Đầu tiên mọi người đều ngẩn ra, sau đó liền trao đổi ánh mắt với nhau, chậm rãi gật đầu.
Đúng như lời nói của vị cường nhân này, tranh đấu của linh thú còn chưa kết thúc, tuy nói rằng sự việc của Doanh Thừa Phong là chuyện ngoài ý muốn đã làm chậm trễ một khoảng thời gian lớn, nhưng nếu việc này đã giải quyết xong, vậy thì thi đấu vẫn nên tiếp tục tiến hành.
Huyền Đức đại nhân khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, thi đấu còn chưa kết thúc, tiếp tục bắt đầu đi.
Mặc dù Thấu Cốt Ngọc Thủy xuất hiện ở trong thung lũng lớn, nhưng số lượng sinh ra cũng không nhất định. Nhiều nhất trong một lần sinh ra chỉ khoảng mười giọt linh dịch, mà ít nhất trong một lần lại chỉ sinh ra vẻn vẹn có năm giọt mà thôi.
Cho nên, thập cường linh thú này cần có một xếp hạng. Nhưng linh thú xếp hạng ở phía trên sẽ có được cơ hội tiến vào trong linh tuyền hấp thu linh dịch trước, mà linh thú xếp hạng gần cuối thì nhất định phải xem sắc mặt của ông trời.
Thấu Cốt Ngọc Thủy, bất kể là đối với mấy cường nhân linh thú này, hay là các đại tông môn thì đều là đồ vật vô cùng trọng yếu. Cho nên không ai dám khinh thường cả.
Tròng mắt của một vị cường nhân trong đó quay tít một vòng, cười ha hả nói:
- Lão phu có một đề nghi, nếu đã là linh thú chi tranh thì những người khác cũng đừng nên nhúng tay vào.
Hắn dừng một chút, nói:
- Ở trong trận thi đấu tiếp theo, hãy để cho các vị linh thú tự tỷ thí với nhau đi.
Ánh mắt của mọi người đều hữu ý vô ý liết nhìn về phía Doanh Thừa Phong, lập tức liên tục gật đầu, các cường nhân Vương Cấp này đều không hề lựa chọn mà liền đáp ứng. Cho dù là cường nhân của Hắc Ám Thánh giáo chuyên đối nghịch với Quang Minh Thánh giáo cũng không hề phản đối.
Không ai biết được sức chiến đấu của vị đại sư rèn Doanh Thừa Phong này, nhưng trình độ của hắn trên con đường rèn lại không hề bình thường.
Nhân vật như vậy, nếu như có một chút sơ suất ở trong tranh đấu, tuyệt đối sẽ là chuyện mà nhóm Kỵ Sĩ Vương của Quang Minh Thánh giáo không thể chịu trách nhiệm nổi. Huống chi, mọi người vừa mới giúp Doanh đại sư chống lại Thiên Kiếp, và đã lấy được lời hứa của hắn. Nếu như hắn xảy ra bất trắc gì trong trận đấu, mọi người chẳng phải là sẽ đau lòng muốn chết sao?
Cho nên, đề nghị này vừa nói ra liền được mọi người tán thành.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, hắn do dự một chút, lúc đang muốn mở miệng thì bên tai liền truyền tới thanh âm lẩm bẩm yếu ớt của Ái Lệ Ti điện hạ.
- Doanh đại sư, sẽ không công bằng với người khác nếu ngài ra tay. Cho nên, xin ngài tạm thời rút lui đi.
Khẽ ngẩn ra, Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, lập tức thấy được trên mặt tuyển thủ của những nhóm khác đều mang theo tia kính sợ và lấy lòng.
Sau khi hiểu rõ thái độ của nhiều cường nhân Vương Cấp, hắn lập tức hiểu được, cho dù sau này những người này có gặp mình trên đấu trường, tuyệt đối sẽ không dám dùng toàn lực.
Giao thủ cùng bọn họ, có thắng cũng không vẻ vang gì.
Chậm rãi gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói:
- Được rồi, ta cũng đồng ý.
Lúc này các cường nhân Vương Cấp mới thở phào nhẹ nhõm một hoi, nếu như Doanh Thừa Phong kiên trì không đồng ý, bọn họ cũng không dám quá phận làm trái ý tứ của Doanh Thừa Phong.
Đưa tay kéo Bá Vương tới bên người, Doanh Thừa Phong vỗ vai hắn một cái, nhưng vào lúc này lại có một chút hào quang chợt lóe lên rồi biến mất trên vai của Bá Vương. Thế nhưng, bởi vì có bàn tay của Doanh Thừa Phong ngăn cản nên không ai có thể thấy.
- Bá Vương, ngươi phải cố gắng đạt được một danh hiệu.
Vương Cấp nhếch miệng cười, ngầm hiểu nói:
- Chủ nhân yên tâm đi, Bá Vương nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng đâu.
Tuy rằng một chút hào quang lóe ra giấu được những người khác, nhưng Bá Vương lại biết rõ.
Đây là do Doanh Thừa Phong đưa Lang Vương thuẫn cho hắn sử dụng, một khi nghĩ đến thực lực mà Lang Vương thuẫn đã bày ra ở vòng đấu bảng, khuôn mặt của hắn bắt đầu tươi cười rạng rỡ.
Nhưng khi vẻ mặt của hắn rơi vào trong mắt người khắc lại khiến trong lòng nhiều người xuất hiện các loại mơ màng.
Là vật cưỡi của Doanh đại sư thì nhất định sẽ có được sự chiếu cố đặc biệt của Doanh đại sư. Thực lực tự thân của Vương Cấp cũng đã không như bình thường, hơn nữa còn được một vị đại sư rèn siêu cuồng cố gắng hết sức vồi dưỡng, nhân vật như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút đã khiến người khác vô cùng đau đầu rồi.
Bởi vì không ai biết được trên người Bá Vương có loại Thánh Khí cổ quái gì. Chỉ cần là trang bị hạng nhất thì phần đông các linh thú ở đây sẽ không thể vượt qua được hắn.
Huyền Đức đại nhân khẽ gật đầu, nói:
- Các vị, chúng ta vẫn dựa theo quy củ bỏ phiếu cũ đi.
- Được.
Các cường nhân Vương Cấp đều gật đầu, bọn họ gần như đều cong ngón búng ra, một chút tinh quang lập tức bắn nhanh ra ngoài, rơi xuống trước người của Huyền Đức đại nhân.
Huyền Đức đại nhân mỉm cười đưa tay, khẽ chà xát trên hào quang một chút, sau đó liền thu chúng vào trong tay áo.
Đây là trận đấu để các cường nhân Vương Cấp đánh giá đối với thập đại linh thú, ở trong mắt của bọn hắn, linh thú hùng mạnh nhất sẽ đạt được mười phần, linh thú xếp tiếp theo sẽ được chín phần, dùng cái này suy ra thì linh thú đưng thứ mười sẽ chỉ có một phần.
Như vậy, trong suy nghĩ của các cường nhân Vương Cấp, chỉ cần mang tất cả điểm chấm của linh thú tập hợp lại cùng một chỗ là có thể phân ra thứ hạng thứ hạng của thập đại linh thú.
Đương nhiên, cái xếp hạng này cũng không phải là kết quả cuối cùng.
Dựa theo xếp hạng cao thấp, từng cặp linh thú sẽ chém giết nhau, quyết ra Top 5, thậm chí là hoàn thành cả xếp hạng cuối cùng.
Tuy nhiên, có thể tiến vào Top 5 mới có thể nắm chắc chính mình có thể đạt được một giọt Thấu Cốt Ngọc Thủy.
Huyền Đức đại nhân thu hết tất cả hào quang vào, hắn khẽ nhíu đôi mày rậm, dường như đang chần chừ cái gì đó. Một lát sau, hắn chậm rãi gật đầu, nói:
- Các vị, đã có kết quả đánh giá, Ngải Mạc Tác của Hắc Ám Thánh giáo đứng thứ nhất, Bá Vương của Quang Minh Thánh giáo đứng thứ hai, Ngao Đức Lạp của Thủy Hệ Thánh giáo đứng thứ ba…
Hắn nói ra danh sách Top 10, mọi người đều khẽ gật đầu.
Tuy rằng ánh mắt và kiến thức của mỗi vị cường nhân Vương Cấp khác nhau, đánh giá về linh thú ít nhiều cũng có chút khác nhau. Nhưng nhãn lực của bọn họ lại cực kỳ sắc bén, chỉ cần có một chút sai lầm thì xếp hạng cũng sẽ khác.
Mà thi đấu lúc trước đã có tam đại cường nhân co biết hiện xuất sắc, vậy thì chắc chắn sẽ chiếm trong Top 3.
Đương nhiên, Bá Vương có thể cao hơn Ngao Đức Lạp một bậc cũng không phải do mọi người thấy thực lực của hắn tốt, mà là họ xem trọng Doanh Thừa Phong đứng phía sau Bá Vương.
Có một vị Linh Sư Rèn hùng mạnh làm chỗ dựa vững chắc, trang bị trên người Bá Vương tuyệt đối là cấp cao nhất. Dựa theo ưu thế về trang bị, hắn có thể đủ để hơn Ngao Đức Lạp một bậc.
Huyền Đức đại nhân ho nhẹ môt tiếng, nói:
- Hiện giờ bắt đầu xếp hạng thập cường. Ngải Mạc Tác, ngươi sẽ nghênh chiến với Độc Giác Tê tới từ Thần Mộc Thánh giáo.
Hắn đưa tay lên, một quầng sáng theo cánh tay hắn phóng lên cao, và tách ra một mảnh hào quang lớn trong không trung.
Đây là toàn bộ sức lực của Hạp Cốc hội tụ lại thành quầng sáng thủ hộ, lúc Thiên Kiếp giáng xuống, Huyền Đức đại nhân không chút do dự liền thu vào. Nhưng giờ phút này, ngay tại lúc bắt đầu thi đấu xếp hạng, hắn lại phóng ra ngoài.
Một lát sau, trên bầu trời lại xuất hiện một luồng tinh quang rức rỡ, quầng sáng vô cùng lớn lại một lần nữa bao phủ trên bầu trời Hạp Cốc.
Sau đó, hai luồng hào quang từ giữa bắn nhanh xuống, bao bọc Ngải Mạc Tác và thánh thú kia ở bên trong.
Trước kia khi thi đấu xếp hạng thập cường, Huyền Đức đại nhân còn có thể trưng cầu ý kiến một chút. Và căn cứ vào ý nghuyện của họ để linh thú tiến hành ẩu đả hoặc là hỗn chiến.
Nhưng vì lúc này có Doanh Thừa Phong tham dự, tất cả các cường nhân Vương Cấp đều đồng ý chỉ có linh thú lên sân khấu chém giết mà thôi, lúc này Huyền Đức đại nhân cũng chỉ có thể miễn cưỡng đứng ngoài nói mà thôi.
Ở bên trong quầng sáng, Ngải Mạc Tác lạnh lùng nhìn đối phương, ánh mắt của hắn lạnh như băng, không hề có chút biểu cảm nào cả.
Nhưng chỉ có bản thân hắn mới hiểu được, trong lòng của hắn thật ra là vô cùng buồn bực.
Ở bên trong vòng đấu bảng hắn đã dùng hết toàn lực, đã lấy được hơn trăm từ Phù Lục.
Cái thành thích này trải qua nhiều thế hệ linh thú chi tranh, tuyệt đối là cầm cờ đi trước. Trong lúc nhất thời, thanh danh của hắn liền nổi lên, đã đạt tới cường nhân tước vị đỉnh cao nhất.
Mà đồng thời hắn cũng trở thành tiêu điểm mà mọi người chú ý nhất.
Nhưng hắn có thể nào cũng không thể nghĩ tới.
Không ngờ Doanh Thừa Phong vào thời khắc nào lại ngộ đạo và rèn ra được một kiên Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển.
Không những thế, các cường nhân Vương Cấp vì lấy lòng Doanh Thừa Phong, thậm chí còn tự mình ra tay giúp hắn chống cự Thiên Kiếp.
Chi uy của Thiên Kiếp từ trước đến nay chưa từng có, cùng với được các cường nhân lấy lòng khiến thanh danh của Doanh Thừa Phong trong nháy mắt đều đạt tới đỉnh cao. Mà Bá Vương cũng vì nước lên thì thuyền lên, địa vị của hắn trong suy nghĩ của mọi người thậm chí còn cao hơn so với hắn không ít.
Ngải Mạc Tác là người kiêu ngạo, có làm thế nào cũng không thể bình thản được.
Lúc này, hắn hoàn toàn giải phóng hết lửa giận lên trên người tên xui xẻo trước mắt này.
Hừ nhẹ một tiếng, Ngải Mạc Tác nói:
- Có bản lãnh gì thì ngươi nhanh thi triển ra đi, bổn tọa sẽ không thủ hạ lưu tình.
Từng luồng hơi thở màu đen lập tức từ trên người của hắn tràn ngập ra ngoài, dường như bên trong quầng sáng cũng nhiễm một tầng màu đen.
Độc Giác Tê đối diện có thể đứng trong Top 10, tự nhiên cũng không phải là hạng người dễ đối phó. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể nhanh chóng thay đổi thành lớn, một lát sau cũng đã hiện ra nguyên hình, là một tê giác vô cùng lớn dài hơn mười trượng.
Từng luồng hơi thở thô bạo từ trong lỗ mũi tê giác phun ra, đôi mắt thật lớn kia nhanh chóng thay đổi thành màu đỏ.
Sau đó, trên đỉnh đầu của tê giác tách ra một luồng hào quang xanh nhạt thủ hộ quanh thân thể của hắn.
Tuy rằng hắn bị thái độ của Ngải Mạc Tác chọc giận, nhưng vì ngại chi uy của đối phương nên trước khi tấn công vẫn phòng hộ cho bản thân trước đã.
- Phốc xuy….
Trong lỗ mũi lại phun ra một luồng không khí, hắn sải bước nhanh, vọt tới hướng Ngải Mạc Tác.
Tuy rằng thánh thú đã đạt tới trình độ tước vị, và đã có được Thánh Khí hùng mạnh. Nhưng thiên tính của đám thánh thú bọn chúng vẫn còn ưu thích ẩu đả bằng sức lực của chính bản thân mình. Cho nên, sau khi gặp cường nhân, thánh thú kém hơn một bậc đều hóa thành nguyên hình và chiến đấu tới cùng với kẻ thù.
Đôi chân tho to đạp trong quầng sáng đưa tới uy nàng khổng lồ giống như trời long đất lở, mà theo mỗi bước chân hắn nện xuống, đất dưới lòng bàn chân đều khẽ nhổ lên, ở bên trong có nhiều luồng ánh sáng màu xanh nở rộ.
Sức lực hệ Mộc hiếm thấy và hùng mạnh, đó chính là thứ mà Độc Giác Tê dựa vào để có thể thăng tiến lên thập cường.
Ánh sáng màu xanh ngưng tụ cùng một chỗ liền giống như một cái lưới, ở phía sau lưng của Độc Giác Tê mà quét tới hướng Ngải Mạc Tác.
Vào thời khắc này, Ngải Mạc Tác không chỉ phải đối mặt với tấn công cường lực mà còn có thêm hào quang màu xanh.
Nhưng hắn lại không có chút kinh hoảng, khóe miệng khẽ nhếch lên, thân hình đột nhiên mờ ảo. Sau đó thân hình chợt lóe lên, trên người dâng lên màu sương đen dày đặc, nhuộm đẫm không gian mấy trượng quang người thành một mảnh hắc ám.
Mà bóng dáng của hắn lại quỷ dị giống như biến mất ở bên trong mảnh màu đen này, phảng phất như là chưa từng tồn tại.