Mười ngày sau, mọi người tụ họp lại với nhau, vui có buồn có.
Chỉ có điều không có nhiều người thật sự cảm thấy vui vẻ, vì số lượng thu hoạch Thấu Cốt Ngọc Tủy lần này quá ít.
Năm người đứng đầu trong nhóm mười người giỏi nhất quả thật là đã có được những thu hoạch như mong ước, lấy được Thấu Cốt Ngọc Tủy. Nhưng bắt đầu từ ngày thứ sáu trở đi thì chẳng còn bất cứ một thánh thú nào có thể lấy được một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy từ trong Linh Tuyền.
Tuy những thánh thú từ vị trí thứ bảy đến thứ mười trong nhóm mười người giỏi nhất đó đều không tin vào những điều bàn tán mà nhất mực tiến vào trong núi, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa kết quả vẫn là ra về tay không.
Sản lượng của Thấu Cốt Ngọc Tủy hoàn toàn không có một định lượng chính xác. Ít nhất là năm giọt, còn nhiều nhất cũng chỉ có mười giọt mà thôi.
Lần này vận may của bọn họ không được tốt, đúng hay gặp phải lúc sản lượng Thấu Cốt Ngọc Tủy ít nhất, vậy nên khó tránh khỏi có chút buồn bã thất vọng.
Sau khi Doanh Thừa Phong nhận được tin này, tuy sắc mặt không đổi trống ngực không đánh nhưng hắn và Bá Vương đều hiểu rằng sản lượng của Thấu Cốt Ngọc Tủy lần này không phải là năm giọt mà chính xác là bảy giọt. Chỉ có điều hai giọt còn thừa kia nay đã được giấu ở trong người hắn.
Đương nhiên chuyện này hắn nhất mực sẽ không nói cho bất cứ một ai biết, ngay cả chư vị Kỵ Sĩ Vương Điện hạ của Quang Minh Thánh Giáo cũng sẽ không thể nào biết được sự tình vụ việc này.
Trên chiến thuyền, Ái Lệ Ti Điện hạ mời Doanh Thừa Phong vào phòng trong, đưa cho hắn một tấm thiệp thiếp vàng, rồi nói:
- Doanh Đại sư, đây là Thiệp mời của buổi Hội giao dịch ngày mai. Nếu như ngài có nhã hứng muốn tham gia thì có thể đi xem thử.
Doanh Thừa Phong nhận lấy tấm thiệp mời, khi bàn tay hắn đặt lên trên đó thì đột nhiên cảm thấy một năng lượng thần bí được phủ lên trên tấm thiệp này.
Đây là một nguồn năng lượng ngầm được khéo léo che giấu, chỉ cần được kích phát thì sẽ có khả năng tạo nên một bức Thủy tường lạ lùng bao quanh thân mình. Đừng nói đến chuyện mắt thường không nhìn thấy được, ngay cả sử dụng đến sức mạnh tinh thần cũng không thể nào nhìn xuyên thấu được.
Đương nhiên, bức Thủy tường này chỉ có tác dụng che giấu, đảm bảo bí mật. Nếu như bị một sức mạnh lớn công kích thì nó sẽ không có được khả năng phòng vệ cơ bản.
Nhưng nơi đây có nhiều những Vương cấp Cường giả đến như vậy, Doanh Thừa Phong quả thật không thể nghĩ được ra kẻ nào có thể ra tay gây rối ở chốn này.
Cần phải nói rõ hơn, nơi này không đơn giản chỉ có những Vương cấp Cường giả, đằng sau những nhân vật này đều có những Tông môn tương ứng hỗ trợ. Nếu như đắc tội với bọn chúng, cũng coi như là đã đắc tội với những thế lực mạnh mẽ. Cho dù có là Bán thần cấp Cường giả thì cũng không dám làm như vậy.
Nên Doanh Thừa Phong tin rằng chỉ cần cầm lấy tấm thiệp này bước vào Hội giao dịch thì chắc chắn sẽ không có người nhận ra hắn.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu rồi nói:
- Đa tạ Điện hạ.
Ái Lệ Ti Điện hạ đột nhiên mỉm cười nói:
- Doanh Đại sư, từ trước tới nay ngài chính là người đầu tiên lấy thân phận là thí sinh tham gia cuộc thi nhận được Thiệp mời đó.
Doanh Thừa Phong hơi ngây người, ngay lập tức mỉm cười đáp lời:
- Tất cả đều nhờ vào hồng phúc của Điện hạ.
Hội giao dịch lần này là tổ chức cho các vị Vương cấp Cường giả, còn những người tham gia vào Trận tranh Linh thú đều là những Tước vị Cường giả, thậm chí có là Bá Vương đầu bảng thì đối với bọn chúng cũng chỉ đến như vậy mà thôi.
Cũng không hẳn muốn nói những người này quá bủn xỉn, mà vì cứ nhìn vào thân phận và thực lực của bọn chúng thì những vật phẩm mang ra để giao dịch chắc chắn đều là hàng thượng phẩm. Có rất ít Tước vị Cường giả có thể so bì độ giàu có được với bọn chúng. Vậy nên những thí sinh tham gia thường thì sẽ không được mời đến Hội giao dịch. Nhưng Doanh Thừa Phong lại khác, ngoài thân phận là thí sinh tham dự cuộc thi ra thì hắn còn có danh tiếng của một Đoán tạo Đại sư.
Chỉ cần dựa vào danh tiếng này của hắn cũng đủ điều kiện để được nhận Thiệp mời rồi.
Ái Lệ Ti Điện hạ mỉm cười không nói gì, nàng ta đương nhiên hiểu rằng đó chỉ là những lời lẽ khách sáo của Doanh Thừa Phong không thể coi là thật.
Ái Lệ Ti Điện hạ giơ tay ra phía trước nhẹ nhàng vuốt một cái lấy ra một chiếc hộp bằng ngọc, rồi nói:
- Doanh Đại sư, lần này ngài vội vàng đến đây, chỉ e là không đem đủ vật phẩm để giao dịch.
Dương Thừa Phong cười khổ một tiếng đáp lại:
- Chính vậy.
Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ, ta đã chuẩn bị bốn món đồ Thiên Kỵ Thánh Khí. Tuy không phải là nhiều nhưng tuyệt đối những món đồ này sẽ không làm ta mất mặt.
Bốn món đồ Thiên Kỵ Thánh Khí này đều là do Doanh Thừa Phong luyện được bên cạnh Linh Tuyền trong lúc đi lấy Thấu Cốt Ngọc Tủy. Sau khi trở về thuyền, hắn không dám để lộ cho người khác biết nên cho đến lúc này trên người hắn vẫn còn nguyên bốn món đồ Thiên Kỵ Thánh Khí, không thêm không bớt.
Ái Lệ Ti Điện hạ mỉm cười nói:
- Doanh Đại sư, đây là một số món đồ mà Bổn tọa đã chuẩn bị. Nếu như ngài không chê thì có thể mang theo để dùng.
Doanh Thừa Phong hơi ngây người, mở nắp hộp ngọc ra nhìn kỹ một lát, bất giác gương mặt hắn biến sắc.
Đồ vật bên trong hộp không có gì nhiều, chỉ có hai món đồ mà thôi.
Một trong số đó là một bình Đan dược, những viên đan này màu đỏ như lửa, vừa mới mở nắp lọ thì ngay lập tức cảm nhận được một luồng khí nóng rực phả lên mặt. Doanh Thừa Phong chỉ nhìn có một chút là biết ngay đó là Cửu Dương Hỏa Linh Đan để cho Vương cấp Cường giả thuộc Hỏa Hệ sử dụng.
Tuy chỉ có một bình như vậy thôi nhưng trong đó lại có tới năm viên Đan dược.
Ánh mắt của hắn chuyển hướng sang một món đồ khác, mí mắt của Doanh Thừa Phong bất giác giật lên vài cái.
Đó là một khối thép to chừng nắm tay đấm, nhưng năng lượng mà vật này phát ra hoàn toàn không phải là khí năng của vật kim loại.
Doanh Thừa Phong giơ tay xoa nhẹ lên vật đó, đột nhiên xung quanh khối thép phát ra một ánh từ quang ngũ sắc. Không ngờ được rằng khối thép này lại là một nguyên liệu hàm chứa một lực từ vô biên.
Trong túi không gian, Lang Vương Chi Thuẫn đã bắt đầu trở nên run rẩy đầy phấn khích, Khí Linh chủ động bước lên phía trước. Tuy không hiện hình trước mặt Ái Lệ Ti Điện hạ nhưng cái cảm giác khao khát đó lại trở nên vô cùng mãnh liệt đến như vậy.
Doanh Thừa Phong do dự một lúc rồi hít một hơi thật sâu nói:
- Điện hạ, món quà này thật là quá quý giá, tại hạ không dám nhận đâu ạ.
Cửu Dương Hỏa Đan không phải là loại Đan dược thông thường, nguyên liệu để làm ra nó vô cùng quý hiếm, mặt khác tỉ lệ luyện đan thành công lại vô cùng nhỏ, tỉ lệ thất bại khá lớn.
Nhưng loại Đan dược này thật sự có công hiệu vô cùng kỳ diệu, không chỉ có thể khiến cho Cường giả thuộc Hỏa hệ có thể mở rộng hơn khả năng tu luyện của mình mà còn những công hiệu thần kỳ như trừ bỏ tâm ma, an ninh định thần.
Cho dù là Đại sư luyện đan tài giỏi cỡ nào chỉ e là cũng không thể vỗ ngực mà nói có khả năng luyện thành công số Đan dược này.
Hơn nữa ngay cả Vương cấp Cường giả đi chăng nữa thường ngày cũng không sử dụng thường xuyên loại Đan dược này.
Trừ phi bọn họ tu luyện đến đỉnh cao, có cảm giác có thể bứt phá, hoặc tẩu hỏa nhập ma khi đang luyện công thì mới sử dụng loại Đan dược này để trấn áp tâm thần, điều hòa chân khí. Nếu không vì vậy thì bọn họ sẽ không sử dụng đến loại Đan dược này.
Đối với Cường giả thuộc Hỏa hệ mà nói, Cửu Dương Hỏa Linh Đan chính là một sự đảm bảo cho sinh mạng của bọn họ, đồng thời cũng là một cơ hội để bản thân vươn tới một cảnh giới cao hơn.
Vậy nên loại Đan dược này vô cùng quý hiếm, chỉ xếp hàng thứ hai sau loại Linh dược có thể khiến người chết sống lại, quả thật có thể coi đó là hàng thượng phẩm rồi.
Trong Hội giao dịch lần này, nếu như gặp được Cường giả nào đó đang tu luyện Hỏa Hệ Công pháp, dùng vật này chắc chắn sẽ đổi được món đồ tốt.
Còn khối thép từ tính kia thì khỏi cần phải bàn thêm nữa, Doanh Thừa Phong với tư cách là một Đoán tạo Đại sự hàng đầu, đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết giá trị hàm chứa bên trong nó.
Như lời hắn nói, hai món đồ này có giá trị quá lớn, Doanh Thừa Phong cảm thấy vô cùng e ngại, nói theo cách khác thì là không dám vội vàng nhận lấy.
Ái Lệ Ti Điện hạ mỉm cười nói:
- Doanh Đại sư, món quà này coi như là thù lao gửi cho Bá Vương.
Nàng chậm rãi nói:
- Bá Vương đại diện cho Hành Cung Ái Lệ Ti đạt được danh diệu đầu bảng, Bổn tọa ít nhiều cũng phải có chút khen thưởng chứ.
Doanh Thừa Phong giương tay, cười khổ nói:
- Món quà này quả thật là vô cùng quý giá, Bá Vương không dám nhận!
Theo như sự tính toán của Doanh Thừa Phong, tổng giá trị của hai món đồ này còn cáo hơn nhiều một món đồ Thiên Kỵ Thánh Khí thành phẩm.
Ái Lệ Ti Điện hạ có thân phận đẳng cấp cao quý nhường nào, đường đường là một Kỵ Sĩ Vương của Quang Minh Thánh Giáo, món đồ của nàng ấy sao có thể nhận một cách dễ dành như vậy.
Đương nhiên rồi, Doanh Thừa Phong là một Đoán tạo Đại sư có khả năng rèn luyện ra những Thiên Kỵ Thánh Khí, chỉ cần có thời gian thì hắn có thể thu thập được những bảo bối không hề thua kém. Đã như vậy thì hà tất gì hắn lại phải nhận lấy ân tình này.
Nhận thấy thái độ của Doanh Thừa Phong kiên quyết như vậy, trong ánh mắt của Ái Lệ Ti Điện hạ thoáng một chút tương đối sắc lạnh.
Sau một hồi, nàng ấy bèn nói:
- Doanh Đại sư, nếu như ngày đã cương quyết như vậy thì Bổn tọa cũng không giấu giếm làm gì nữa.
Ái Lệ Ti Điện hạ ngưng một lúc rồi nói:
- Chắc ngài cũng biết rằng một một cung điện trong Thánh giáo đều có một bảo vật trấn điện.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu đáp lại:
- Tại hạ từng nghe nói đến, nhưng chưa từng được nhìn thấy.
Ái Lệ Ti Điện hạ nhẹ nhàng nói:
- Không giấu gì Doanh Đại sư, bảo vật trấn điện này đều là những bảo bối vô cùng quan trong của các điện chúng tôi, đồng thời cũng là gốc rễ sinh tồn của các điện. Nhưng cứ cách 100 năm thì những bảo vật trấn điện lại cần phải nhờ đến Đoán tạo Đại sư bắt đầu rèn luyện lại một lần nữa.
Doanh Thừa Phong nhướn đôi mày, nói:
- Ý của Điện hạ người là muốn tại hạ có thể làm việc đó.
- Đúng vậy.
Ái Lệ Ti Điện hạ nghiêm túc nói:
- Ban đầu Bổn tọa cho rằng, Doanh Đại sư vừa mới tấn thăng, ít nhất cũng cần đến khoảng thời gian tầm 10 năm cho đến trăm năm rèn luyện mới có thể đảm nhiệm được trọng trách này. Nhưng...
Nàng mỉm cười điềm đạm, một lần nữa đẩy chiếc hộp ngọc tới trước mặt Doanh Thừa Phong mà nói:
- Kể từ sau hôm đó, Bổn tọa đã biết được năng lực thực sự về khả năng đoán tạo của Doanh Đại sư.
Ý nghĩa đằng sau những lời nói của nàng ấy lại là muốn mời Doanh Thừa Phong rèn luyện thêm cho những Bảo vật trấn điện của Hành Cung Ái Lệ Ti. Còn hai món bảo bối này đương nhiên là thù lao cho công việc đó rồi.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Nếu như Điện hạ không chê thì tại hạ nguyện muốn thử một lần.
Ái Lệ Ti Điện hạ tươi cười nói:
- Tốt lắm, vậy thì đợi sau khi Hội giao dịch kết thúc, Bổn tọa sẽ ở trong Hành Cung chờ Đại sư.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nhận lấy hộp ngọc.
Nhưng chính vào lúc hắn mừng rỡ chuẩn bị cáo từ thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh như sấm nổ bên tai.
- Ùm
Đó là âm thanh gào thét của một con quái vật vô cùng to lớn, âm thanh đó dường như vọng lại từ một nơi vô cùng xa, ầm ầm ào ào khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi.
Không chỉ có như vậy, toàn thân Doanh Thừa Phong cảm thấy có một sự chấn động nhẹ.
Hắn cảm nhận rõ thấy dưới chân của mình, chiến thuyền vĩ đại này cũng đang rung rung theo âm thanh đó.
- Ùm....
Tiếng kêu thứ hai lại tiếp tục vang lên, khoảng cách giữa hai âm thanh đó chỉ có một khoảng thời gian ngắn, nhưng dường như âm thanh đó như đang đến gần hơn nhiều.
Chiến thuyền dường như ngày càng rung chuyển mạnh hơn, đang run rẩy trước âm thanh kinh khủng này.
Sắc mặt của Ái Lệ Ti Điện hạ đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, phất tay áo một cái, nàng ta ngay lập tức biến mất trước mắt Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong đứng ngây người bất động một hồi, sắc mặt thay đổi không ngừng, đột nhiên quay người vùng chạy ra khỏi phòng.
Trên chiến thuyền, Ái Lệ Ti Điện hạ đứng trên không trung nhẹ nhàng, sắc mặt đanh lại.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên nhìn thì thấy từ đằng xa, nơi bắt nguồn của âm thanh đó, có một điểm màu đỏ phụt bắn ra từ nơi mà trời đất giao hợp, điểm màu đỏ đó càng ngày càng trở nên to hơn và lao vun vút tới phía thung lũng lớn.