng đầu hành cung.

Bỗng nhiên, một người vội vàng chạy đến, nói:

- Điện hạ, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức điện hạ cầu kiến.

Ái Lệ Ti điện hạ cười lạnh, nói:

- Bọn họ hành động nhanh đấy, chắc hẳn đã cảm ứng được khí tức của các ngươi.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức dẫn theo các cao thủ của Long Tộc nghỉ lại ở hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ, tuy bọn họ không dám làm càn dùng thần niệm tra xét bất cứ lúc nào, nhưng việc cảm ứng được vài vị cao thủ đã đến cũng không vấn đề gì.

Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười, nói:

- Mời bọn họ vào, ta cũng muốn nhìn xem, thiên tài của Long Tộc đến cùng là có cái gì hơn người.

Tất cả mọi người biết, người mà hắn nói không phải là Ngao Đức Lạp, mà là Arnold.

Ái Lệ Ti điện hạ phất tay, người nọ cung kính mà lui ra.

Sau một lát, một hàng người lần lượt tiến vào.

Trừ Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và Ngao Đức Lạp ra, còn có ba người khác.

Tuy nhiên, mọi người lại không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào một nam thanh niên tuấn tú.

Người này mặc áo bào đỏ, quanh mình có ánh huỳnh quang mờ ảo vây quanh. Tuy khí tức của y không mạnh, thậm chí còn không bằng hai vị bên cạnh, nhưng những người có mặt ở đây đều có ánh mắt sắc bén tột bực, bọn hắn đều có thể nhìn ra trong khí tức tưởng như tầm thường kia có một cái gì đó cực kỳ nguy hiểm.

Đừng nói Doanh Thừa Phong, ngay cả Uông Kiệt cũng thầm giật mình khi nhìn thấy người này.

- Hừ, Bá Vương, đã lâu không gặp.

Ngao Đức Lạp tức giận hừ một tiếng, hùng hổ nói.

Từ khi bọn họ tiến vào, ánh mắt của mọi người, bao gồm cả Bá Vương, đều tập trung vào Arnold.

Tuy Ngao Đức Lạp tuyệt đối không dám khiêu chiến với quyền uy của Arnold, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là y không có lòng tự trọng. Long Tộc cường giả, từ trước đến nay đều là những tên có tính tình cao ngạo, tự cho rằng ông đây là thiên hạ đệ nhất.

Cho nên y trực tiếp há mồm gầm gừ với Bá Vương.

Bá Vương thu hồi ánh mắt, nhếch miệng cười thản nhiên, nói:

- Ngao Đức Lạp, ngươi vừa thua ta được mấy tháng mà thôi, làm sao lại quên nhanh vậy.

Mặt Ngao Đức Lạp đỏ bừng, y cả giận nói:

- Nói láo, lần đó ta không dùng hết sức đánh với ngươi là không muốn để cho tên Ngải Mạt Tác kia ngư ông đắc lợi thôi. Hừ, ngươi đã thực sự thắng ta bao giờ đâu.

Bá Vương chép chép miệng, nói:

- Ngao Đức Lạp, nghe nói ngươi chẳng những đã thăng cấp lên Đại công tước còn thành công kích phát huyết mạch, hoàn toàn hóa thành Thánh Long rồi.

Ngao Đức Lạp hếch mặt lên, ngạo nghễ nói:

- Đúng vậy, từ nay về sau, bổn tọa chính là một thành viên trong Long Tộc vĩ đại. Hừ, Bá Vương, nếu ngươi sợ hãi thì ta cho ngươi chịu thua.

Đôi mắt lóe ra một tia sáng đỏ của Arnold liếc nhìn qua mọi người, tuy nhiên, người y nhìn chăm chú lại không là Ái Lệ Ti điện hạ và Uông Kiệt điện hạ, mà là Kim Cương Vương, người đứng yên lặng bên cạnh Doanh Thừa Phong.

Y có một cảm giác, đó là người này cực mạnh. Trong đầu y lóe lên một suy nghĩ, nếu có thể đánh với y một trận thì chắc hẳn sẽ rất được lợi đây.

Lúc này, nghe Ngao Đức Lạp nói, ánh mắt của y không biết cố ý hay vô ý lại chuyển sang nhìn Bá Vương.

- Ồ.

Y khẽ ồ lên một tiếng, dường như nhận ra gì đó, theo sau trầm giọng nói:

- Ngao Đức Lạp, y có khả năng đã thăng cấp lên Đại công tước rồi, ngươi không được sơ suất.

- Gì…

Ngao Đức Lạp ngẩn ra, mặt lộ vẻ không tin:

- Đại nhân, thằng nhãi này mới thăng cấp lên Tước vị chỉ được hơn một năm mà thôi.

Trong mắt người bình thường, thăng cấp lên Tước vị khó như lên trời, nhưng đối với những thiên tài xuất chúng thì thăng cấp lên Tước vị, thậm chí là cấp Đại công tước, đều có vẻ rất nhẹ nhàng.

Không ai nghi ngờ rằng Bá Vương, kẻ đoạt được vị trí đứng đầu trong Linh thú tranh đấu sẽ không thể thăng cấp lên Đại công tước.

Nhưng lại không kẻ nào lại tưởng tượng được, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, Bá Vương có thể kịp tiêu hóa Thấu Cốt Ngọc Tủy, còn tăng cảnh giới bản thân lên Đại công tước.

Thăng cấp Tước vị cường giả sau một năm lại thăng lên cấp nữa, đó là một chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Arnold do dự một lát, nói:

- Có lẽ là ta cảm ứng sai, tuy nhiên, khí tức của y hơi kỳ dị, dường như còn giấu đi một phần thực lực.

Ngừng một chút, y phẩy tay, nói:

- Bất kể như thế nào, hãy dốc toàn lực chiến đấu, đánh bại y.

Tuy rằng Bá Vương cũng là một vị thiên tài xuất chúng gần như quái vật, nhưng niềm kiêu hãnh của Long Tộc lại làm đám người phía Arnold không cho phép có sự thất bại.

- Vâng.

Ngao Đức Lạp lớn tiếng đáp lại, y chỉ cảm thấy trong người mình nhiệt huyết sôi trào.

Bá Vương cười lạnh, nói:

- Được, muốn đánh bại ta, vậy thì gặp nhau trên đấu trường đi.

Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười, nói:

- Các vị, đã đến giờ rồi, chúng ta có thể xuất phát.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức mím môi, trừ Ái Lệ Ti điện hạ ra, y khinh thường đi nói chuyện với những kẻ khác.

Đi theo Ái Lệ Ti điện hạ, mọi người đi đến đấu trường lớn nhất của Thánh giáo.

Nơi này cũng là Vận chuyển Trận nơi các kỵ sĩ luyện ngụ trở lại.

Chỉ có điều, không phải là mỗi ngày đều có cao thủ phá vỡ không gian xuất hiện, cho nên nơi này mới kiêm làm đấu tràng đấy.

Mọi người vừa tới nơi này liền thấy một bóng người từ ngoài tiến đến. Bóng người này có tốc độ nhìn như là chậm nhưng lại rất nhanh, giây lát liền đã đi đến trước đấu trường

Đám người Ái Lệ Ti điện hạ đều thầm kinh ngạc.

Long Tộc cũng không phải là một chủng tộc dễ trêu chọc, trừ Ái Lệ Ti điện hạ là vì có lý do bất đắc dĩ ra, các điện hạ khác cũng không muốn giao thiệp với Long Tộc.

Nhưng người này lại cho thấy rõ ràng mục đích đến là vì Long Tộc đấy.

Quang ảnh chợt lóe, rốt cục cũng dừng lại.

Khi nhìn thấy rõ người trong quang ảnh kia, sắc mặt tất cả các cao thủ dều hơi thay đổi.

Ái Lệ Ti điện hạ lại khẽ cúi người, nói:

- Phi Lâm điện hạ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play