Tiếng gào thét vang dội khắp không trung, tiếp ngay sau đó, toàn bộ đám đông đều biến sắc mặt. Ngay cả nhân vật đa mưu thâm thúy, cao siêu như vị lạo nhân Kỵ Sĩ Vương Điện hạ đó cũng không khỏi phải chau mày.

Ông ta là một trong những Kỵ Sĩ Vương Điện hạ của Quang Minh Thần Giáo, là nhân vật tuyệt đỉnh được đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp, vậy mà lại có kẻ dám lớn tiếng quát vị lão nhân này.

Ngay trong lúc này đây tất cả mọi người đều có một cảm giác kỳ lạ, vô cùng kinh ngạc. Trừ phi đó là một kẻ điên hoặc là hắn đã chán sống rồi.

Hàng chục ánh nhìn đều đang hướng về phía âm thanh đang phát ra, chỉ nhìn thấy có hai bóng người bay vụt tới.

Chỉ có điều sau khi nhìn thấy hai người đó, trong ánh mắt của vị Kỹ Sĩ Vương Điện hạ đó thoáng một tia nhìn sắc lạnh. Nhưng tia nhìn đó nhanh chóng biến mất, những người khác cơ bản không nhìn thấy được.

An Mặc Đức khẽ khàng cảm nhận một lát, ngay lập tức phát hiện ra hai người chỉ đang tu luyện Tước vị thông thường mà thôi.

Hai mắt y trợn trừng lên, hét lớn:

- Các ngươi là ai, sao lại dám gào thét ở nơi đây, chán sống rồi chăng.

Giọng nói hung hãn thô bạo, tựa như chỉ cần không hợp ý một câu thôi thì sẽ ngay lập tức rút đao giao chiến.

Đương nhiên An Mặc Đức làm như vậy cũng chỉ vì muốn lấy lòng Kỵ Sĩ Vương Điện hạ mà thôi.

Hai người vội vội vàng vàng bay tới đó đương nhiên chính là Doanh Thừa Phong và Khấu Minh.

Khi Kha Vương Điện hạ vừa mới nhắc tới Luyện Ngục Truyền Tống Trận thì Doanh Thừa Phong ngay lập tức đã có dự cảm mạnh mẽ.

Hắn cùng với Khấu Minh cùng lao như bay tới đây. Khi nhìn thấy Đại hán thì Doanh Thừa Phong ngay lập tức xác nhận ngay đó chính là hóa thân của Kim Cương Vương.

Kim Cương Vương đã thông qua một nghi lễ nào đó, trước sự chứng kiến của trời đất nhận Doanh Thừa Phong là chủ nhân. Mối quan hệ chủ tớ thân thiết như vậy, khác xa hẹn ước bằng lời giữa Bá Vương và hắn.

Vậy nên, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không thể nào nhận nhầm được.

Lúc này, Doanh Thừa Phong dừng bước, điềm tĩnh nhìn An Mặc Đức mà nói:

- Xin thứ lỗi cho tại hạ không hiểu sâu biết rộng, vậy ra các hạ là lãnh chủ của nơi đây sao?

An Mặc Đức ngạc nhiên vô cùng, vội vàng nói:

- Nói năng sàng bậy, nơi đây là Trọng địa của Thánh Giáo, sao có thể là... là lãnh địa của ta.

Lãnh địa chính là hình ảnh tượng trưng cho thân phận cao quý của một vị Cường giả tuyệt đỉnh. Trong vùng đất thuộc lãnh địa của Cường giả, y có thể đắc ý làm mọi việc mà không phải kiêng nể gì.

An Mặc Đức tuy là một vị Đại Công tước Cường giả, có một số lượng lớn sản nghiệp, nhưng cho dù có bị đánh chết thì y cũng không dám nhận Luyện Ngục Truyền Tống Trận này là lãnh địa của mình.

Nụ cười vụt tắt, Doanh Thừa Phong tức giận nói:

- Nếu như đã không phải là lãnh địa của các hạ thì tại sao ta lại không có quyền được nói. Hừ, ngươi còn muốn đe dọa đến tính mạng của ta nữa sao. Quả thật là không biết đúng sai là gì.

Ngừng một lúc, hắn tức giận nói tiếp:

- Ngươi làm việc ở hành cung của vị Điện hạ nào, mau khai báo.

An Mặc Đức ngây người không nói được câu nào, sắc mặt của y lại nhanh chóng thay đổi.

Với thân phận đường đường là một Đại Công tước Tuần phủ Đại nhân, bản thân mình lại bị một tên thiếu niên Tước vị Cường giả mắng mỏ, tức thì lửa giận bốc lên đùng đùng.

Nhẹ nhành thét lên một tiếng, An Mặc Đức sải bước, giương cao thanh kiếm trong tay mình lên hướng về phía đối phương mà định chém một nhát.

An Mặc Đức muốn cho tên thiếu niên trời không sợ đất không sợ này một bài học, cho hắn biết Đại Công tước Cường giả không phải là nhân vật để cho hắn có thể đắc tội được.

Nhưng người thiếu niên đứng đằng sau đã tiến lên một bước, một tia sáng lóe lên trong lòng bàn tay gã, lấy ra một chiếc khiên bằng gang. Đồng thời trên người gã phát ra vô vàn ánh sáng chói lọi, mặc lên người bộ áo giáp chắc chắn, một vầng sáng bao trùm lên toàn thân người thiếu niên đó.

- Ùm...

Một tiếng gầm thật lớn vang lên, người thanh niên đó vững vàng tiếp chiêu của An Mặc Đức.

An Mặc Đức hơi biến sắc, y lùi lại một bước, nhìn một lượt bộ trang bị của người thanh niên đó, trong lòng bắt đầu cảm thấy run rẩy.

Bộ trang bị Quang Minh. Nếu như y không nhìn nhầm thì đây chính là bộ trang bị Quang Minh.

Tuy nơi đây là Quang Minh Thần Giáo, nhưng bộ trang bị này thì không phải Kỵ Sĩ nào cũng đều có được. Ngay cả một Đại Công tước Cường giả phổ thông như y cũng không có cách nào thu thập được trọn vẹn nguyên liệu của một bộ trang bị Quang Minh.

Nói một cách khác thì phàm là những Kỵ Sĩ có được bộ trang bị Quang Minh thì tuyệt đối không phải là người bình thường.

Lúc này, ánh mắt của An Mặc Đức nhìn bọn Doanh Thừa Phong có thêm phần nghi ngại và một chút sợ hãi, có cho thêm một lá gan nữa thì y cũng không dám bước lên trước khiêu chiến thêm lần nữa.

Trương Cáp máy mắt một cái, bất giác cảm thấy chột dạ.

Kỳ thực trước đó ông ta cũng nhìn ra được hai người đó chỉ là Tước vị thông thường, nếu là trước kia thì Trương Cáp sẽ không hề bận tâm đến. Nhưng ngày hôm nay ông ta vừa bị một tên Thánh Thú mới thăng cấp cho nếm trải mùi bị thua trận, nên suy nghĩ và hành động đương nhiên trở nên cẩn trọng hơn.

Nhưng cũng may là vì suy nghĩ như vậy nên Trương Cáp mới không hồ đồ xuất thủ.

Hắng giọng một tiếng, Trương Cáp nói:

- Hai vị, đứng trước mặt Điện hạ, mong hai vị tôn trọng lễ nghi.

Khiến cho người khác gọi là Điện hạ thì ít nhất cũng phải là chủ nhân của một Điện. Câu nói này của Trương Cáp đã giới thiệu rõ ràng thân phận của Kỹ Sĩ Vương, cũng là một hình dò xét thái độ của đối phương.

Khấu Minh liếc nhìn một cái, gã ngạc nhiên hạ thấp giọng nói:

- Doanh Đạ sư, đó chính là Ngô lão gia, là một trong những Kỵ Sĩ Vương Điện hạ.

Doanh Thừa Phong hơi ngây người, Quang Minh Thần Giáo có đến gần một trăm các Kỵ Sĩ Vương Điện hạ, tuy hắn chưa lần lượt gặp mặt từng người một nhưng ít nhiều cũng đã nghe thấy danh tiếng của bọn họ.

Vị Ngô lão gia này quả đúng là một nhân vật tương đối nổi tiếng.

Không ai biết tên thật của ông ta là gì, vì khi thừa kế địa vị Kỵ Sĩ Vương Điện hạ thì đã được vô số người suy tôn gã là Ngô lão gia rồi.

Với tuổi tác của gã mà đã được nhận quyền thừa kế Kỵ Sĩ Vương Điện hạ, trong hàng nghìn năm lịch sử của Thánh Giáo, trường hợp như thế này quả là độc nhất vô nhị.

Nên tuy rằng thực lực của gã trong đám đông Kỵ Sĩ Vương chỉ là đẳng cấp thông thường, nhưng uy danh thì lại không hề thua kém những bậc chí tôn Cường giả top 10.

Nhưng ban nãy khi Doanh Thừa Phong và gã nhìn nhau, Doanh Thừa Phong thầm cảm nhận được rằng, trên người vị Ngô lão gia này có một luồng sát khí được che đậy một cách hoàn hảo, nó chỉ mới được bộc phát sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong mà thôi. Tuy rằng vị Ngô lão gia này đã cố gắng giấu giếm nhưng sao có thể qua mặt được đôi mắt tinh tường của Trí Linh.

Hắn nghĩ thầm trong đầu, chắc chắn rằng chưa từng gặp gỡ người này, vậy thì sao đối phương lại có thái độ thù địch như vậy lại còn cố gắng để che giấu điều đó nữa chứ.

Những dòng suy nghĩ đang lẫn lộn ở trong đầu, nhưng Doanh Thừa Phong không dám thể hiện ra ngoài, hắn đon đả tươi cười nói:

- Tại hạ Doanh Thừa Phong xin chào Điện hạ.

Gương mặt nhăn nheo của Ngô lão gia miễn cưỡng cười một cái, lão nói:

- Vậy ra là Doanh Đại sư, thất lễ rồi.

Trương Cáp liên tục máy mắt, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vô cùng, may là ban nãy bản thân mình không thất lễ, nếu không thì hậu quả của việc đắc tội một Đoán tạo Đại sư không hề dễ chịu hơn việc đắc tội một vị Điện hạ.

Còn An Mặc Đức thì sắc mặt hoàn toàn biến thành một màu xám xịt chết chóc, hai bàn tay nắm lấy thanh Đại kiếm đang run rẩy lên từng hồi.

Những người khác đều nhìn y với ánh mắt thương hại.

Cũng chẳng rõ Doanh Đại sư là người như thế nào, nếu như hắn là người lòng dạ hẹp hòi, muốn tính toán trả thù thì chỉ e là sẽ chẳng có một ai đứng ra che chở cho An Mặc Đức để mà làm mất lòng Doanh Đại sư.

- Bái kiến Doanh Đại sư.

Ngoại trừ Ngô lão gia thì những người khác đều cúi người hành lễ chào hỏi.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hướng tới Đại hán đang bị xiềng xích trói chặt kia.

Sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong, tên Đại hán đó tức thì không còn vùng vẫy nữa mà chỉ biết cúi đầu, ánh nhìn chan chứa sự ngại ngùng và phẫn nộ.

Doanh Thừa Phong cười thầm, tên này bất luận là ở trong Động Thiên Phú hay là ở trong Luyện Ngục đều ngang ngược bất kham như vậy. Nay cuối cùng thì cũng phải chịu thua một lần, cũng nên phải biết điều hơn.

Hắng giọng một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:

- Ngô lão gia, ngài là bậc tiền bối, kia lại là một người bạn của tại hạ. Xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho gã một lần.

Nụ cười trên gương mặt của Ngô lão gia vụt tắt, lão ta hơi chau mày, đáp lại:

- Doanh Đại sư, hình như ngài nhận nhầm rồi thì phải.

Doanh Thừa Phong chột dạ, trầm giọng hỏi lại:

- Ngài nói như vậy là sao?

Ngô lão gia điềm tĩnh nói:

- Con Thánh Thú này vừa mới thoát ra từ Luyện Ngục, đương nhiên là ở trong đó tu luyện thành công Tước vị.

Lão ta ngừng một lúc rồi nói tiếp:

- Căn cứ theo quy định của Thánh Giáo, những Thánh Thú được thăng cấp trong Luyện Ngục là của chung, ai tới nhận trước thì Thánh Thú thuộc về người đó.

Tuy câu nói đó của Ngô lão gia mang tính chất khách khí nhưng khẩu khí lại hoàn toàn rắn rỏi không thề thua nhượng.

Doanh Thừa Phong chăm chú nhìn đối phương, cuối cùng thì hắn cũng xác nhận được rằng, ban nãy luồng sát khí của lão này quả nhiên là nhằm vào hắn.

Một lúc sau, Doanh Thừa Phong mỉm cười đáo lại:

- Ngô lão gia, chắc là ngài không được rõ, Thánh Thú này không phải là sinh vật tự nhiên của Luyện Ngục, mà chính là do tại hạ gửi nó vào trong đó để tu luyện, mong chờ bứt phá được để lột xác.

Doanh Thừa Phong đon đả nói tiếp:

- Nay nó đã tu luyện thành công nên mới tới Thánh Giáo để tìm ta.

Ngô lão gia liếc mắt một cái, đáp lại:

- Doanh Đại sư thật biết nói đùa, Kỵ Sĩ Luyện Ngục là nơi để cho tất cả Kỹ Sĩ của Thánh Giáo tu luyện, sao lại có thể đưa Linh Thú từ nơi khác vào được chứ.

Doanh Thừa Phong cười nói:

- Ngô lão gia, tại hạ đã từng vào nhầm Kỵ Sĩ Luyện Ngục, chính vì hoàn cảnh sống ở đó vô cùng khắc nghiệt nên mới sử dụng Sơn Hà Đồ của Linh vực để kêu gọi hai trợ thủ, gã chính là một trong số đó.

Doanh Thừa Phong chắp tay, tiếp tục nói một cách chân thành:

- Mong Điện hạ hãy trả nó lại cho ta, tại hạ vô cùng biết ơn.

Khi Doanh Thừa Phong nhắc đến Sơn Hà Đồ của Linh Vực thì gương mặt của Ngô lão gia hơi giật một chút.

Chỉ là sự thay đổi đó quá nhỏ nên ngoại trừ Doanh Thừa Phong lưu tâm để ý ra thì ngay đến cả Khấu Minh cũng chẳng thể phát hiện được ra.

Nhưng chính hành động đó của lão ta đã khiến cho Doanh Thừa Phong xác nhận thêm một chuyện nữa.

Vị Ngô lão gia này quả nhiên là một trong những Kỵ Sĩ Vương có âm mưu chiếm được Sơn Hà Đồ của Linh Vực.

Tuy không chắc chắn được rằng người này có liên quan gì đến những Kỵ Sĩ đã làm loạn hay không, nhưng Doanh Thừa Phong tự nhủ phải đề cao cảnh giác, đồng thời cũng liệt lão ta vào danh sách kẻ địch.

- Ha ha.

Ngô lão gia cười ha hả, đáp lại:

- Doanh Đại sư, kỳ thực thì ta cũng nể mặt ngài nhưng....

Lão ta ngoảnh đầu nhìn Bá Vương rồi nói tiếp:

- Nhưng con Thánh Thú này quả là thứ hiếm có, nếu như nó đã từ Luyện Ngục mà bước ra thì buộc phải tuân theo quy tắc mà xử lý thôi, vậy nên Bổn tọa đành phải xin lỗi ngài vậy.

Doanh Thừa Phong hơi sa sầm nét mặt, trong lòng uất hận.

Thân phận Đoán tạo Đại sư của hắn tuy có cao quý vô cùng nhưng trình độ tu luyện võ đạo của hắn lại kém xa lão ta. Vậy nên nếu như Ngô lão gia không chịu ưng thì quả thật Doanh Thừa Phong cũng chẳng có cách nào mà ngăn cản được.

Ngô lão gia vung tay một cái, dây xích sắt tự động thắt chặt hơn, kéo Kim Cương Vương tới gần bên cạnh lão ta. Ngô lão gia nhấc lên một cái đang định rời đi.

Doanh Thừa Phong nóng ruột, vội vàng nói:

- Xin Điện hạ lưu bước, tại hạ nguyện dùng Thánh Khí để chuộc lại gã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play