Doanh Thừa Phong điều khiển cho thạch ốc trở về chỗ cũ, hắn nhanh chóng rời khỏi thạch ốc đó với một tốc độ nhanh nhất có thể, đồng thời rẽ đông rẽ tây để tìm cho được một thạch ốc mới để chui vào, sau đó mới điều khiển cho thạch ốc của mình đến khu vực trung tâm.
Doanh Thừa Phong vừa mới có được một Long Tinh quý hiếm những lại không rời đi ngay.
Tuy hắn không biết giữa Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và Ngao Đức Lạp có giao ước gì, nhưng nếu như đối phương đã nhận lầm người thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát giác ra có điều gì bất ổn. Nếu như ngay lúc này mà Doanh Thừa Phong rời đi thì sẽ khó tránh khỏi việc khiến người khác nghi ngờ.
- Long Tinh, đưa Long Tinh cho ta.
Đan Lô Khí Linh đột nhiên reo lên.
Doanh Thừa Phong hơi ngây người hỏi:
- Cái gì?
- Long Tinh là báu vật của Long tộc. Cát Lợi Phi Nhĩ Đức chắc chắn sẽ có mật pháp để cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Đan Lô Khí Linh nói thật nhanh:
- Hãy đặt Long Tinh trong cơ thể của ta, ta có thể che khuất được hào quang của nó.
Doanh Thừa Phong hơi biến sắc, nhanh chóng lấy Long Tinh ra đưa cho Đan Lô Khí Linh:
- Khí Linh huynh, ta đã từng tiếp xúc với Long Tinh, chắc hẳn sẽ lưu lại mùi hương gì đó trên người chứ.
Khứu giác của loài người và Long tộc hoàn toàn không giống nhau. Trong cùng một hoàn cảnh nhất định có thể con người không ngửi thấy bất cứ một mùi gì nhưng những Cường giả của Long tộc không chắc cũng như vậy.
- Ngươi yên tâm.
Đan Lô Khí Linh an ủi nói:
- Viên Long Tinh này đã ngưng tụ ít nhất cũng phải được đến hàng trăm năm rồi, tất cả những mùi hương trên đó đều đã hoàn toàn tan biến. Nếu như không sử dụng mật pháp của Long tộc thì tuyệt đối sẽ không thể phát giác được ra.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới cảm thấy yên tâm hơn, rồi điều khiển cho thạch ốc về lại khu vực trung tâm.
Nhưng vừa mới đặt chân đến chỗ đó thì đã nghe thấy một tiếng hét lớn khủng khiếp vô cùng.
Tiếng gào thét này chan chứa sự phẫn nộ không tả xiết, dường như trong hư không đột nhiên có một trận bão gió cấp mười hai quét qua, khiến cho lòng người run rẩy sợ hãi.
Tiếp theo sau đó, chiếc thạch ốc đỏ hừng hực nổi bật đó đột nhiên phát ra những tiếng lớn ầm ầm, rồi nứt ra.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng trợn tròn mắt đứng nhìn. Sau khi nhìn thấy những hành động đó của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, bất kể là ai đi chăng nữa thì đều cảm thấy rất bất mãn.
Tuy không có ai nói câu gì, nhưng không khí thù địch phẫn nộ đang dần dần tràn ngập trong lòng núi.
Chỉ có điều Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cơ bản không thèm để ý đến thái độ của đám đông, y hét lớn:
- Ngao Đức Lạp, ngươi bước ra đây cho ta.
Ngao Đức Lạp đứng ở thạch ốc đối diện hơi ngây người một lát, gã nghiến chặt răng, mở cửa thạch ốc và bước ra.
Ngao Đức Lạp chẳng qua chỉ là một Tước vị Thánh thú, theo lý mà nói thì gã không có đủ tư cách để tham gia Hội giao dịch lần này. Nhưng vì Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đến gây chuyện nên Ngao Đức Lạp mới được phép tham gia.
Nhưng Ngao Đức Lạp đến tham gia Hội giao dịch này chỉ với một mục đích duy nhất, chính là dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy của mình để đổi lấy báu vật của Long tộc.
Điều đó đối với bọn chúng mà nói thì quả là một kết quả lý tưởng, nhất cử lưỡng tiện.
Nhìn thấy Ngao Đức Lạp, sắc mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức càng trở nên khó coi hơn.
Một thạch ốc khác lao vụt tới ngay bên cạnh Ngao Đức Lạp, rồi ngay lập tức mở ra, Ước Sắt Phu từ bên trong bước ra
Tuy rằng ở đây có quy định không được phép hiện hình, nhưng Ước Sắt Phu lo sợ Cát Lợi Phi Nhĩ Đức sẽ đánh chết Ngao Đức Lạp nên mới bất chấp tất cả mà đứng ra.
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, nếu như Ngao Đức Lạp có gì đắc tội thì xin ngài hãy rộng lòng tha thứ.
Ước Sắt Phu trầm giọng nói.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức mặt đỏ phừng phừng, ánh hào quang đỏ vây quanh người, y đột nhiên phẫn nộ nói:
- Ban nãy là tên khốn nào đã mạo danh Ngao Đức Lạp thực hiện giao dịch với Bổn tọa, mau ra đây cho ta.
Giọng nói của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức vang lên ầm ầm, đừng nói là ở trong lòng núi, ngay cả ở bên ngoài thung lũng cũng có thể nghe thấy âm thanh vọng ra.
Thoạt đầu đám đông ngây người, tiếp sau đó thì là một trận xôn xao.
Không ngờ lại có kẻ dám mạo nhận thân phận của Ngao Đức Lạp để lừa dối Cát Lợi Phi Nhĩ Đức.
Ngơ ngác nhìn nhau một lúc lâu, tuy trong lòng mọi người đều cảm thấy khoái trá nhưng không có một ai dám thể hiện ra ngoài. Nhìn thấy rồng đỏ thất kinh vì bị lừa gạt thì tất cả mọi người trong lòng đều cười khẩy, rủa thầm một câu, đáng đời.
Ước Sắt Phu và Ngao Đức Lạp ngây người, sắc mặt của bọn họ cũng khó coi.
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, vậy còn món đồ mà ngài đã chuẩn bị...
Ước Sắt Phu khẽ khàng nói.
- Hừm, đã bị tên mạo danh đó lừa lấy mất rồi.
Hai mắt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hơi đỏ lên, những ngọn lửa trên người y bắt đầu bùng lên, dường như đang muốn bùng phát, bất cứ lúc nào cũng đều có thể mất kiểm soát.
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân tôn kính, xin ngài hãy bớt giận.
Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Chẳng biết từ lúc nào mà Huyền Đức Đại nhân đã bước đến, trầm giọng nói:
- Không biết kẻ đó đã lừa lấy mất vật báu gì của Đại nhân.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức sầm mặt nói:
- Đó là một viên Long Tinh của người bạn thân thiết của ta để lại trước lúc lâm chung.
Đám đông đều vô cùng kinh ngạc, có thể khiến cho Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nhận là bạn tốt thì có thể thấy chủ nhân của viên Long Tinh đó sinh thời chắc chắn cũng là một vị Cường giả oai phong lẫy lừng, cùng một đẳng cấp với y.
Long Tinh của một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng như vậy tuyệt đối là báu vật nhiều người mong muốn có được.
Nếu dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy để đổi lấy vật này thì quả thật không biết rút cuộc thì ai mới là người kiếm được lợi hơn.
Huyền Đức Đại nhân hơi chau mày nói:
- Đại nhân, kẻ đó lừa mất bảo vật lẽ nào lại không đổi Thấu Cốt Ngọc Tủy cho ngài?
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức giận dữ nói:
- Lão phu nhận được đích thực là Thấu Cốt Ngọc Tủy, nhưng kẻ đó dám mạo nhận là Ngao Đức Lạp, lừa dối bổn tọa, đồng thời lấy mất Long Tinh. Hừm, những hành động của y thì dù có lột da rút gân y cũng chưa làm ta hả dạ.
Lúc này số lượng thạch ốc ở trong khu vực trung tâm không có nhiều, chỉ có tầm hơn hai mươi căn mà thôi. Đại bộ phận mọi người đều đang lặng lẽ tiến hành giao dịch ở những nơi vắng vẻ.
Nhưng sau khi nghe thấy tiếng thét gào phẫn nộ của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức thì các căn thạch ốc dần dần tụ tập lại đây.
Tuy không có người nào cất tiếng, nhưng tuyệt đại bộ phận mọi người đều đang thầm nghĩ trong đầu.
Rõ ràng là Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nhận nhầm người, hơn nữa đối phương cũng đã đem Thấu Cốt Ngọc Tủy cho y rồi. Sao lại gọi là lừa đảo để trộm đi báu vật cơ chứ.
Nhưng những lời này lại không có một ai dám nói thẳng trước mặt Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, kẻ đang nổi cơn lôi đình này.
Sắc mặt của Ước Sắt Phu sơm đã biến thành một màu đen xám ngoét như nhọ nồi, gã đảo mắt một vòng rồi đột nhiên nói:
- Không biết là vị nào ở đây đã nhanh chân thực hiện giao dịch với Cát Lợi Phi Nhĩ Đức trước.
Ước Sắt Phu ngừng một lúc rồi nói lớn giọng nói tiếp:
- Món đồ đó vô cùng có giá trị đối với Bổn tọa, nếu như Các hạ đồng ý trao đổi thêm một lần nữa thì báu vật mà ta có thể trao đổi cho ngươi tuyệt nhiên sẽ không làm cho Các hạ phải thất vọng.
Viên Long Tinh mà Cát Lợi Phi Nhĩ Đức mang ra để trao đổi không phải là món đồ đơn thuần. Nếu như có thể để cho Ngao Đức Lạp sử dụng nó thì đối với một Thánh thú có trong mình huyết thống của Long tộc như gã thậm chí sẽ kích phát được những nguồn năng lượng trong huyết mạch, hóa thành rồng, đồng thời cũng có khả năng sẽ thăng tiến trở thành Vương cấp.
Chính vì lý do này nên Ước Sắt Phu mới ngầm liên lạc với Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, đồng thời lén lút cho y nhìn thấy Ngao Đức Lạp để xác nhận trên người của gã có huyết thống cao quý của Long tộc.
Nhưng không ngờ lại có một kẻ khác tới phá đám.
Nghĩ tới đây Ước Sắt Phu bất giác cảm thấy vừa tức giận vừa uất hận, đồng thời cũng thấy hối hận vô cùng.
Nếu như sớm biết như thế này thì hôm gặp mặt Cát Lợi Phi Nhĩ Đức gã đã trực tiếp đổi Thấu Cốt Ngọc Tủy với y cho xong. Nhưng lúc đó Cát Lợi Phi Nhĩ Đức vẫn chưa chắc chắn có đồng ý hay không, nên Ước Sắt Phu cũng không dám ép buộc, chính vì thế sự tình mới thành như bây giờ.
Doanh Thừa Phong hít một hơi thật sâu, ngậm chặt miệng lại không dám nói câu nào.
Hắn biết rõ ràng nếu như khiến cho bọn họ biết được chuyện này thì Doanh Thừa Phong không chỉ phải đối diện với một con ác long mà còn phải hứng chịu sự phẫn nộ của vị Vương cấp Cường giả hùng mạnh, Ước Sắt Phu.
Số lượng thạch ốc tập trung ở khu vực trung tâm ngày càng nhiều hơn, nhưng từ đầu chí cuối không có một ai mở lời nói chuyện.
Ngao Đức Lạp nghiến chặt răng, hai mắt rực đỏ tức giận. Ngay cả khi đứng trước mặt biết bao nhiêu Vương cấp Cường giả như vậy thì gã vẫn thể hiện phần dã tính của bản thân mình.
Huyền Đức Đại nhân chau mày khổ sở, trong làm thầm kêu than cho sự đen đủi này.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, con ác long này, sao lại có thể ngu dốt đến như vậy.
Ngẩng đầu nhìn bốn phương, Huyền Đức Đại nhân thầm cầu nguyện trong lòng. Mong cho tên ác long này đừng có ra tay ở đây nếu không chỉ e là Đại thung lũng này khó mà bảo toàn được.
Ước Sắt Phu quét cái ánh nhìn lạnh lùng của gã qua từng căn thạch ốc. Tuy tất cả mọi người đều biết rằng gã tuyệt đối không nhìn thấy được tình hình bên trong của thạch ốc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chan chứa sự uất hận của Ước Sắt Phu thì rất nhiều người đều cảm thấy rùng mình.
- Không có ở đây.
Đột nhiên Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nói:
- Ta có mật pháp có thể cảm nhận được sự tồn tại của Long tinh trong một phạm vi nhất định, vậy nên có thể khẳng định tên lừa đảo đó không có ở đây.
Ước Sắt Phu ngây người, nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Ta hiểu rồi, sau khi y lấy được Long Tinh thì chắc chắn là đã rời khỏi nơi đây rồi.
Ước Sắt Phu quay đầu, rành rọt nói:
- Huyền Đức Đại nhân, ta muốn biết ban nãy có những người nào rời khỏi Hội giao dịch.
Huyền Đức Đại nhân do dự một chút rồi nói:
- Ước Sắt Phu Điện hạ, xin lỗi ngài, những thông tin này tuyệt đối không thể tiết lộ được.
- Hừ, chuyện này vô cùng quan trọng, hơn nữa còn có liên quan đến Cát Lợi Phi Nhĩ Đức của Long vực, lẽ nào ngươi vẫn còn muốn tiếp tục che giấu hay sao?
Ước Sắt Phu giận dữ nói.
Huyền Đức cười khổ sở, chắp hai tay lại nói:
- Ước Sắt Phu Điện hạ, xin ngài đừng quên rằng, ban đầu khi xây dựng nơi này thì chính ngài cũng tham gia thiết kế và khảo nghiệm.
Huyền Đức chậm rãi nói tiếp:
- Vậy xin ngài hãy nói cho ta biết ta nên đến đâu để tìm tư liệu ghi chép sự ra vào của mọi người tham gia Hội giao dịch lần này.
Ước Sắt Phu ngây người một lúc, ánh mắt thoáng có chút hối hận.
Năm xưa khi thiết kế và xây dựng nơi này, đương nhiên là căn cứ theo những quy tắc đảm bảo tính bảo mật mà làm rồi.
Nhưng không thể ngờ được rằng, chính vì như vậy lại làm dập tắt cơ hội truy tìm dấu vết của tên lừa đảo ngày hôm nay.
Ngạo Đức Lạp đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, Điện hạ, kỳ thực thì vẫn còn một cách nữa.
Có vô số những ánh mắt đổ dồn lên người Ngao Đức Lạp. Chính gã dám đứng trước mặt hai vị đại nhân đang nổi giận đùng đùng mà cất lời nói chuyện, chỉ xét đến lòng dũng cảm đó thôi cũng đủ để cho đại đa số các vị Tước vị Cường giả phải cảm thấy xấu hổ rồi.
- Cách gì?
Ước Sắt Phu mắt sáng rực hỏi.
Ngao Đức Lạp từ tốn nói:
- Điện hạ, lần này chúng ta lên núi để thu hoạch Tinh hoa của Linh Tuyền, kết quả là chỉ có năm người xuất sắc lấy được Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Ánh mắt của Ngao Đức Lạp thoáng một chút hung hãn, gã nói tiếp:
- Vật này quý hiếm lạ thường, ngoại trừ một giọt ở chỗ chúng ta thì bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ còn có bốn giọt mà thôi.
Nghe tới đây, đám đông mới chợt bừng tỉnh.
Món đồ mà Cát Lợi Phi Nhĩ Đức muốn trao đổi chính là Thấu Cốt Ngọc Tủy, mặt khác vật này chỉ có bốn Thánh thú được sở hữu. Nên chỉ cần truy xét bọn họ một chút là có thể sẽ tìm ra được đáp án.
- Được.
Ước Sắt Phu gật đầu nói:
- Đúng là một cách điều tra có hiệu quả.
Gã đảo mắt một vòng rồi lạnh lùng nói:
- Các vị Điện hạ, chuyện này là đại sự có liên quan đến sự tồn vong của bổn Tông Môn, vậy nên nếu như có mạo phạm đến các vị thì cũng mong xin được lượng thứ.
Dứt lời, Ước Sắt Phu rành rọt thông cáo:
- Năm vị Thánh thú đứng đầu trong cuộc thi lần này chắc hẳn đều có mặt ở đây, xin mời các vị hiện hình bước ra.