Doanh Thừa Phong yên lặng mà nhìn đối phương, hắn nhận thấy rõ sự chờ mong trong lời nói của y.
Trong lòng hắn không hiểu sao lại xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ, chẳng lẽ bán thần khí không những hữu dụng với Giáo Tông Bệ Hạ và lão Johnny, nó còn hữu dụng với những Vương Cấp cường giả đứng đầu?
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua.
Có thể được gắn với chữ “Thần”, đồ vật nào cũng đều rất mạnh.
Bọn họ đều thấu hiểu rất rõ sức mạnh cực lớn của bán thần khí, nếu thật là Doanh Thừa Phong rèn tạo ra bán thần khí, như vậy trừ khi gặp được Bán Thần Cấp cường giả khác hoặc là tự bản thân hắn sử dụng, thì hắn chưa chắc đã phải chịu Vương Cấp cường giả chỉ huy đâu.
Phi Lâm rất mạnh, y được coi là đệ nhất kỵ sĩ vương Thánh giáo.
Nhưng mà, nếu như nói y chắc chắn có thể được bán thần khí tán thành, thì điều đó là tuyệt đối không có khả năng.
Ngoài chính bản thân người rèn tạo và những cường giả cấp thần đạo ra, những người khác nếu là muốn được Bán Thần cấp trang bị tán thành, thì dựa vào đa số không phải là thực lực , mà là vận may.
Đúng vậy, vận may, một thứ hư vô mờ ảo, không có bất cứ ai đủ khả năng giải thích, tại loại thời điểm này mới là quan trọng nhất.
Do dự trong chốc lát, nhìn ánh mắt kiên trì của đối phương, Doanh Thừa Phong cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
- Phi Lâm các hạ, khí tràng ở đó đúng là lực lượng lĩnh vực mà bán thần khí lưu lại.
Trong mắt Phi Lâm lập tức sáng lên một thúc ánh sáng, y trầm giọng nói:
- Doanh đại sư, đúng thật là ngài có thể rèn tạo ra bán thần khí không?
Cho dù đã nghe được sự thật từ chính miệng Doanh Thừa Phong nói, hắn vẫn có cảm giác khó có thể tin.
Bán thần khí, đó chính là thần đạo cấp vũ khí. Phàm nhân làm sao có thể mơ ước.
Trước khi có Doanh Thừa Phong, từ xưa đến nay vốn không có một vị thánh giả nào dám nói mình có thể rèn tạo ra thần đạo cấp vũ khí, cho dù là Nặc Y Nhĩ đạo sư cũng không có khả năng đó.
Doanh Thừa Phong cười ngạo nghễ, nói:
- Tuy thần đạo cấp vũ khí khó rèn tạo ra, nhưng tại hạ đúng là có thể.
Phi Lâm hít sâu một hơi, y tiến lên một bước, hướng Doanh Thừa Phong khom người hết sức, nói:
- Doanh đại sư, tại hạ muốn nhờ một chuyện.
- Điện hạ, mời nói.
Doanh Thừa Phong biết rõ là gì nhưng vẫn nói.
- Tại hạ muốn mời Doanh đại sư rèn tạo cho một bán thần khí.
Phi Lâm vừa nói xong liền đưa tay áp lên ngực, nghiêm ngị nói:
- Sau này nếu đại sư có mệnh lệnh gì, Phi Lâm tuyệt đối không từ chối.
Đây mà một lời hứa, hơn nữa còn là lời hứa trang trọng nhất.
Có thể nói, nếu Doanh Thừa Phong đáp ứng, như vậy
về sau bất kể hắn mệnh lệnh Phi Lâm đi làm cái gì, cho dù bắt y chống lại Giáo Tông Bệ Hạ, y cũng chỉ có thể cắn răng mà làm.
Tất nhiên, trừ khi Doanh Thừa Phong làm phản, nếu không hắn sẽ không đối địch với Giáo Tông Bệ Hạ.
Doanh Thừa Phong sắc mặt vừa động, nói:
- Phi Lâm điện hạ, rèn tạo bán thần khí cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tỉ lệ thành công cũng không cao. Hơn nữa… Cho dù có thể thành công, ngài có nắm chắn sẽ kiểm soát được bán thần khí không?
Phi Lâm nghiêm túc nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Doanh đại sư, nếu là thăng cấp Thiên Kỵ Thánh Khí mà ta mang theo bên người nhiều năm, thì ta nghĩ. Ta có thể sẽ được khí linh tán thành.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, sau một lúc, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Thôi được, ta sẽ làm hết sức.
Phi Lâm mừng rỡ nói:
- Cảm ơn Doanh đại sư.
Y cũng không nói thêm gì về thù lao nữa. Dù sao nếu việc này thành công, vậy
sau này, đối với chuyện của Doanh đại sư, y nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn được rồi
Hơi hơi trầm ngâm, Phi Lâm đột nhiên nói:
- Doanh đại sư, nghe nói Long Tộc lũ bò sát khổng lồ kia tới Thánh giáo gây sự với ngài.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, trên mặt đột nhiên lộ vẻ cổ quái.
Gọi thành viên Long Tộc là loài bò sát khổng lồ, cách làm của Phi Lâm điện hạ đúng là có một không hai.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức điện hạ cho rằng, việc Bá Vương thắng được giải nhất tại Linh thú tranh đấu có điều đáng ngờ, cho nên muốn có Ngao Đức Lạp đấu với Bá Vương.
Phi Lâm cười lạnh một tiếng, nói:
- Lũ bò sát khổng lồ đúng là cực kỳ coi trọng vinh quang, hừ, một lũ không biết tự lượng sức mình.
Y ngừng một chút, nói:
- Doanh đại sư, hay là để ta đuổi đi Cát Lợi Phi Nhĩ Đức.
Doanh Thừa Phong trong lòng vừa động, con rồng đỏ ở Đại Hạp Cốc Cát Lợi Phi Nhĩ Đức uy danh bốn phía, hung hăng bá đạo, cho dù đối mặt với hơn trăm vị Vương Cấp cường giả của các đại tông môn, y cũng không tỏ ra yếu thế chút nào.
Nhưng hiện tại, Phi Lâm lại nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, dường như việc đuổi đi Cát Lợi Phi Nhĩ Đức chẳng qua là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Đến lúc này, Doanh Thừa Phong rốt cuộc hiểu được, vì sao Phi Lâm điện hạ có thể đại biểu cho mười vị kỵ sĩ vương đứng đầu tiến lên ung dung mà nói trước mặt Giáo Tông bệ Hạ.
Thực lực, đó chính là thực lực tuyệt đối.
Phi Lâm điện hạ có thực lực cực mạnh vượt xa cả tưởng tượng, ngay cả rồng đỏ Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đều không thể chống lại.
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe mà qua, Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Cảm ơn ý tốt của điện hạ, tuy nhiên tên Bá Vương từ trước đến nay luôn thích chiến đấu với kẻ mạnh. Nếu là bỏ lỡ cơ hội này, y chắc sẽ oán giận ta đấy.
Hai mắt Phi Lâm sáng ngời, y cười to nói:
- Khá khen cho một con thánh thú Bá Vương, quả nhiên là có khí phách của kẻ đứng đầu.
Y ngừng một chút, nói:
- Doanh đại sư, chờ đến lúc cuộc chiến giữa Bá Vương và Long Tộc, bản tọa muốn ở bên cạnh xem, mời ngài cho phép.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Tại hạ rất hân hạnh.
Có Phi Lâm ở đấy, ít nhất có thể chèn ép khí thế của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, cho nên Doanh Thừa Phong giơ cả hai tay tán thành Phi Lâm đến xem cuộc đấu.
Song phương lại tán gẫu một lát, Doanh Thừa Phong đứng dậy chào từ biệt.
Tuy hắn đã đáp ứng đối phương sẽ rèn tạo bán thần khí, nhưng trang bị cấp bậc cao như vậy làm sao có thể dễ dàng mà rèn tạo ra được.
Khi chưa chuẩn bị chu đáo xong, cho dù Doanh Thừa Phong muốn liều lĩnh mà bắt đầu rèn tạo, Phi Lâm cũng tuyệt đối không đáp ứng.
Trước khi hắn đi, Phi Lâm chủ động đưa cho hắn một cuộn tơ ngọc tằm đặc biệt, loại tài liệu này chỉ khi qua tay của một rèn đại sư mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất của nó
Sau khi rời khỏi hành cung, Uông Kiệt thả thuyền độc mộc ra, chở Doanh Thừa Phong bay khỏi nơi đây.
Khuôn mặt Uông Kiệt đầy vẻ hưng phấn, vì trước khi đi, Phi Lâm đã đáp ứng, sau khi Doanh Thừa Phong giải quyết rắc rối với Long Tộc xong, sẽ cùng y đi tới hành cung mà Ngô lão quản lý trước kia.
Có Phi Lâm vị kỵ sĩ vương đứng đầu này làm chỗ dựa, y tiếp quản hành cung cũng sẽ không gặp rắc rối gì rồi.
Kỳ thực, nếu đã có Giáo Tông Bệ Hạ ra lệnh, cho dù Uông Kiệt lập tức đến tiếp quản hành cung cũng không ai dám bép xép cái gì. Nhưng hiện giờ Doanh Thừa Phong sắp cùng Long Tộc khai chiến, là một Vương Cấp cường giả duy nhất dưới tay hắn, Uông Kiệt tất nhiên là phải đi theo bên cạnh bảo vệ sự an toàn của hắn.
Chiếc thuyền độc mộc bay qua nhiều tòa núi cao, cuối cùng dừng lại trước trang viên của Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong quay đầu lại, cười nói:
- Uông huynh, cảm giác bây giờ như thế nào?
Uông Kiệt gật mạnh đầu một cái, nói:
- Như là tại trong mơ vậy.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Chúc mừng Uông huynh sắp được quản lý một hành cung.
Uông Kiệt không cười nữa, nói:
- Đại sư. Ngài thực sự muốn ta quản lý một hành cung sao?
- Đương nhiên.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói:
- Theo ta được biết, mong ước của mỗi vị kỵ sĩ vương không phải là có thể quản lý một cung sao?
- Đây chỉ là mong ước. Nhưng không phải vị vương giả nào cũng có thể thực hiện được.
Uông Kiệt hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói:
- Nếu như không có ngài, ta chắc chắn không thể làm được đến thế này.
Doanh Thừa Phong mỉm cười lắc đầu, vỗ vai y mấy cái, nói:
- Huynh đệ một nhà, còn khách khí cái gì.
Thực ra, hắn trong lòng có chút luyến tiếc.
Dù sao chăng nữa, Uông Kiệt cũng là Vương Cấp cường giả duy nhất mà hắn có, tấm bài này vẫn rất hữu dụng, ít nhất cũng có thể giúp hắn ngăn lại rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Nhưng, làm Vương cấp cường giả giữ lại bên cạnh hắn mặc dù có hiệu quả nhất định, lại không hữu dụng bằng làm điện chủ nắm quyền quản lý một cung.
Để hai bên cùng có lợi, Doanh Thừa Phong phải dốc hết sức đẩy Uông Kiệt lên vị trí kia.
Bóng người chợt lóe, từ trong trang viên Linh Tháp chân nhân cùng mấy người chạy ra.
Vừa thấy vẻ mặt của Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt, bọn họ liền hoan hô lên.
Đấy là vẻ mặt vui sướng khi chiến thắng trở về, cứ nghĩ đến việc Uông Kiệt không ngờ đã thắng được một vị Vương Cấp cường giả mình đầy kinh nghiệm, tất cả mọi người đều vui vô cùng.
Doanh Thừa Phong nhìn quanh một vòng, hỏi:
- Bá Vương đâu?
Linh Tháp chân nhân vội vàng nói:
- Kinh Cương Vương áp chế y, y đang ở trong hậu viện tu luyện khắc khổ đâu.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi mà cười, nói:
- Làm khó cho tên này rồi.
Linh Tháp chân nhân híp mắt cười, nói:
- May mà có Kim Cương Vương. Nếu không ai cũng đừng mơ áp chế được y.
Ở Động Thiên Phúc Địa, Bá Vương bị Kim Cương Vương áp chế chặt chẽ, giờ đây sau khi rời khỏi chỗ đó, nó như cũ vẫn không thể thoát khỏi sự quản chế của Kim Cương Vương.
Kim Cương Vương chỉ cần ra lệnh một tiếng, y liền tuyệt đối không dám làm trái lại.
Doanh Thừa Phong chuyển mắt, ra lệnh:
- Tối nay mở tiệc rượu, chúc mừng Uông huynh.
Hắn cước bộ vừa động, thân hình bay nhanh, nháy mắt biến mất, miệng nhưng vẫn cao giọng nói:
- Ta đi gặp Bá Vương, các ngươi đi chuẩn bị đi.
Uông Kiệt thân hình vừa động, đang định cùng đi theo, lại nghe Linh Tháp chân nói:
- Điện hạ, xin yên tâm, ở nơi này không ai có thể làm hại lãnh chúa.
Uông Kiệt lập tức dừng cước bộ, y nhìn Linh Tháp chân nhân thật sâu, cười nói:
- Chân nhân nói rất đúng.
Vì Linh Tháp chân nhân có thân phận đặc biệt, cho nên tuy tu vi của y chỉ là tước vị, nhưng các cường giả dưới tay Doanh Thừa Phong không ai dám khinh thường y.
Doanh Thừa Phong cước bộ bay nhanh, rất nhanh liền tới được hậu viện.
Ở đấy, có hai tên lực lưỡng đang cầm bình rượu chè chén vui vẻ.
Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, lập tức bật cười.
Bế quan gì cơ chứ, rõ ràng là hai con thánh thú đang cùng nhau uống rượu giải sầu.
Nhìn thấy Doanh Thừa Phong, Kim Cương Vương và Bá Vương lập tức nhảy dựng lên
Bá Vương nước mắt lưng tròng, nói:
- Chủ nhân, ngài đã trở về.
Y chớp chớp đôi mắt nhỏ, nói:
- Chúng ta có thể khai chiến với Long Tộc sao?
Y chờ ngày này đã rất lâu rồi, nếu không có Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương áp chế, chỉ sợ y đã tự đi đánh với bọn chúng.
Doanh Thừa Phong lắc đầu, cười mắng:
- Ngươi cái tên này, đúng là không chịu ngồi yên một chỗ.
Hắn vung tay, nói:
- Được rồi, ngươi có thể xuất quan.
Đôi mắt Bá Vương lập tức sáng lên, nếu đã cho y xuất quan, vậy nghĩa là trận chiến này tuyệt đối sẽ không còn xa nữa.
Y ngẩng đầu lên, đột nhiên rống lên một tiếng tràn đầy hung bạo.
Thanh âm này truyền ra xa, không ngờ truyền ra gần nửa Thánh giáo.
Đây là sự phát tiết do bị nghẹn khuất đã lâu của Bá Vương, tiếng rống sục sôi, đầm đìa sung sướng.
Nhưng mà đúng lúc này, phương xa đột nhiên cũng vang đến một tiếng rồng ngâm.
Tiếng gầm này và tiếng rống của Bá Vương xem lẫn vào nhau, đối kháng với nhau, giống như hai vị cường giả không ai sánh bằng khi chạm trán, phát ra ánh sáng chói mắt.