Từng cơn hàn ý trở nên mãnh liệt hơn, như thể là biến thành khối băng trực tiếp dán trên da người, làm cho người ta cảm thấy tê buốt, đau đau.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng là nắm bằng hai tay, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
Cỗ hàn ý này tuy rằng hùng mạnh, nhưng lại căn bản không có ý làm bị thương Doanh Thừa Phong. Cho nên, hắn đứng bên trong hàn ý lại không có chút cảm giác nào.
Ngược lại thân là cường nhân Vương Cấp Uông Kiệt sắc mặt khẽ bến, tu vi võ đạo của gã tuy rằng mạnh hơn Doanh Thừa Phong rất nhiều. Nhưng, lúc đối mặt với trận hàn ý này, gã lại có cảm giác nguy hiểm tới cực điểm.
Bởi vì, cổ lực lượng này cũng không phải lực lượng bình thường, mà là đã đạt đễn Lĩnh Vực bán thần.
Chậm rãi gật đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Đúng vậy, nếu như ngươi là mang theo hàn băng trên người, như vậy trận đấu này tất nhiên thắng chắc.
Sắc mặt Uông Kiệt hơi hơi đổi, gã không có giơ tay nhận lấy Hàn Băng trường kiếm, mà mím môi thật chặt, giữ im lặng.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, lập tức hiểu rõ ý nghĩ của gã, trong lòng của hắn thầm kêu một tiếng hổ thẹn.
Uông Kiệt nhưng lại là một vị kỵ sĩ hùng mạnh, gã một đường thăng tiến, đều là dựa vào sức mạnh bản thân. Như vậy, lúc đối mặt với cường địch, lựa chọn đầu tiên của gã, tự nhiên cũng là bản thân tự cố gắng đánh bại địch.
Nếu như là mượn sức mạnh bên ngoài, như vậy nếu như là gã có thắng chỉ sợ cũng không vui vẻ nổi.
Tâm niệm vừa chuyển, Doanh Thừa Phong thầm sinh hối hận.
Hắn làm như vậy, sẽ không khiến cho Uông Kiệt sinh bất mãn sau đó sinh lòng rời xa hắn chứ.
Con mắt vừa chuyền, Doanh Thừa Phong ha hả cười, giống như là không có phát hiện ra cái gì mà nói:
- Đương nhiên, ở trong trận chiến này. Ta cũng không hy vọng ngươi mượn dùng lực lượng của Hàn Băng đại nhân.
Trong đôi mắt Uông Kiệt lóe lên tia sáng, quét đi thần sắc ảm đạm lúc nãy, nói:
- Đại sư, ngài nói cái gì?
Doanh Thwuaf Phong chậm rãi nói:
- Ngươi và Thánh Kiếm trong tay sau khi chịu đựng Thiên Kỵ Lực, chẳng những tự thân thăng tiến Vương Cấp, hơn nữa Thánh Kiếm cũng rất có lợi ích, hai người phối hợp. Uy lực khôn cùng.
Hắn dừng một chút, nói:
- Ta tin tưởng, hai người các ngươi liên kết. Nhất định có thể chiến thắng Ngô lão gia tử tiểu nhân hèn hạ này.
Trên mặt Uông Kiệt lập tức vụt lên sự hào hứng, gã cất cao giọng nói:
- Đại sư xin yên tam, chiến đấu với kỵ sĩ chúng ta, lòng tin là cực kỳ trọng yếu. Không ngờ Ngô lão gia tử hướng ta khiêu chiến, nõi rõ lòng tin của lão đã không đủ.
Hai tay gã nắm chặt, ngạo nghễ nói:
- Ta, nhất định có thể trên chiến trường quang minh chính đại đánh bại lão.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nhueng trong lòng lại thầm nhủ.
Ngươi có lòng tin này, nhưng lòng tin của ra không đủ. Nếu chẳng may thua, chẳng phải ta muốn khóc đến chết sao.
Chẳng qua, hắn cũng không đem ý nghĩ nàayfbieeur đạt, mà là giảm thấp thanh âm, thần thần bí bí nói:
- Uông huynh. Ta có một việc muốn hỏi ngươi.
- Mời Đại sư nói.
- Ta muốn hỏi, Uông huynh có hay không năm chắc giết chết Ngô lão gia tử tại chỗ.
Uông Kiệt hơi sửng sốt, gã cười khổ nói:
- Đại sư, đánh bại và chém giết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ta có tin tưởng đánh bại lão. Nhưng muốn nói giết lão thì…
Lắc đầu, Uông Kiệt nói:
- Ngoại trừ những nhân vật như Bệ Hạ và lão Cường Ni, còn ai dám nói nhất định có thể giết chết một Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ.
Doanh Thừa Phong ha hả mà cười không nói, ánh mắt rơi xuống Hàn Băng trường kiếm trôi nổi giữa không trung đang phóng thích lãnh ý khôn cùng.
Ánh mắt của Uông Kiệt ngưng lại, kinh hô:
- Đại sư. Ngài là muốn ta dùng kiếm này đánh lão chết?
Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh, nói:
- Đúng vậy, Uông huynh có điều không biết, thù giữa ta với người này sâu tựa biển. Hừ hừ, trước khi ta tiến vào Thánh Vực, lưu lạc đến Kỵ Sĩ Luyện Ngục, lúc cùng kỵ sĩ quyết đấu đụng phải bộ tộc Quỷ Kiểm Đằng. Còn có ben thái ấp, đám kỵ sĩ đó cũng là lão phái tới. Lúc này có cơ hội tốt như vậy, ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
Doanh Thừa Phong càng nói càng hận, hắn nghiến răng ngiến lợi mà nói:
- Giết hắn, cho ta,
Kỳ thật, Ngô lão gia tử làm việc tương đối chú ý cẩn thận.
Mà trong tay Doanh Thừa Phong cũng không có chút nào chứng cứ chính xác, tuy nhiên, ngay lúc này, hắn làm sao chú ý được nhiều như vậy, nhất định là đem tất cả nước bẩn đổ hết lên đầu Ngô lão gia tử rồi.
Chỉ có điều, hắn lại không biết, chính mình đánh bậy đánh bạ lại thật sự để hắn đoán đúng rồi.
Trên mặt Uông Kiệt toát ra một tia kinh ngạc, nói:
- Ngô lão gia tử cũng dám đối đãi như vậy với vị Tạo Đại Sư, chẳng lẽ lão không sợ bị quy củ trong Giáo xử trí?
Doanh Thừa Phong khinh thường cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu không bắt được tận tay, không có chứng cớ, còn có người nào làm được gì lão chứ.
Uông Kiệt do dự một lát, thở dài một tiếng, nói:
- Đại sư, ta hiểu được ý tứ của ngài.
Gã vỗ vỗ ngực, nói:
- Đợi sau khi ta chiến thắng Ngô lão gia tử, sẽ mời Hàn Băng đại nhân phóng thích Lĩnh Vực đem lão giết chết.
Khi nói đến chữ “Giết” này, ngay cả thanh âm của chính gã cũng nhịn không được có chút run rẩy.
Kỳ thật, Uông Kiệt có thể tấn thăng đến địa vị như ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là nhân từ nương tay. Dị giáo đồ chết dưới gã không hơn vạn cũng có bảy tám ngàn.
Mỗi một cao thủ chân chính, đều là đạp vô số thi hài địch nhân trên chiến trường mà đi lên.
Nhung, hiện giờ thứ mà gã phải chém giết, cũng chính là một Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ hùng mạnh đó.
Cho nên, cho dù là Uông Kiệt trầm ổn, nhất thời trong lòng cũng khó mà bình tĩnh được.
Trên mặt của Doanh Thừa Phong lộ ra nụ cười thản nhiên, giơ tay một chút, Hàn Băng trường kiếm lập tức nhẹ nhàng rơi xuống dừng trước người Uông Kiệt.
Uông Kiệt mặc dù là một vị cường nhân Vương Cấp, nhưng gã không dám lên mặt giống như Doanh Thừa Phong lên mặt như vậy.
Lùi lại phía sau một bước, hắn cúi người chào, hướng về phía Hàn Băng trường kiếm mà nói:
- Hàn băng đại nhân, xin tạm thời kềm chế hơi thở, chờ sau khi xuất chiến, lại phóng thích Lĩnh Vực của ngài, đem Ngô lão gia tử giết chết.
"Ông..."
Hàn Băng trường kiếm cũng không có trả lời, chỉ có điều hàn khí trên người nó đột nhiên biến mất.
Trong nháy mắt, toàn bộ không gian tuyệt đối yên tĩnh không có thêm bất kỳ thanh âm nào.
Doanh Thừa Phong sờ sờ bên hông, bên ngoài không gian, vẫn có Hàn Băng Lĩnh Vực bao bọc, không cho hơi thở đó lộ ra chút nào.
Mà giờ khắc này, tuy rằng Hàn Băng Lính Vực biến mất, nhưng mà giấu trong đó cũng chính là Bá Vương Thương được rèn thành công.
Chẳng qua, lúc rèn Bá Vương Thương đã mang đến biến hóa lớn khó mà tưởng tượng được. Cho nên tới giờ khắc này, nó như cũ lẳng lặng nằm trong túi không gian, Khí Linh kia lại không có chút dấu hiệu khôi phục.
Nhưng Doanh Thwuaf Phong cũng không lo lắng, bởi vì hắn thông qua kết nối tâm linh, biết Khí Linh Bá Vương Thương hiện đại đang lâm vào hoàn cảnh khá là kỳ diệu. Nó đang dung hợp với lực lượng bên ngoài mạnh mẽ hơn nó.
May mắn Bá Vương Thương tu hành con đường giết chóc đầy máu tanh, trong quá trình cắn nuốt, cùng với hơi thở tử vong này không có chút xung đột nào, Cho nên mới có thêt tiếp tục thong thả kiên định.
Mà ngay cả Doanh Thừa Phong cũng không biết rằng Khí Linh Bá Vương lúc nào mới có thể tunhr lại, điều đáng ăn mừng duy nhất chính là, Khí Linh Bá Vương đã chuyển sang nội liễm, sẽ không lại phóng ra cái loại khí tức uy áp khủng bố đó nữa.
Đây cũng là nguyên nhân Hàn Băng Lĩnh Vực có thể yên tâm rời đi.
Uông Kiệt cung kính đem trường kiếm nhận lất, đang lúc gã phát sầu phải xử lý như thế nào. Hàn Băng trường kiếm tự động thu nhỏ lại, “Vù” một tiếng bay cắm vào trong tóc gã.
Sắc mặt Uông kiệt lập tức trở nên cực kỳ cổ quái, hơn nữa trong đôi mắt mơ hồ còn lộ một chút ý sợ hãi.
Bất cứ kẻ nào bị một kiện bán thần khí đâm vào trong tóc, tâm tình nhất định là không khá chút nào.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Uông huynh, ngươi hẳn là phải thích ứng với sự tồn tại của bán thần khí.
Hắn thâm ý sâu sắc mà nói:
- Bằng không mà nói, nếu một ngày ngươi cũng có bán thần khí thì phải ở chung như thế nào đây.
Uông Kiệt ngẩng đầu lên, gã kinh hô:
- Cái gì? Bán thần khí…
Tuy rằng giờ phút này gã là cường nhân Vương Cấp, nhưng lại chưa bao giờ y vọng quá xa vời. Mình cũng có thể có được một kiện bán thần khí.
Doanh Thừa Phong cười ngạo nghễ, nói:
- Đi theo ta, khẳng định có một ngày cho ngươi chính tay cầm bán thần khí của riêng mình.
Đây là hắn tự nhận lời với Uông Kiệt, mặc dù không có bất luận thề thốt nào, nhưng khi tận mắt thấy qua thuật rèn đúc của Doanh Thừa Phong. Bất cứ kẻ nào cũng sẽ không hoài nghi những lời này.
Uông Kiệt hít sâu một hơi, hướng phí Doanh Thừa Phong khom người thật sâu, nói:
- Đa tạ Đại sư thành toàn.
Nếu trong tay gã cầm được một thanh bán thần khí, như vậy gã phải tìm hiểu với Lĩnh Vực mới có thể nắm được. Ít nhất, có một ít còn tốt hơn so với không có gì.
Đối vời một vị mệ võ nghệ mà nối, còn có đồ vật nào tốt hơn được chứ.
Doanh Thừa Phong giơ tay. Đưa gã đỡ lên, mắt của hắn nhìn Uông Kiệt, chậm rãi nhấn mạnh, nói:
- Uông huynh, lần quyết đấu này, xin ngươi nhớ kỹ…
Uông Kiệt nhướn mày, nói:
- Đại sư yên tâm, ta cam đoan, lão nhất định không còn mạng mà đi ra.
Ngô lão gia tử là cường nhân uy tín lâu năm trong Quang Minh Thánh Giáo, cũng là một vị Kỵ Sĩ Vương hùng mạnh.
Uông Kiệt ngay cả nghĩ muốn đánh bại lão, cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng, có được Lĩnh Vực hùng mạnh tương trợ, Uông Kiệt lại có lòng tin tuyệt đối.
Chậm rãi gật đầu, Doanh Thừa phong nói:
- Một khi đã như vậy, đi xuống đi.
- Vâng.
Uông Kiệt khom nủa người rời đi, gã cũng không trở về trang viên của mình, mà là lựa chọn định cư luôn ở nơi này.
Bởi vì lúc này trên tóc gã cất dấu một kiện bán thần khí hùng mạnh, cho nên, gã trăm phương nghìn kế muốn ở lại bên người Doanh Đại Sư.
Sau khi nhìn thấy Uông Kiệt rời đi, Khấu Minh lập tức tiến vào.
Gã trầm mặt, nói:
- Đại sư, nghe nói các cường Long tộc đã tới Thánh Giáo, đang muốn bái kiến Giáo TÔng Bệ Hạ.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn cười khổ nói:
- Bọn người kia tại sao lại đến tham gia náo nhiệt.
Ước chiến giữa Bá Vương và Long tộc quả thật trọng yếu, nhưng, đối với Doanh Thừa Phong mà nói, quyết đâu giữa Uông phong và Ngô lão gia tử mới mà trận đấu hắn chú ý nhất.
Trận chiến này, bất kể kết quả thế nào, cũng sẽ oanh động cực lớn ở trong Thánh Giáo và tạo nẻn ảnh hưởng.
- Đại sư, Long tộc phái người truyền lời, ngài xem…
Doanh Thừa Phong vung tay lên, nói:
- Ngươi nói cho bọn chúng biết Bá Vương chưa xuất quan, để cho bọn chúng nghỉ ngơi vài ngày trước đi.
Khấu Minh hơi giật mình, gã thầm nhủ trong lòng, Bá Vương không phải đã sớm xuất quan sao.
Tuy nhiên, gã cũng là một người thông minh, biết Doah Thừa Phong nói như vậy, là tạm thời không muốn cùng Long tộc giao thủ.
Tuy rằng gã không rõ lắm nguyên nhân, nhưng Khấu Minh vẫn lên tiếng đáp.
Doanh Thừa Phong suy xét một lát, lại nói:
- Nói cho Kim Cương để gã áp chế Bá Vương đi bế quan.
Trên mặt Khấu Minh lập tức hiện lên nét cười, gã bật cười nói:
- Vâng.
Chỉ chốc lát sau, Bá Vương xụ mặt, dưới sự giám sát của Kim Cương Vương, tủi thân đi vào bên trong tù giam bế quan tu luyện.
Cứ như vậy ba ngày trôi qua như giay lát, mọi người lại một lần nữa đi tới trong Hành Cung của Giáo Tông Bệ Hạ.