Mặt đất dưới chân rung lên kịch liệt.
Doanh Thừa Phong quát lên một tiếng lớn, lấy tay vừa quét, đem lò luyện đan dễ vỡ thu vào trước. Tiếp đó lắc cổ tay, đem Lang Vương Thuẫn lấy ra chắn trước người.
Vừa mới làm xong hết mấy việc đó, một sóng xung kích mênh mông mãnh liệt liền từ trên bầu trời ập thẳng xuống, oanh kích thật mạnh lên mỗi một tấc không gian của cái tiểu thế giới này.
- Rầm rầm rầm…
Tiếng phá hủy kịch liệt vang lên ùn ùn không dứt, quanh người Doanh Thừa Phong sáng lên hào quang, tất cả thánh khí loại phòng hộ từ bên trong thân thể hắn nổi ra, kết hợp cùng một chỗ, ngăn cản tất cả lực công kích ở bên ngoài.
Trong cơ thể của hắn, Hàn Băng trường kiếm và Bá Vương thương cũng rục rịch, lúc cảm ứng được lực lượng kinh thiên đến không cách nào hình dung ở bên ngoài kia, hai cái khí linh này cũng thấy cái mình thích là thèm, muốn đi ra đọ cao thấp với nguồn lực lượng này.
Chỉ có điều, trong lòng Doanh Thừa Phong biết rõ, Thiên Lôi oanh đỉnh lúc này đã làm cho người ta khó có thể chịu đựng, nếu là lại thả ra Hàn Băng trường kiếm và Bá Vương thương cùng giúp vui thì cái tiểu thế giới này sợ rằng thực sự đến lúc bị hủy diệt.
Yên lặng thừa nhận xung kích hung mãnh lúc uy năng thiên địa bùng nổ, Doanh Thừa Phong thậm chí không thể bận tâm đến tình trạng của Kinh Cương Vương.
Tuy nhiên, y nếu là con cưng của thiên địa, lại cứng rắn đánh tan uy lực của thiên địa, chắc hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Một lúc lâu sau, sóng xung kích kịch liệt nọ rút cục cũng trôi qua, Doanh Thừa Phong cảm ứng thấy áp lực bên ngoài đã không còn cực lớn như trước, mới thật cẩn thận buông xuống tấm chắn.
Lang Vương Thuẫn kết hợp tất cả đồ phòng ngự trên người tạo nên lực lượng thủ hộ quả nhiên là không giống tầm thường, ngay cả lực oanh kích bùng nổ mãnh liệt như thế cũng không thể đánh tan lưới phòng ngự của hắn.
Chỉ là, lúc Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt hắn lập tức trở nên có chút khó coi.
Trên cái tiểu thế giới này, trước đây vốn được Thánh giáo cao nhân bố trí tỉ mỉ, cảnh sông núi đẹp đẽ, nơi nơi đều toát ra cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Nhưng mà giờ phút này, lúc Doanh Thừa Phong phóng tầm mắt nhìn xa, nhìn thấy lại là một mảnh hoang vu.
Tất cả sông núi đều không có, nơi này biến thành mảnh đất hoang không có một ngọn cỏ.
Hắn thở dài một hơi, lần bùng nổ của uy năng thiên địa mới vừa rồi phảng phất như là tại một khoảng mặt đất dùng vô số bom đạn cấp cao tới tới lui lui mà quét mấy lần.
Trừ bản thân hắn bởi vì có phòng hộ cường đại ra, cũng không còn có cái gì có thể chịu được hoàn cảnh như thế.
Vừa nghĩ như thế, Doanh Thừa Phong chợt quát lên:
- Kim Cương Vương, đi ra cho ta.
Hắn mặc dù không nhìn đến bóng dáng Kim Cương Vương, nhưng vì khế ước trong người, cho nên hắn có thể cảm ứng được hơi thở Kim Cương Vương mãnh liệt hùng mạnh, không bị một chút tổn thương nào.
- Ầm…
Mặt đất cách đó không xa đột nhiên nứt vỡ ra, thân hình cực đại của Kim Cương Vương từ trong bật ra.
Làm cho người ta kinh ngạc là, dáng người y khổng lồ như thế giấu ở dưới mặt đất, mặt đất lại không nhô lên chút nào. Cho dù là bản thân Doanh Thừa Phong lúc chưa nhìn thấy y cũng không phát hiện được tung tích của y.
Thật không hổ là con cưng của đại địa, khi chân giẫm trên mặt đất thì năng lực ẩn nấp không gì so sánh nổi.
- Doanh huynh, hà hà…
Kim Cương Vương nhìn quanh bốn phía thật cẩn thận, tròng mắt láo liên loạn chuyển, giả ngây giả dại mà nói.
Doanh Thừa Phong tức giận:
- Ngươi cái tên ngu ngốc này, nơi này chính là nhà của chúng ta mà, ngươi lại đi phá hủy thành như này.
Kim Cương Vương liền vội vàng tiến lên, tỏ ra vâng lời mà nói:
- Doanh huynh, cũ không mất đi, mới sẽ không đến. Chúng ta xây dựng lại một cái, cam đoan còn tốt hơn so với trước kia.
Y trời sinh tính nết cực kỳ cao ngạo, cũng chỉ có Doanh Thừa Phong mới có thể làm cho y cúi đầu giải thích như thế.
Tức giận hừ một tiếng, ánh mắt của Doanh Thừa Phong nhìn về phía tay Kim Cương Vương
Y lập tức đem trường côn giơ lên, cười ha hả mà nói:
- Doanh huynh, Thánh Binh ngài rèn cho ta dùng tốt cực kỳ, nó chắc chắn là đồng bọn tốt nhất của ta.
Doanh Thừa Phong trong lòng vừa nghĩ, nghiêm mặt, nói:
- Ngươi không có Thánh Binh, cũng đã rất rất giỏi rồi. Hiện giờ có Thánh Binh, chẳng phải là muốn coi trời bằng vung.
Hắn dừng một chút, nói:
- Giao ra Thánh Binh đây, không cho phép ngươi dùng.
Kim Cương Vương tròn mắt líu lưỡi, mặt của y lập tức xụ xuống, khép nép lấy lòng nói:
- Doanh huynh, cây côn này dùng vừa tay, thật sự vừa tay mà.
- Ồ, thật không?
Doanh Thừa Phong kéo dài thanh âm, nói:
- Ngươi không phải mới vừa nói, không cần bất cứ thánh khí nào sao?
Kim Cương Vương lập tức đứng nghiêm, nói:
- Cái này thì khác, nó cùng ta giống như nhất thể, vốn nên là dành cho ta sử dụng.
Doanh Thừa Phong trong lòng thầm nhủ, ta đều bỏ cả Tức Nhưỡng vào trong, nếu còn không có cách khiến cho ngươi cộng hưởng, vậy ta đây về sau rèn cho ngươi thánh khí cũng vô dụng.
Tuy nhiên, Tức Nhưỡng mà hắn có cũng chỉ có một ít như vậy.
Mà với tính đặc thù của Kim Cương Vương, trừ khi hắn tìm thêm càng nhiều Tức Nhưỡng hoặc Thổ hệ thánh vật ngang bậc, nếu không hắn cũng không thể lại rèn càng nhiều thánh khí cho Kim Cương Vương nữa.
Lại nhìn về bốn phía một lần nữa, mặc dù Doanh Thừa Phong mặt lộ vẻ đau lòng, nhưng trong lòng âm thầm cảm thán.
Kim Cương Vương sau khi có thêm Thánh Côn, uy năng có thể phóng thích đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lúc không có Thánh Côn, y đối mặt với thiên uy sấm sét, tuy rằng có thể tự bảo vệ mình nhưng không có cách nào đánh tan. Nhưng, một khi có được Thánh Côn, hai người hợp nhất không ngờ lại làm được một việc vĩ đại là đánh thủng cả Thiên Lôi.
Bá Vương từng sử dụng Thiên Kỵ rìu lớn trảm phá tầng mây, nhưng lúc đó Thiên Lôi chẳng qua là ở trạng huống bình thường.
Mà Kim Cương Vương thì lại khác, y cùng cái cây côn bất kham kia liên tục chọc giận uy năng thiên địa, uy năng này đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhưng Kim Cương Vương trong tay vẫn cầm trường côn, lấy tư thái dũng mãnh nhất chọc ông trời một lỗ thủng.
Có thể nói, hai bọn họ đã có được lực lượng đánh phá thiên.
Chẳng sợ đó chỉ là vòng thứ nhất thiên nộ do uy năng thiên địa khiến cho, cũng đã là một việc khó có thể tin rồi.
Doanh Thừa Phong thậm chí còn có một loại cảm giác, nếu lúc này Kim Cương Vương cầm cây côn gặp lại Ngô lão, vậy kết quả nhất định sẽ khác rất nhiều.
Tuy rằng y như trước không nhiều khả năng có thể trốn thoát khỏi tay Ngô lão, nhưng nếu Ngô lão còn muốn dễ dàng mà khóa lại y thì điều đó là tuyệt đối không có khả năng rồi.
Thánh khí, nếu như có thể sử dụng tốt thì có thể tăng uy lực của bản thân lên gấp bội, thậm chí kích phát ra gấp mấy lần.
Màu kim Thánh Côn có chứa Tức Nhưỡng, tuyệt đối là thần binh lợi khí thích hợp nhất cho Kim Cương Vương sử dụng rồi.
Dùng việc hủy diệt một tiểu thế giới này để đổi lấy thực lực của Kim Cương Vương nâng cao lên trên diện rộng, coi như là đáng giá.
Doanh Thừa Phong đưa tay ra áp lên trên đan điền Kim Cương Vương, nói:
- Ngươi cái tên này, cho ta xem xem chân nguyên hạch tâm.
Yêu cầu này đối với tất cả tước vị cường giả mà nói, đều là một việc cực kỳ quá phận.
Hạch tâm, là bộ phận trọng yếu nhất của tước vị cường giả, cho dù là bậc vương giả có các Kỵ Sĩ Trưởng phục tùng đều tuyệt đối không thể đưa ra một yêu cầu như vậy.
Nhưng Kim Cương Vương lại không thèm để ý chút nào mà vận chuyển huyền công, làm hạch tâm của bản thân hiện ra.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong đột nhiên sáng ngời, kinh hô:
- Nhất phẩm mặt hạch tâm.
Trong cảm giác của hắn, chân nguyên hạch tâm của Kim Cương Vương không ngờ là một mặt phẳng.
Nhị phẩm tuyến hạch tâm của Bá Vương cũng đã làm người khác tương đối hâm mộ rồi, mà nhất phẩm mặt hạch tâm… Theo Doanh Thừa Phong biết, cho dù là ở Quang Minh thánh giáo nơi có nhiều Kỵ Sĩ Vương như thế, cũng không ai có được hạch tâm siêu cường như vậy.
Con cưng của thiên địa tức là nhận được rất nhiều ân trạch từ thiên địa, ngay cả đến hạch tâm Kim Cương Vương ngưng tụ ra đều là nhất phẩm mặt hạch tâm trong truyền thuyết.
Trách không được nó ngưng tụ hạch tâm lại khó khăn như thế, so với Bá Vương còn muộn lâu như vậy.
Tuy nhiên, trong lòng hắn lại dâng lên một suy nghĩ cổ quái.
Nếu nhất phẩm mặt hạch tâm của Kim Cương Vương đã là khó có cực kỳ, như vậy lập thể hạch tâm của mình lại được coi là cái gì đâu.
Tức thì, Doanh Thừa Phong lắc lắc đầu, bỏ đi mấy cái suy nghĩ lung tung đó.
Chắp hai tay sau lưng, hắn chậm rãi nói:
- Kim Cương Vương, người tu luyện ở nơi này, sau ba tháng, chờ đến cảnh giới của ngươi củng cố hoàn toàn, ta sẽ có thứ tốt cho ngươi.
- Thứ tốt?
Kim Cương Vương hồ nghi nói:
- Cái gì vậy?
Doanh Thừa Phong cười khẽ, nói:
- Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, tham vọng viển vông cũng vô dụng, hãy mau chóng tu luyện, củng cố cảnh giới của mình đi.
Bất kể thiên phú của y trác tuyệt như thế nào, nhưng sau lúc cảnh giới đề cao, chí ít cũng cần một khoảng thời gian nhất định để củng cố cảnh giới.
Sở dĩ Bá Vương có thể dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy, chỉ bởi vì y được Ái Lệ Ti điện hạ dạy bảo, chẳng những đã củng cố vững chắc cảnh giới bản thân, mà còn có chỗ đề cao, bằng không thì Doanh Thừa Phong cũng không đồng ý y nuốt một chí bảo như thế rồi.
- Vâng.
Kim Cương Vương đáp, y nắm cây côn ở trước ngực, yêu thích không muốn buông tay, cứ như vậy mà ngồi xuống.
Đối với y mà nói, chỉ cần chân giẫm trên đất bằng, như vậy bất kể là đầm lầy hoang vắng tràn đầy nguy cơ hay hoàng cung nguy nga đều không có gì khác nhau.
Doanh Thừa Phong nhìn quanh một vòng, ánh mắt khẽ động.
Thân hình vừa nhoáng, hắn đã chạy đi một cách nhanh chóng. Rất nhanh hắn đã chạy một vòng quanh cái tiểu thế giới này.
Sau đó, trên mặt hắn lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Cái tiểu thế giới này sau khi trải qua lôi vân bùng nổ oanh kích, tuy rằng mọi vật ở trong đó bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng phạm vi của cái tiểu thế giới này này lại quỷ dị mà lớn hơn một vòng.
Tuy rằng một vòng này chỉ vẻn vẹn có khoảng mấy trượng, nhưng đây là mở rộng theo lập thể tất cả các mặt, mang đến cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Doanh Thừa Phong suy nghĩ trăm hồi. Chẳng lẽ lôi vân hủy diệt còn có hiệu quả kỳ diệu như vậy?
Chỉ có điều, ngay sau đó Doanh Thừa Phong lại thở dài một hơi, bỏ qua cái suy nghĩ đi thử nghiệm trong tiểu thế giới của mình.
Loại phương pháp này quá nguy hiểm, nếu sơ sẩy một cái, thậm chí có nguy cơ làm tiểu thế giới bị nổ nứt ra, hắn cũng không dám mạo hiểm nguy cơ to lớn như vậy để đi thử nghiệm.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong thu thập thoáng qua, lại một lần nữa bắt đầu rèn thánh khí.
Đối với một vị rèn đại sư mà nói, tiến hành rèn cũng là một phương thức tu luyện.
Cứ như vậy, suốt hơn hai tháng, Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương vẫn dừng chân ở lại trên cái tiểu thế giới này.
Trong đoạn thời gian này, hắn tiêu hao hết tất cả tài liệu mang trên người, rèn tạo được hơn trăm món thánh khí phổ thông, tuy rằng chỗ thánh khí này đều là từ nhất chuyển đến tam chuyển, nhưng chỉ cần số lượng tầm ấy cũng đã làm cho người ta tròn mắt líu lưỡi rồi.
Hai tháng sau, Kim Cương Vương tu luyện tiếp cận đại thành, Doanh Thừa Phong cùng y rốt cục cũng mở cửa xuất quan.